Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Lừa tiền cô không cần thương lượng


trước sau

Mặt của Hồ Vy Vy đột nhiên trở nên tái xanh.

Bàn chân vừa nhấc lên cũng thu lại.

"Hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu?"

"Lý Triều Kha, cô đang ăn cắp à!"

Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.

Lý Triều Kha cười một cách chuyên nghiệp: "Nếu bà Triệu cảm thấy quá đắt, về nhà không thể ăn nói với chồng, chúng tôi có thể muộn một chút, hoàn thành cho bà trong vòng ba ngày."

" Hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu đối với một phu nhân giàu có bình thường, chỉ là số tiền nhỏ thôi, nhưng bà Triệu cũng đừng so đo với người khác."

Giết người không dao.

Những lời này của Lý Triều Kha, quả nhiên như vả vào mặt Hồ Vy Vy một cái thật mạnh.

Chân vừa được rút lại của Hồ Vy Vy, lại bắt đầu muốn bước ra một lần nữa.

Cô ta tự an ủi mình trong lòng, cũng chỉ là hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu thôi, chưa tới ba tỷ, cô không thể khiến Lý Triều Kha vì chút tiền ít ỏi này mà xem thường mình.

Tính hiếu thắng mạnh mẽ khiến Hồ Vy Vy bước tới ngay lập tức, lạnh lùng hừ một cái: "Coi thường ai chứ, hôm qua chồng tôi còn nói tôi tiêu tiền ít quá nữa."

"Nhưng Lý Triều Kha, tôi có thể trả hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu này, nhưng tôi muốn cô may bộ quần áo này cho tôi trước 8 giờ tối."

Hồ Vy Vy nói xong, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lý Triều Kha, trong lòng liền sảng khoái.

Lúc trả tiền, cũng cảm thấy có chút sung sướng.

Lý Triều Kha không cảm thấy khó khăn, lúc trước đẩy nhanh tiến độ cùng với Thanh Bảo và Hứa Vũ Liên, quần áo đã gần xong.

Bây giờ Hồ Vy Vy đem kim cương đến, cô có thể hoàn thành mà không cần đến người trợ giúp.

Nhưng Lý Triều Kha quá rõ Hồ Vy Vy nghĩ gì, cho nên vẻ mặt nhẫn nhịn nói: "E rằng buổi tối tám giờ không được, chúng ta lùi về sau một chút đi."

“Đừng hòng!” Hồ Vy Vy lập tức lớn tiếng nói.

Hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu, mua cái tiến độ gấp.

Sau khi thẻ được quẹt, Hồ Vy Vy lại cảm thấy đau lòng.

Cô ta ném tờ hóa đơn lên mặt Lý Triều Kha, nói: "Tôi đổi ý, hôm nay tôi sẽ ngồi đây đợi cô, tôi muốn tận mắt xem cô làm."

"Cái này..." Quầy lễ tân cảm thấy Hồ Vy Vy thật quá đáng.

Điều quan trọng nhất đối với một nhà thiết kế là nguồn cảm hứng, một khách hàng lại muốn canh chừng nhà thiết kế, đây không phải sẽ ảnh hưởng đến người ta phát huy sao?

Lý Triều Kha nhìn Hồ Vy Vy nói: "Cô vui vẻ là được rồi."

"Xem như cô biết điều."

Hồ Vy Vy gọi quầy lễ tân đem cho mình một cái ghế đến phòng thiết kế của Lý Triều Kha, gác chân chuẩn bị giám sát công việc.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Sau khi mở ra, nụ cười trên mặt Hồ Vy Vy ngay lập tức trở nên quyến rũ.

Cô trả lời điện thoại, khóe mắt liếc nhìn Lý Triều Kha nở nụ cười đắc thắng, giọng nũng nịu: "Ông xã..."

"Ông xã à, sao anh lại rảnh rỗi gọi điện cho em vậy?"

" Ông xã, anh..."

Một đống lời nhõng nhẽo Hồ Vy Vy còn chưa kịp nói, giọng nói không vui của Triệu Đức Tân ở phía bên kia điện thoại đã vang lên——

"Cô ở đâu?"

" Hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu vừa rồi là chuyện gì?"

Triệu Đức Tân đưa thẻ phụ cho Hồ Vy Vy.

Hồ Vy Vy ở đây quẹt thẻ, Triệu Đức Tân đều nhanh chóng có thể nhận được thông báo.

Chỉ nghĩ đến việc trợ lý vừa báo cáo với bản thân rằng Tập đoàn Thịnh thị đang nẫng tay trên các khách hàng lớn của Tập đoàn Star của họ, ước tính rằng đợt thiệt hại này sẽ lên tới vài trăm tỷ.

Triệu Đức Tân liền tức giận đến lên cơn đau tim.

Anh ta không hiểu tại sao Tập đoàn Thịnh thị, vốn là át chủ bài ở thành phố Cổ, lại đột nhiên chĩa mũi dùi vào công ty của anh.

Anh đang lúc công ty kiệt quệ, vắt óc nghĩ cách giải quyết.

Bất ngờ nhận được thông báo chi tiêu của thẻ phụ.

Liền biết Hồ Vy Vy chi tiền không chớp mắt, tháng này mới ngày mấy, mà đã tiêu cả trăm tỷ rồi.

Triệu Đức Tân không khỏi trầm giọng răn dạy: "Công ty của tôi gặp khó khăn, cô có thể bớt tiêu tiền cho tôi một chút được không?"

Âm thanh hơi lớn.

Hồ Vy Vy sắc mặt lập tức đỏ bừng, đứng dậy nhanh chóng đi về phía cửa sổ, khóe mắt nhìn Lý Triều Kha, thầm cầu những gì Triệu Đức Tân vừa nói, Lý Triều Kha không nghe thấy.

Lý Triều Kha đương nhiên nghe được.

Nhưng đây là chuyện của Hồ Vy Vy hai người, cô không quan tâm.

Cô mở ra viên kim cương do Hồ Vy Vy mang đến, độ tinh khiết của viên kim cương rất cao, thoạt nhìn quá trình cắt gọt cũng không hề đơn giản.

Viên kim cương này, giá ít nhất cũng phải vài tỷ.

Để thể hiện sự vượt trội của mình, Hồ Vy Vy đã thực sự không tiếc chi tiền cho nó.

Lý Triều Kha ổn định tinh thần, bắt đầu làm việc nghiêm túc.

Hồ Vy Vy lúc này giống như ngồi trên đống lửa, trong lòng ngổng ngang.

Đặc biệt là khi Triệu Đức Tân nói rằng chính Tập đoàn Thịnh thị ra tay với mình, ánh mắt của Hồ Vy Vy nhìn Lý Triều Kha càng thêm cay nghiệt.

Cô nhẹ giọng dỗ dành Triệu Đức Tân vài câu, sau khi Triệu Đức Tân cúp máy, cô chạy tới chỗ Lý Triều Kha mắng: " Cô không thấy mình đê tiện sao Lý Triều Kha!"

Lý Triều Kha nhìn Hồ Vy Vy lạnh lùng.

Hồ Vy Vy hơi sợ sệt trước cái nhìn của cô.

Nhưng rất nhanh, cô ưỡn ngực chửi rủa: "So độ đê tiện, cả cái thành phố Cổ này, chắc không ai có thể hơn Lý Triều Kha cô đâu."

"Dẫn theo thứ tạp chủng, cũng dám leo lên anh Thịnh..."

"Bốp!"

Lý Triều Kha lao thẳng đến chỗ Hồ Vy Vy, giơ tay tát vào mặt cô.

"Cô……"

Hồ Vy Vy bị một cái tát của Lý Triều Kha.

Cô đã quen với việc Lý Triều Kha vì công việc cúi đầu trước mặt cô.

Không ngờ Lý Triều Kha lại dám đánh cô.

Cô che mặt, giơ tay còn lại định tát Lý Triều Kha, hôm nay nhất định phải tát cho cô ta sưng mặt! Để cô ta phải trả giá!

Tuy nhiên, bàn tay dồn toàn bộ sức lực của Hồ Vy Vy, không có cơ hội hạ xuống.

Một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy tay cô.

Hồ Vy Vy tức điên, quay đầu định chửi bới.

Nhưng nhìn rõ người trước mặt, lập tức sợ đến toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Anh Thịnh..."

"cậu Thịnh, tại sao anh lại ở đây?"

Vừa dứt lời, cả người đã bị Trương Tùng Bách ném sang một bên.

Hồ Vy Vy loạng choạng, lấp bấp hét lên, "Các người có biết tôi là ai không? Tôi là bà Triệu, các người..."

Thịnh Thế Hùng liếc nhìn Hồ Vy Vy bằng ánh mắt lạnh lùng.

Cái nhìn này, Hồ Vy Vy cảm thấy cổ mình ớn lạnh.

Cô vội vàng lấy hai tay ôm chặt lấy cổ.

Thịnh Thế Hùng bước tới ghế sa lon ngồi xuống, nhìn Lý Triều Kha nói: "Tôi đón em đi ăn trưa."

"Tôi còn chưa làm xong việc, chờ một chút."

Dù sao thì Thịnh Thế Hùng cũng vừa giúp cô ấy, giọng điệu của Lý Triều Kha khi nói với Thịnh Thế Hùng cũng tốt hơn một chút.

Thịnh Thế Hùng gật đầu, nhìn sang phòng thiết kế của Lý Triều Kha.

Căn phòng này quá trang nhã, không có phong cách của nhà thiết kế.

Thịnh Thế Hùng nhìn,.

Trương Tùng Bách cũng nhìn Thịnh Thế Hùng.

Trực giác mách bảo anh rằng sếp có chuyện muốn nói.

Nhưng anh đã nhìn sếp rất lâu, nhưng sếp lại không nói gì.

Trương Tùng Bách lo lắng khẩy khẩy ngón chân trong đôi giày da của mình.

Công việc khó quá, tâm tư của sếp thật khó đoán.

"E hèm."

Thịnh Thế Hùng ho nhẹ.

Trương Tùng Bách trợn to mắt, vẻ mặt đau khổ.

Thịnh Thế Hùng: "..."

Trương Tùng Bách chỉ có thể nhắm mắt làm liều, lấy hết can đảm nói: "nhà thiết kế Lý, văn phòng của cô có vẻ không xứng với danh tiếng của cô."

“Tác phẩm của Trương Đại Thiên trong văn phòng của tôi, ngày mai cậu đem tới đây treo lên đi.” Thịnh Thế Hùng bình tĩnh nói.

Hồ Vy Vy, người đang đứng một bên ôm mặt, cũng choáng váng.

Kể từ khi trở thành bà Triệu, thấy qua không ít đồ tốt, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nghe đến cái tên Trương Đại Thiên.

Tác phẩm gốc của Trương Đại Thiên, là vô giá, bao nhiêu tiền cũng không mua được. đam mỹ hài

"cậu Thịnh, anh..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện