Đại Bát Hầu

Nhân Duyên


trước sau

Advertisement
Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_Bird

- Quyển Liêm tham kiến Thiên Bồng Nguyên Soái.

Quyển Liêm cung kính hành lễ.

Thiên Bồng cũng đơn giản khom người đáp lễ:

- Quyển Liêm tướng quân khách khí. Không biết lần này bệ hạ truyền gấp Thiên Bồng vào yết kiến là cần làm chuyện gì?

- Tâm ý của Bệ hạ, vi thần nào dám vọng tưởng phỏng đoán.

Quyển Liêm cung kính đáp.

Ngoài miệng thì nói như vậy, tay lại lén lút chỉ về một phía. Hướng đó, có thể nhìn thấy một tòa tháp cao mơ hồ trong tầng mây mù lượn lờ.

Thiên Bồng lập tức hiểu ý, không hỏi thêm nữa.

Quyển Liêm nghiêng người, bình thản nói:

- Nguyên soái, mời.

Thiên Bồng bèn sải bước chân đi qua cánh cửa lớn màu đỏ.

Đại điện trống rỗng có thắp vô số nến cao, ánh sáng phản chiếu lên trên vách đá trạm trổ trang sức màu vàng hoa lệ. Sương mù nhàn nhạt, sắc vàng đỏ giao thoa tạo nên một loại cảm giác cao không thể chạm.

Mang theo Thiên Bồng đi qua cánh cửa nhỏ bên cạnh, hai người đi vào trong một đoạn hành lang gấp khúc, nhanh chóng tới trước một cánh cửa gỗ đỏ cực lớn.

Advertisement / Quảng cáo

Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy được trên cửa trạm trổ hoa văn thếp vàng, dưới ánh nến hai bên chiếu rọi tạo ra một vầng hào quang sáng chói.

Quyển Liêm cao giọng hô:

- Thiên Bồng Nguyên Soái đến!

Hô xong, y thò tay đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ ra, nghiêng người đưa tay ra dấu mời.

Thiên Bồng lặng yên gật nhẹ đầu với Quyển Liêm, nhấc chân bước vào trong phòng.

Đại điện rộng lớn, bên trong tinh xảo đến rung động lòng người.

Sảnh phòng cũng giống như dưới trần gian, chỉ là trong gian phòng đó có thêm một bàn một ghế dựa, một cây một hoa nở, dưới ánh sáng giao thoa này lộ ra một vẻ mỹ cảm hoa lệ. Trên vách tường còn điêu khắc bích hoạ tỉ mỉ, tinh xảo hoa mỹ.

Ngay trước mặt là một màn trúc chia trọn gian phòng này ra làm hai nửa. Phía sau màn trúc mơ hồ nhìn thấy có một cái ghế dựa rộng rãi, có một người đang ngồi trên đó, nghiêng mặt nhìn ra biển hoa ngoài cửa sổ, khuôn mặt mờ ảo không thấy rõ.

Thiên Bồng ưỡn ngực, phất áo choàng, quỳ xuống chào theo đúng nghi thức quân đội tiêu chuẩn, hô:

- Đô thống Thiên Bồng thuộc Thủy quân Thiên Hà, tham kiến bệ hạ. Nguyện bệ hạ vạn phúc.

Đang lúc này, Quyển Liêm cũng từ ngoài cửa tiến vào, cầm Phục Ma trượng trong tay đứng ngay bên màn trúc.

Ngọc Đế khẽ vuốt râu dài nói:

- Thiên Bồng a, vất vả rồi.

Tiếng nói từ sau màn trúc truyền đến đầy thu hút, lại có một loại uy mà không lộ.

- Vì Thiên Đình, vì bệ hạ, vất vả cũng không sao cả. Không biết bệ hạ triệu gấp Thiên Bồng đến là cần làm chuyện gì?

Ngọc Đế thoáng trầm ngâm, tiện tay cầm lấy tấu chương trên bàn bên cạnh, cúi đầu mở ra, nói:

- Tấu chương của ngươi, trẫm đã xem.

Thiên Bồng quỳ trên mặt đất khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn về phía màn trúc. Chỉ là có thế nào thì y cũng không nhìn thấy không rõ được vẻ mặt của Ngọc Đế.

Ngọc Đế nhẹ nhàng khép tấu chương lại, tiện tay ném lên một chiếc bàn thấp bên cạnh, nói tiếp:

- Ngay vừa rồi, Lý Tịnh cũng mới rời đi.

Đầu của Thiên Bồng rủ thấp, vẫn giữ lấy tư thế hành lễ không nhúc nhích chờ Ngọc Đế nói xong.

- Hắn đã nói chuyện với trẫm. Đơn giản cũng như chuyện ngươi thượng tấu lên. Chuyện này a, trẫm muốn nghe ý kiến của Thiên Bồng ngươi, phải làm như thế nào?

Thiên Bồng chắp tay cất cao giọng nói:

- Đại tướng phạm pháp, chuyện bình luận này không thuộc bổn phận của thần. Thần không dám vọng tưởng suy đoán.

- Cứ nói đi, đã gọi người vào trong phòng này, không cần câu thúc như trên triều.

Nâng chung trà lên, Ngọc Đế khẽ thổi một hơi, nhấp hai phần, chậm rãi nói:

- Trẫm, muốn nghe ý kiến của ngươi.

Lúc này Thiên Bồng mới ho khan hai tiếng, lễ bái thật thấp, nói:

- Đại tướng cấu kết với yêu quái hạ giới, đã thuộc trọng tội. Lần này lại cấu kết với Ma Vương tiếng tăm lừng lẫy trên bảng truy nã, liên quan rất rộng, khiến tất cả mọi người trên dưới ở Nam Thiên Môn đều biết cả. Có thể nói là mất hết thể diện của Thiên Đình ta. Như vậy, phải thẩm tra, xử chém không tha, mới có tính răn đe.

Nghe một tràng luận điệu mạnh mẽ này, Ngọc Đế phía sau màn trúc chỉ chăm chú nhìn biển hoa ngoài cửa sổ, trầm ngâm.

Một hồi lâu, Ngọc Đế mới vuốt vuốt râu dài, chậc chậc rồi thở dài, ung dung nói:

- Thiên Bồng a, lúc trước trẫm cũng hỏi qua Lý Tịnh có bình luận về chuyện này thế nào, chỉ là lý do thoái thác kia có chút khác biệt với ngươi. Ngươi, có muốn nghe một chút?

Thiên Bồng cúi đầu chắp tay, cũng không lên tiếng, ánh mắt kia nhạt như mặt nước phẳng lặng.

Ngọc Đế nhẹ gật đầu, nói:

- Nam Thiên Môn hôm nay lại phát sinh chuyện đến mức này, băng dày ba thước, không phải do chỉ một ngày lạnh. Đây chính là tệ nạn kéo dài đã lâu. Nguyên nhân trong đó không thể nhất thời nửa khắc nói rõ ràng ra được. Sau này tất nhiên sẽ phải dốc sức chỉnh đốn. Chỉ là nếu truy tới tận gốc chuyện này khó tránh khỏi quân tâm dao động. Phán đoán suy luận như thế, Thiên Bồng, ngươi thấy thế nào?

Thiên Bồng chậm rãi hít sâu vài cái, ngẩng đầu lên chắp tay nói:

- Thần cho rằng, loạn thế dụng trọng điển (thời loạn càng cần phải dùng biện pháp mạnh). Đây là đạo lý mà quan lại thế gian đều rõ ràng cả. Cái lý do thoái thác này của Lý thiên vương có lưu truyền ra, thì e là cả đám tiên gia trên trời hay dưới đất đều khó mà gật bừa được. Thiên Vương thân là trấn thủ Nam Thiên Môn, chuyện tới mức này còn không kiểm điểm bản thân lại còn nghĩ cách giải vây, đúng là không được.

Ngọc Đế lập tức nở nụ cười ha ha, cười đến độ Thiên Bồng phải nhăn nhó hàng mày lại.

- Trẫm cho rằng là, tệ nạn ở Nam Thiên Môn đã kéo dài lâu ngày, Lý Tịnh không điều tra tất không thoát khỏi liên can. Chuyện này Lý Tịnh cũng nói thẳng sẽ cam chịu xử phạt. Trẫm đã hạ chỉ khấu trừ hai năm bổng lộc của hắn, giáng quan xuống nửa cấp. Hắn cũng vui vẻ tiếp nhận. Chỉ là, nếu đem chuyện cấu kết với Yêu Vương truyền đi rốt cuộc sẽ làm mất hết thể diện của Thiên Đình, huống hồ Lý Tịnh nói như vậy cũng không phải không có lý. Trẫm suy nghĩ, không biết làm sao có được một phương án trung hòa, có thể khiển trách Tăng Trưởng Thiên Vương kia lại có thể giữ được thể diện của Thiên Đình. Không biết Thiên Bồng ngươi có thượng sách gì?

Hơi thở Thiên Bồng có chút dồn dập, lông mày hạ thấp, sắc mặt vẫn không đổi như trước, có điều nắm tay đã nhanh chóng siết chặt lại. Y thoáng trầm ngâm một chút, rồi dùng quyền đập vào trước giáp ngực mình, chắp tay nói:

- Thần tư chất ngu dốt, kính xin bệ hạ chỉ rõ!

- Ha ha ha ha.

Advertisement / Quảng cáo

Ngọc Đế vuốt vuốt râu dài, thản nhiên nói:

- Không bằng như vậy, ngươi lập tức trở về thả Tăng Trưởng Thiên Vương kia ra. Trẫm sẽ hạ chỉ, lần này chuyện dẫn binh ở đầm Tử Vân Bích Ba thất bại, trị gã tội thống binh bất lực, phạt mười năm bổng lộc, giáng xuống ba bậc. Tạm thời vẫn để
Advertisement
gã tiếp tục giữ chức cũ, lập công chuộc tội, được chứ?

Thiên Bồng trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên hỏi:

- Vậy, thần cả gan xin hỏi bệ hạ, chuyện cấu kết Yêu Vương sẽ xử lý như thế nào?

Ngọc Đế dừng một chút, chậm rãi nói:

- Đã như thế, sẽ không có chuyện cấu kết với Yêu Vương kia nữa. Đối với bên ngoài, nếu có người đề cập đến, thì sẽ xưng là Tăng Trưởng Thiên Vương phụng chỉ châm ngòi nội bộ đám yêu quái, nhằm tiêu diệt đám yêu. Ngươi nghĩ như thế nào?

Một lời này vừa rơi xuống trong tai Thiên Bồng, cả thân hình cao lớn kia lập tức chấn động.

Một lời này, dù cho Thiên Bồng có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói gì được nữa, chỉ có thể dập đầu nói:

- Thần tự nhiên tuân chỉ!

Không nghĩ tới a. Y từng cho rằng võ công không bằng quyền mưu, không ngờ ở Thiên Đình này cũng thật sự có chuyện không bằng quyền mưu.

Như để trấn an Thiên Bồng, Ngọc Đế cười khan hai tiếng, vuốt vuốt râu dài nói:

- Những năm này, ngươi vì Thiên Đình, thống lĩnh thủy quân Thiên Hà chinh chiến bốn phương. Đối ngoại, ra sức áp chế yêu quái thế gian, chiến công hiển hách. Đối nội tận sức chỉnh trang, bài trừ lề cũ, chiến tích nổi bật. Những chuyện này, trẫm đều nhìn thấy rõ, cũng ghi ở trong lòng. Chỉ là đang nghĩ, không biết khen thưởng ngươi thế nào. Thiên Bồng a, lần này để ngươi phải thiệt thòi rồi.

Thiên Bồng chắp tay, cất cao giọng nói:

- Vì bệ hạ cúc cung tận tụy, đó là bổn phận của vi thần. Không dám vọng tưởng nói hai từ "thiệt thòi".

Dứt lời, y lễ bái thật thấp trên mặt đất.

Ngọc Đế ha ha nở nụ cười:

- Ngươi trung thành như vậy, thật hiếm có được. Trẫm nghe nói trên nguyệt thụ mọc ra nụ hoa, có liên quan tới ngươi. Có chuyện này a?

Lời ấy rơi vào trong tai Thiên Bồng, lập tức khiến y thầm run lên, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Do dự hồi lâu, Thiên Bồng nói thẳng:

- Quả thật có chuyện này.

Ngọc Đế thở dài một hơi, ngẩng đầu nói:

- Việc này, trẫm sẽ bàn bạc với Thái Thượng Lão Quân, nghĩ cách phá lệ tu sửa lại. Ngươi không cần lo lắng nhiều nữa.

Tu sửa nụ hoa, chính là định bài trừ nhân duyên.

Thoáng chốc, chỉ trong thoáng chốc này, trước mắt Thiên Bồng dường như hiện lên dung nhan của Nghê Thường tiên tử. Nụ cười kia tươi đẹp như ánh mặt trời tháng ba, có thể hòa tan vạn trượng băng tuyết, ngọt ngào tới tận đáy lòng.

- Bài trừ nhân duyên...

Tâm tình y rối bời, mười ngón tay ôm quyền càng thêm siết chặt lại.

Ánh mắt y khẽ chớp, ngơ ngác quỳ, trầm mặc hồi lâu. Chẳng biết tại sao, y ma xui quỷ khiến nói:

- Bệ hạ, đã là thiên ý, có nở thì cũng nên tạ lấy. Cứ thuận theo tự nhiên đi.

- A?

Ngọc Đế vốn đang hơi khom người chợt ngồi thẳng lên:

- Không sửa?

- Không sửa.

Thiên Bồng không đổi sắc mặt đáp.

- Như vậy, tùy ngươi. Trẫm cũng bớt đi không ít chuyện. Chỉ là sau này nếu vì vậy mà xúc phạm luật trời, trẫm nhất định không du di. Ngươi, cần phải suy nghĩ kỹ.

- Thần.

Thiên Bồng mím môi, chậm rãi nói:

- Nghĩ kỹ.

Ngọc Đế khẽ gật đầu, thở dài:

- Nghe nói, ngươi đã tiêu tốn một số tiền khổng lồ xây dựng Quan Vân thiên cảng ở Tây Ngưu Hạ Châu, tài chính đã nghèo rớt mồng tơi. Để khen thưởng cho thủy quân Thiên Hà mấy năm liên tục cúc cung tận tụy, chinh chiến bốn phương, tháng sau phủ khố cấp kim tinh sẽ tăng lên gấp đôi, như vậy được chứ?

- Thần, thay mặt chúng sinh lục đạo Tây Ngưu Hạ Châu khấu tạ bệ hạ thánh ân!

Lúc ra cửa, ánh nắng vẫn còn tươi sáng.

Thiên Bồng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm vô tận, trong ánh mắt mang theo mê mang nhàn nhạt. Y chợt sẩy bước, cả người nghiêng qua, Quyển Liêm bên kia vội vàng tiến lên đỡ lại.

Advertisement / Quảng cáo

- Nguyên soái cẩn thận.

Vịn tay Quyển Liêm, trong lúc nhất thời Thiên Bồng có chút hoảng hốt, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.

Hồi lâu, y mới nghiêng mặt qua nói:

- Cảm ơn.

Vẻ mặt kia tựa hồ có chút khác thường, trên trán còn mơ hồ thấy được từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Hai người đơn giản từ biệt nhau, Thiên Bồng đi dọc theo đường cũ trở về.

Nhìn bóng lưng Thiên Bồng đầy cô đơn đi xa, Quyển Liêm không khỏi thì thầm tự nói, thở dài:

- Chuyện lần này của Tăng Trưởng Thiên Vương đã có ảnh hướng to lớn với nguyên soái. Bối rối đến như thế, ta chưa từng thấy qua a... Thật sự là làm khó nguyên soái rồi.

Thiên Bồng guồng chân rời khỏi Thiên Cung, trên đường đi y cúi đầu, lòng rối như tơ vò, trong đầu không cách nào xóa đi dung nhan kia.

- Đây là... xảy ra chuyện gì vậy? Vì cái gì, tại sao phải từ chối... Chẳng lẽ ta...

Y đưa tay che ngực, nhanh chóng siết lại thành nắm đấm.

...

Trong Nguyệt cung, Nghê Thường tiên tử trong bộ váy áo đỏ đứng đón gió, tay vịn lan can, ngơ ngẩn nhìn về biển mây cuồn cuộn phía Vân Vực thiên cảng.

Trong hốc mắt óng ánh vệt nước.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện