Đã Thuộc Về Em Từ Bao Giờ

Lần đầu tàn khốc + Mang thai - Ép ly hôn


trước sau

Anh thô bạo xé rách toan chiếc đầm của cô để lộ ra thân hình quyết rũ mê người, anh mặc cho cô quyết liệt kháng cự đẩy anh ra và xin anh dừng lại vì cô nghĩ anh không yêu cô, cô không muốn trao thân cho một người không yêu mình. Nhưng tất nhiên là mọi kháng cự của cô chỉ khiến anh hành động dữ dội hơn để hành hạ cô.

Vẫn như lần hôn trước, anh cắn môi cô đến chảy máu và rất nhiều nơi trên cơ thể cô bị anh cắn đến bầm tím mặc cho cô đau đớn. Anh mạnh bạo chiếm lấy cơ thể cô dù cô khóc than thảm thiết vì đau đớn. Sự trong trắng của cô hiện rõ trên tấm ga giường màu trắng. Anh có chút nhói ở lồng ngực khi nhìn cô đau đớn nhưng nghĩ đến những chuyện mà anh cho rằng cô đã làm thì lửa hận trong anh đã lấn át tất cả. Anh vẫn tiếp tục dày vò cô vì anh muốn nhìn thấy cô đau khổ và anh cho rằng cô đáng bị như vậy. Dày vò cô xong anh lạnh giọng nhìn cô:

- Đã đủ thỏa mãn cô chưa? Đã đủ để cô không ra ngoài tìm đàn ông rồi chứ!

Anh quăng một xấp tiền vào mặt cô:

- Tôi không xem cô là vợ tôi nên dĩ nhiên tôi cũng nên trả công cho cô! - Anh cười nhếch môi.

Bỏ mặc cô trên giường anh mặc quần áo vào rồi bỏ ra ngoài. Cô nằm trên giường khẽ cười chua xót, nụ cười trong thật lê lương, nó đáng sợ hơn cả khi cô khóc, cô cười vì cô thấy bản thân mình bây giờ chẳng khác gì một con điếm trong mắt anh. Đó là lần đầu tiên của cô! Đành là cô trải nghiệm lần đầu ấy với chính người chồng của mình nhưng nó chẳng khác gì so với việc cô bị hãm hiếp tàn bạo!

Mọi chuyện bây giờ đang diễn ra theo ý muốn của người đàn toan tính kia, nhưng vẫn chưa đủ. Cô ta muốn cô bị đuổi ra khỏi nhà thì mới hã dạ. Để gây thêm áp lực cho anh, cô ta đã cùng anh uống rượu, cô ta thừa cơ hội bỏ thuốc mê vào ly rượu của anh rồi cởi bỏ quần áo của cô ta và anh giả vờ rằng giữa anh và cô ta đã xảy ra chuyện. Cô ta khóc lóc tỏ ý bắt buộc anh phải chịu trách nhiệm.

Anh chẳng còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận và hứa rằng sẽ li hôn với cô để cưới cô ta...

**Chương 20**

Từ khi cô nghỉ làm Bá Kỳ ngày nào cũng lo lắng cho cô, đã rất nhiều lần anh đến nhà cô nhưng không dám bấm chuông, không dám gọi điện cho cô vì sợ chồng cô lại hiểu lầm rồi hành hạ cô.

Trong lúc cô đang ngồi học bỗng nhiên cô ngất xỉu, những người bạn trong lớp vội đưa cô xuống phòng y tế trường.

- Cô nghĩ em...có...thai rồi! _ Giọng cô y tế thủ thỉ với cô.

- Cô nói sao?_ Cô thản thốt

- Cô không chắc chắn 100% nhưng theo cô chuẩn đoán thì khả năng em đã có thai rất cao. Em nên đến bệnh viện hay mua que thử thai để khẳng định cho chính xác.

- Không...không thể...chỉ mới một...lần _ Cô thơ thẩn

- Đây là chuyện riêng của em nên cô không muốn xen vào nhưng...em còn rất trẻ nên em hãy suy nghĩ kĩ phương án giải quyết cái thai trong trường hợp cha đứa bé không nhận nó...

Cô bật khóc, cô khóc vì nghĩ rằng nếu cho anh biết tin cô đã mang trong bụng đứa con của anh thì anh có nể tình mà đối xử tốt với cô hơn không? Hay anh sẽ bắt cô bỏ đứa bé vì bây giờ anh xem cô như một kẻ thù đầy tội lỗi! Không! Tuyệt đối không thể! Nó là con của cô và anh, cô nhất định sẽ không tước đoạt quyền sống của nó.

Cô về đến nhà, vào phòng đóng cửa lại rồi âm thầm lấy cây que thử thai đã mua ở tiệm thuốc rón rén đi vào nhà vệ sinh. Từ trong nhà vệ sinh bước ra, cô lặng lẽ ngồi lên giường nhìn cây que thử thai đang cầm trên hai bàn tay: "Hai vạch". Cô đã thật sự có thai, cô đang mang trong cơ thể giọng máu của anh. Cô khẽ lấy tay vuốt nhẹ chiếc bụng vẫn còn phẳng lì mỉm cười hạnh phúc, nụ cười hạnh phúc mà đã từ lâu không xuất hiện trên môi cô:

- Con yêu! Mẹ rất vui vì giờ mẹ đã có con! Mẹ sẽ dồn hết tất cả tình thương cho con dù ba con không cần chúng ta.

Anh về đến nhà mở cửa phòng của cô ra rồi lớn tiếng:

- Cô đi ra bếp nấu thức ăn cho tôi nhanh đi! Tôi lấy cô về để hầu hạ tôi chứ không phải để cô hưởng thụ.

Cô vội giấu nhanh cây que thử thai dưới gối rồi vội vàng đứng lên:

- Em xin lỗi...em tưởng anh ăn ở ngoài như mọi khi...

Cô nhanh chóng xuống bếp nấu thức ăn cho anh rồi dọn tươm tất trên bàn ăn, người cô vã đầy mồ hôi. Anh bước đến ngồi xuống bàn ăn, dùng đũa xới nhẹ lên từng dĩa thức ăn rồi cầm dĩa thức ăn bước đến bên sọt rác và đổ tất cả. Cô ngây người nhìn anh:

- Sao...anh lại.

Anh quay người lại ném dĩa thức ăn xuống đất làm miểng văng tung té rồi mắng cô:

- Còn thua cả thức ăn của chó mà cô dám làm cho tôi ăn à!

- Em...em xin xin lỗi _ Cô hoảng sợ

Rõ ràng là anh muốn hành hạ cô, muốn làm khó cô vì cho dù cô làm đúng hay sai, tốt hay không tốt anh đều kiếm cớ để mắng chửi cô cho dù cái cớ có vô lý đến đâu.

Anh đè cô xuống ghế sofa, anh nắm mạnh lấy tóc cô khiến cô đau điếng. Anh bóp cổ cô rồi buông lời chửi rủa:

- Con đàn bà lăng loàn, thâm độc! Ngày nào mà phải nhìn thấy mặt cô là ngày đó tôi không thể vui vẻ nổi. Bây giờ tôi muốn cô biến mất khỏi cái nhà này cũng chính là biến mất khỏi cuộc đời tôi...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện