Đã Thuộc Về Em Từ Bao Giờ

Có phải em vẫn yêu anh? + Về quê cùng nhau


trước sau

Anh nắm chặt lấy tay cô mỉm cười...

- Anh ổn thật mà! Anh không sao đâu.

- Lên giường!_ Cô trợn mắt nhìn anh.

- Hả?! _ Anh tròn xoe mắt kinh ngạc.

- Ý...tôi là anh lên giường nằm nghỉ. Anh suy nghĩ bậy bạ rồi chứ gì?

- Đâu có...anh trong sáng mà.

Nói rồi cô bắt anh phải nằm nghỉ ngơi trên giường của cô và không cho anh ra khỏi phòng, sau đó cô bỏ ra ngoài... Tuy đang bệnh nhưng anh lại cảm giác hạnh phúc hơn bao giờ hết vì anh biết cô vẫn rất quan tâm đến anh. Nằm trên giường của cô, anh cảm nhận được "mùi hương" của cô còn lưu lại, nó khiến anh cảm thấy dễ chịu và "nghiện"...

Khi cô bước vào cầm trên tay cái khăn nóng và bọc thuốc thì anh đã ngủ say sưa...

- "Rõ ràng là mệt tới vậy mà còn cố sức!" _ Cô nghĩ thầm.

Cô nhẹ nhàng chườm khăn trong vài phút rồi sau đó cô lấy trong bọc thuốc ra miếng dán hạ sốt đắp lên trán anh. Cô lặng lẽ nằm xuống cạnh anh nhìn anh ngủ, tim cô bỗng đập mạnh... Rốt cuộc là gì chứ? Từ đầu chí cuối cô có quên được anh ngày nào đâu. Hận anh đúng thật rất hận...nhưng yêu anh thì vẫn rất yêu...cô bày ra biết nhiêu trò không chỉ để trả thù mà cũng là vì cô muốn ở cạnh anh, muốn nhìn thấy anh chiều chuộng cô - điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm...

Một lúc sau thì cô cũng ngủ thiếp đi. Khi anh mở mắt ra điều đầu tiên anh nhìn thấy là gương mặt thiên thần đang nằm rất gần anh, anh mỉm cười vòng tay ôm cô vào lòng rồi định nhắm mắt ngủ tiếp để tận hưởng sự hạnh phúc thì bỗng cô đẩy anh ra ngồi bật dậy nhanh chóng chụp lấy cái đồng hồ đầu giường:

- Thôi tiêu rồi! Trễ giờ..._ Cô hốt hoảng.

Cô nhanh chóng thay quần áo chuẩn bị đi học, khi cô sắp bước ra cửa thì anh ôm lấy eo cô từ phía sau, hơi thở của anh phả vào cổ cô:

- Từ từ thôi, em đang có thai đó! Đi đứng phải cẩn thận! _ Giọng anh ngọt lịm.

Mặt cô đỏ lên, cô vội quay người về phía anh nhằm đẩy anh ra như khi cô vừa xoay người lại thì mới phát hiện ra bây giờ mặt của cô và anh đang ở khoảng cách rất gần nhau, chỉ còn cách một chút nữa là...anh bất chợt hôn lên môi cô khiến cô giật mình mà không kịp phản ứng gì cả. Phải mất vài giây sau cô mới định thần lại rồi vội đẩy anh ra.

- Tôi trễ học là tại anh đó! Hôm nay tôi có bài kiểm tra nữa! Chiều tôi về anh chết với tôi!

Cô gấp rút bước ra khỏi cửa, anh nhìn theo cô nở nụ cười nói với theo:

- Không được chạy như vậy, có gì cũng từ từ thôi em! Anh sẽ chờ em về " xử " anh!

**Chương 44**

Tan học cô trở về nhà, thấy anh đang giặt quần áo cô cau mày:

- Sao không nghỉ ngơi?

- Em về rồi! Anh khỏe rồi mà!

Cô bước đến đặt tay lên trán anh lắc đầu.

- Vẫn còn nóng đến mức đặt quả trứng lên là chín chứ ở đó khỏe. Anh ăn gì chưa?

- Chưa...Nhưng anh không đói.

- Biết ngay mà. Đừng giặt nữa, ra đây ăn cháo đi.

Anh bước ra phòng ngồi xuống ghế sofa nhìn cô chăm chú.

- Em mua cho anh sao?

-

Tại tôi muốn ăn nên sẵn mua luôn phần cho anh thôi. Ăn xong nhớ uống thuốc.

Hai người cùng nhau ngồi ăn, cô cố tỏ ra lạnh lùng không thèm liếc nhìn anh mà cứ ăn quyết liệt.

- Em kiểm tra tốt không?

- Vô vừa kịp lúc phát đề không thì nát rồi! _ Cô lườm anh một cái sắc sảo.

- Lúc trước anh có đến trường tìm em nhưng người ta nói em đã chuyển trường, thế là anh tìm khắp các trường đại học trong thành phố và cả những nơi lân cận nhưng cũng bật vô âm tính. Hóa ra là do em đã đổi tên....

- Không phải đổi tên! Chính xác là tôi trở về đúng với tên thật của mình. Nhưng với tôi, tên Thục Tâm rất thiêng liêng mà mãi mãi tôi sẽ không quên...nó gợi nhắc về cha...

- Anh biết cha đã...Anh đã không về thăm ba em lần nào từ khi chúng ta cưới nhau, anh xin lỗi...

- Lần cuối gặp mặt cha tôi còn không thể...không hay biết là ông đã mất...thì sao dám trách gì tới anh.

- Cũng tại anh mà em mới không thể gặp ba lần cuối...

- Chuyện qua rồi...giờ tự trách cũng được gì đâu.

Cô chậm rãi bước đến lấy cuốn lịch đang đặt trên bàn, nhìn thật kĩ...trong cô có chút suy tư.

- Còn 5 ngày nữa là đến ngày giỗ đầu của cha...

- Em định làm gì vào ngày đó.

- Về quê!

- Anh sẽ về cùng em...Trước giờ anh chưa từng về quê em...

- Lần về ra mắt cha tôi anh vắng mặt không phải vì anh bận mà vì anh khong muốn đúng không?

- Anh...

- Tôi biết! Vì anh nghĩ cha con tôi mê tiền nhà anh.

Anh bước đến cạnh cô, ôm cô vào lòng...

- Lúc đó anh sai...anh không nên vội phán xét và nghĩ oan cho cha con em như vậy...đừng giận anh mà...

- Giận anh thì cũng giải quyết được gì nữa!

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

.......Tại quán cafe TT.......

- Thục Tâm em thấy loại thức uống này ngon không? _ Kỳ tình tứ nhìn cô

- Ngon lắm luôn! Loại mới nhất hả anh?

- Đúng rồi! Em là người được thử đầu tiên đó!

- Cái thằng này riết biết lấy lòng người đẹp quá há! _ Luận búng tay lên trán Kỳ.

- Cái chú này! Đúng là phá đám mà! _ Kỳ hét lên.

- Phá đám gì chứ! Không biết ai phá đám ai!

Mặc kệ sự hiện diện của Luận, Bá Kỳ hớn hở nói với cô:

- Sắp tới có phim mới hay lắm, chúng ta đi xem nha em...

- Khi nào chiếu vậy anh?_ Cô hào hứng.

- 4 ngày nữa đó em...

- Vậy em không xem được rồi!

- Sao vậy...em có hẹn với ai sao?_ Kỳ buồn bã.

- Không phải! Em về quê làm đám giỗ cho cha...

- Vậy sao? Em về một mình hả?

- Vĩnh Ân sẽ về với em...

- Cái gì? Em với anh ta....Vậy cho anh về quê với..._ Kỳ chớp chớp mắt.

- Anh muốn về quê em thiệt hả?

- Thiệt mà! Cho anh theo với nha!

- Vậy thì còn gì vui bằng!

Một thanh niên nguy hiểm nãy giờ đã ngồi gần hai người nghe hết tất cả, bước chân điềm nhiên đến trước mặt hai người họ ho nhẹ một tiếng rồi cười quỉ quyệt:

- Bữa đó chú rảnh cả ngày! Cho chú theo luôn nha!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện