Đã Nhiều Năm Như Thế

Mọi chuyện đã định


trước sau

Advertisement

Trần Kiến Hạ lao vào lớp ngay khi hồi chuông vừa kết thúc, cũng may là cô ngồi ở hàng sau, vừa may vào lớp cùng một lúc với giáo viên Tiếng Anh, một người đi cửa trước một người đi cửa sau.


Ngồi xuống chỗ rồi mà cô vẫn còn thở dốc, Lục Lâm Lâm ngồi phía trước hơi nghiêng mặt, khóe mắt liếc thấy cô, cười khẽ một tiếng.


Không biết có phải vì vừa tạm biệt Lý Nhiên xong, tinh thần Trần Kiến Hạ vẫn chưa điều chỉnh về mức bình thường hay không mà cô lại dám lườm Lục Lâm Lâm một cái.


Lục Lâm Lâm cả kinh, vội vã quay người lên.


Trần Kiến Hạ còn chưa kịp hối hận đã cảm thấy một ánh mắt sắc nhọn đang hướng về phía mình từ bên trái phía sau.


Không cần ngoảnh đầu cô cũng biết chắc chắn là ai.


Trần Kiến Hạ đờ ra một lúc rồi đột ngột thẳng sống lưng, không quay đầu về phía sau.


Giáo viên Tiếng Anh phát bài kiểm tra từ đơn xuống, yêu cầu mọi người hoàn thành trong vòng 10 phút, vừa hay tiết đầu tiên cũng chính là Tiếng Anh. Sau đó liền đổi chéo cho nhau chấm rồi giáo viên sẽ thu lại để vào điểm.


Giáo viên Tiếng Anh còn chưa dứt lời, trong lớp đột ngột vang lên một tiếng "òa".


Trần Kiến Hạ sớm đã có tiên lượng, ngoảnh đầu nhìn lại phát hiện ra người lúc này đang vừa khóc vừa chạy ra ngoài không phải Vu Ti Ti, mà là Lý Chân Bình.


Cô vô cùng kinh ngạc, vô tình chạm phải ánh mắt u ám của Vu Ti Ti, giống như chỉ chực nuốt chửng cô.


Cùng là nữ sinh 16, 17 tuổi song Vu Ti Ti lại sở hữu sự cứng rắn và thứ khí thế mà cả đời này Trần Kiến Hạ không thể nào có.


Bị chơi một vố, Vu Ti Ti cũng chỉ mặt mày trắng bệch, mím chặt môi, ánh mắt u ám, còn chị em tốt ngồi bên cạnh ngược lại phải hoa dung thất sắc, quả thật là lợi hại.


Vu Ti Ti chỉ nhìn chằm chằm Kiến Hạ.


Trong lòng Trần Kiến Hạ vốn dĩ đã có quỷ, đâu dám giao đấu trực diện, vội vàng ngoảnh mặt né tránh.


Bầu không khí trong lớp học có chút kì quái song giáo viên Tiếng Anh vẫn làm như không hề cảm thấy điều gì, tươi cười như cũ hướng dẫn mọi người chữa bài kiểm tra. Cô chẳng phải là chủ nhiệm lớp, việc của Lý Chân Bình trực tiếp giao cho Sở Thiên Khoát là xem như mâu thuẫn giữa các em học sinh đã được giải quyết, không cần bận tâm quá nhiều.


Trần Kiến Hạ bắt đầu có chút đồng cảm cho Sở Thiên Khoát. Quản lí cả cái lớp này đâu phải việc dễ dàng, nữ sinh nhiều chuyện biết bao cơ chứ.


Cô nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn chân thành nói với bạn cùng bàn của mình: "Ngày hôm qua, cậu đã đỡ lời giúp mình, thực sự cảm ơn rất nhiều."


Dư Châu Châu lãnh đạm gật gật đầu, không hề khách khí.


Kiến Hạ ngẫm nghĩ, cảm thấy Dư Châu Châu tuy bề ngoài lạnh lùng song bên trong có lẽ là vô cùng tốt bụng, bởi vậy bèn lấy hết can đảm bộc bạch một câu: "Thế nhưng chuyện ngày hôm nay, không phải do mình làm."


Dư Châu Châu chớp chớp mắt: "Chuyện gì cơ?"


Kiến Hạ nghẹn lời mất một giây.


Cô có cảm giác như đang bê đá tự đập vào chân mình, chỉ có thể dùng giọng lí nhí kể lại mọi chuyện một lần, nơm nớp lo sợ Lục Lâm Lâm phía trước sẽ nghe thấy.


"Ồ, là thế à." Dư Châu Châu hiểu ra vấn đề, vẻ mặt không hề có biến đổi gì.


Kiến Hạ bứt rứt.


Dư Châu Châu đã chữa xong bài kiểm tra, cất bút đỏ trở lại vào hộp bút rồi nhẹ nhàng mở cặp sách ra, không buồn ngẩng đầu lên mà đáp lại một câu.


"Đáng đời cô ta."


Vu Ti Ti đâu phải loại người có thể dễ dàng bị đánh bại như thế này cơ chứ.


Chuông hết giờ vang lên, giáo viên Tiếng Anh bước ra khỏi phòng học, còn Lý Chân Bình được Sở Thiên Khoát dẫn vào từ cửa sau. Vu Ti Ti đột nhiên đứng bật dậy, vừa hướng về phía Lý Chân Bình vừa nói lớn: "Xin lỗi. Mình biết cậu có lòng tốt muốn an ủi mình, nhưng lại không khống chế nổi cảm xúc, khiến cậu phải chịu ấm ức rồi. Là mình không đúng."


Hành lang dần dần náo nhiệt lên, các lớp khác cũng đã ra chơi, đi qua đi lại trước cửa lớp (1) hóng hớt chuyện vui. Thế nhưng bên trong phòng học tất cả mọi người đều đang chú ý tới vở kịch ở cuối lớp, thậm chí có mắc tiểu cũng không nỡ ra ngoài, sợ lỡ mất điều gì.


Trần Kiến Hạ theo bản năng linh cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc. Vu Ti Ti sẽ không chịu thua.


Ngày hôm qua Trần Kiến Hạ đã biết được ân oán đời trước giữa những người như Vu Ti Ti và Lý Nhiên, chuyện ngày hôm nay, Vu Ti Ti chắc chắn đã đoán ra được là do Lý Nhiên làm, thế nhưng cô ta nào dám oán trách Lý Nhiên? Mấy lần va chạm trước đây có lần nào Vu Ti Ti chạm mặt Lý Nhiên mà không lẩn tránh cơ chứ, xoay người đã tự đi kiếm phiền phức!


Lý Chân Bình cũng không biết vì sao Vu Ti Ti lại hành động như thế này, thật lòng rất bội phục cô ta, vài câu nói qua nói lại hai người lại giống như chị em tốt vừa làm lành.


Vài câu của Vu Ti Ti đã dỗ dành được Lý Chân Bình, thoắt cái đã chuyển thành chỉ chó mắng mèo: "Hôm nay mình xui xẻo, vừa đến trường đã bị dán giấy bôi nhọ, bị hắt nước bẩn. Cậu phải cẩn thận một chút, hôm qua cậu đứng ra nói giúp mình, chắc chắn đã bị ghi hận, nói không chừng còn có âm mưu đang giăng ra đợi cậu đó!"


Lý Chân Bình cũng hồi phục thật nhanh, lập tức phụ họa: "Một vài người nào đó đúng là quá đê tiện rồi!"


Chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra được là bọn họ đang nói ai.


Ánh mắt Lục Lâm Lâm sáng bừng. Lớp (1) của Chấn Hoa tài thật, không chỉ giỏi học mà còn giỏi mỗi ngày diễn một vở kịch hay nữa.


Trần Kiến Hạ tức tới mức run rẩy, lửa giận xộc lên não, đang định đứng phắt dậy hét vào mặt bọn họ thì bất ngờ nghe thấy giọng nói vô cùng ngây thơ của Dư Châu Châu ngồi bên: "Dán giấy gì cơ? Bên trên viết gì thế? Sao mình lại không nhìn thấy nhỉ?"


Một câu nói đã khiến xung quanh nổi lên một trận ồn ào.


Chuyện hồi sáng đặc sắc biết bao nhiêu, chỉ tiếc là chưa kịp bàn tán đã phải trở về lớp làm kiểm tra rồi học liền mấy tiết, chưa được hóng hớt chút nào. Bây giờ lại khơi lên, mọi người chụm đầu bắt đầu tán gẫu, không ít người tới muộn chưa kịp nhìn thấy hàng chữ đó, hiện tại hối hả nghe ngóng trước sau xem rốt cuộc đầu đuôi sự việc là như thế nào, thoáng cái đã chẳng còn ai quan tâm tới những lời mà Vu Ti Ti nhằm vào Trần Kiến Hạ nữa.


Bởi thế nên một lần nữa những lời này lại gây tác dụng ngược, hơn nữa còn vì bản tính thích nghe náo nhiệt của mọi người mà càng bị thêm mắm thêm muối thổi phồng lên. Cách mà mọi người tường thuật lại thậm chí còn khó nghe hơn cả những lời nguyên bản của Lý Nhiên.


Lần này Vu Ti Ti quả thật đã bị ép cho tức chết rồi.


Giữa bầu không khí ồn ào vang lên tiếng chuông điện thoại và tiếng quả chuông ở dây đeo trang trí, thế nhưng không có ai chú ý tới. Trần Kiến Hạ nhìn Vu Ti Ti chậm rãi rút di động từ trong túi áo khoác đồng phục ra, áp vào bên tai. Cô ta nhận cuộc điện thoại này một cách vô cùng kì lạ, không hề nói một chữ nào, từ đầu chí cuối chỉ lẳng lặng nghe, nửa phút sau lại chậm rãi ngắt máy.


Sở Thiên Khoát chen vào vào lúc thích hợp: "Vu Ti Ti, mình cảm thấy việc này là có người cố tình chơi ác, mọi người đều rất tức giận, thế nhưng người làm lớp trưởng là mình cũng chưa biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng, bởi thế nên vẫn chưa nói với cô Du, không bằng cậu tự quyết định đi. May mắn là sáng sớm nay Kiến Hạ đã giúp cậu xé tờ giấy đó xuống rồi, không có mấy người kịp nhìn thấy. Cậu cũng đừng nói nhiều nữa."


Ngoài dự liệu của Trần Kiến Hạ, đối diện với sự bênh vực của Sở Thiên Khoát, Vu Ti Ti lại không hề thể hiện sự tức giận, cũng không hề đôi co, thậm chí còn chuyển ánh mắt u ám từ Sở Thiên Khoát sang Trần Kiến Hạ trước toàn thể lớp, nặn ra một nụ cười so với mếu còn khó coi hơn.


"Cảm ơn cậu." Cô nói.


Xong rồi.


Vu Ti Ti điên rồi.


Trần Kiến Hạ nghĩ.


Sau đó Kiến Hạ luôn luôn muốn biết, rốt cuộc chủ nhiệm lớp Du Đan có tỏ tường chuyện ồn ào sang nay hay không. Thế nhưng vào tiết Ngữ Văn, Du Đan vẫn ôn hòa giảng bài hệt như bình thường, khóe môi hơi cong, giống như kể cả những chuyện của ngày hôm qua cũng chưa từng xảy ra.


Nguyên tắc của Du Đan không khó để hiểu.


Đừng làm loạn. Có làm loạn cũng đừng làm loạn công khai. Ngoan ngoãn học hành. Ngoại trừ thi cử thì tất cả các thứ khác đều không phải là chuyện lớn.


Trần Kiến Hạ sớm đã không còn đặt hy vọng gì ở cô giáo chủ nhiệm này, bởi thế mà tâm thái cũng nhẹ nhõm hơn. Thế nhưng nếu chuyện về tờ giấy đó thực sự kết thúc ở đây thì đến bản thân

Advertisement
cô cũng phải thay Lục Lâm Lâm cảm thấy tiếc nuối.


Làm sao có thể cứ như vậy là xong được cơ chứ?


Trong ngôi trường này Trần Kiến Hạ gần như không có người quen, vậy nên dù mọi người có đang lén lút bàn tán điều gì cô cũng không cách nào biết được. Sau vụ ngã ngựa đó, Vu Ti Ti mấy ngày hôm sau không hề tìm cô gây phiền phức, chỉ đơn giản coi cô là không khí, không biết có được xem là nhường một bước hay không.


Trần Kiến Hạ hồi tưởng lại hơn một tháng vừa qua, có cảm giác nguy hiểm đang rình rập ở khắp mọi nơi.


Cô đã kết thân với kẻ trộm máy CD Lý Nhiên, còn lén lút trốn học, còn gây thù chuốc oán với vài người nữa. Haizz.


Quá kích thích rồi.


Giữa tháng Mười, Kiến Hạ bị thúc giục về nhà một chuyến.


Cả kì nghỉ lễ Quốc Khánh cô đều ở lại Thành phố, bởi lẽ vào ngày mùng 1 tháng Mười một bà cô họ hàng xa qua đời vì bệnh tim phát tác, trùng hợp ở chỗ bố cô hồi nhỏ từng sống với gia đình người cô này, ân tình không hề nhỏ, vậy nên bèn đưa cả vợ và con trai cùng sang Tỉnh bên cạnh tham dự tang lễ.


Trần Kiến Hạ đã sửa soạn hành lí sẵn sàng, nghe điện thoại xong lại đờ đẫn ngồi xuống mép giường.


Bên tai vẫn còn đang tua đi tua lại đoạn hội thoại ban nãy.


Mẹ nói: "Ra bến tàu trả lại vé đi."


Cô nghe thấy tiếng bố đứng bên vọng vào, "Hỏi lại cẩn thận xem là có trả được hay không. Đừng làm khổ con nó nữa."


Mẹ nghĩ ngợi một lát, bổ sung thêm: "Đi hỏi cho cẩn thận xem có được trả lại không. Mấy chục tệ lận đấy."


Trần Kiến Hạ cuống quít: "Con đi cùng mọi người, đợi con về nhà."


Mẹ cũng gấp lên: "Đi dự đám tang để làm cái gì! Cứ lo học hành cho tốt vào, nếu không đủ tiền tiêu thì gọi điện thoại bảo cô mày gửi tạm cho một ít, sau này trả lại sau. Đợi một thời gian nữa rồi hẵng về."


"Một thời gian nữa" này đã khiến cho cả kì nghỉ Quốc Khánh qua đi.


Mặc dù Trần Kiến Hạ ở trong kí túc xá nhưng kí túc xá ngắt điện theo tầng, mà tầng cô ở ngoại trừ cô ra tất cả các học sinh ngoại thành khác đều đã về nhà hết. Kiến Hạ thường xuyên giam mình trong phòng làm bài tập đến mức giáo viên quản lí kí túc quên đi luôn sự tồn tại của cô, bấm công tắc một cái, tất cả chìm trong một mảng đen ngòm.


Phòng tắm cũng thường xuyên không có nước nóng, càng không nên nhắc tới nhà ăn đã đóng cửa.


Kì nghỉ lễ của Trần Kiến Hạ trôi qua trong sự oán giận.


Thế nhưng sau đó xảy ra chuyện Vu Ti Ti, Trần Kiến Hạ mới cảm thấy giáo viên quản lí kí túc xá vẫn đáng yêu biết bao nhiêu. Chỉ là việc đã từng bị vu oan tới mức độ phải rời trường lại càng khiến cảm giác "không nơi để về" trong cô càng nhân lên gấp đôi, buồn rầu tủi thân.


Cuối tháng Mười phải thi giữa kì rồi, cô vốn dĩ không muốn gặp thêm phiền phức gì vào giai đoạn ôn tập này. Không ngờ mẹ lại bất ngờ chuyển sang thương con gái, một ngày gọi điện tới mấy lần, kiên quyết thúc giục cô cuối tuần trở về nhà, chỉ hận không thể mắng cô vì đã quên mất gia đình từ đầu dây bên kia.


Không hiểu lại nghĩ gì đây nữa. Trần Kiến Hạ bực dọc, thế nhưng cũng có chút vui vẻ.


Cuối cùng vẫn xem như chưa hoàn toàn vứt bỏ cô.


Buổi sáng ngày thứ Sáu, Trần Kiến Hạ xách theo cả chiếc ba lô du lịch vải dù tới lớp, bên trong nhét đầy quần áo mùa hè mang về nhà để đổi của cô. Lần này đã có bài học, cô không mua vé tàu từ trước nữa mà dự định tan học xong sẽ ngồi xe khách.


Du Đan đang đứng trên bục giảng nhắc nhở mọi người phải ôn tập thật cẩn thận, thứ Tư tuần sau sẽ bắt đầu đợt thi, dặn dò hướng dẫn một lượt, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông hết giờ vang lên.


Lâu lắm rồi không về nhà, Kiến Hạ cảm thấy phấn khởi, ở lại trực nhật cũng vô cùng nhanh nhẹn, lúc làm việc bất giác nở nụ cười. Mặc dù đã trải qua không ít phong ba song cũng xem như là thử thách rèn luyện bản thân, chỗ đứng của cô ở lớp (1) đang dần dần ổn định, thân thuộc với mọi người hơn, thỉnh thoảng sẽ trêu đùa lẫn nhau, tiếp tục giữ quan hệ nước sông không phạm nước giếng với những người có thù... Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.


Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn có lẽ chính là, thành tích của Trần Kiến Hạ tốt. Trong kì thi khảo sát cô nằm trong top trên của lớp, đây cũng là điểm duy nhất mà cô mạnh hơn Vu Ti Ti.


Nơi đây là Chấn Hoa. Thành tích tốt nghĩa là có địa vị.


Cách suy nghĩ quê mùa biết mấy cơ chứ. Trần Kiến Hạ không nén được cảm thấy buồn cười vì bản thân mình. Cô hót rác đổ vào thùng, mặc áo khoác lên, chào tạm biệt một cái với tổ trưởng đang sắp xếp lại phấn trên bục giảng rồi cười rạng rỡ bước ra khỏi phòng học.


Vu Ti Ti đang đứng ở cửa, lưng dựa vào vách tường ngoài hành lang đợi cô.


"Rốt cuộc quan hệ giữa Lý Nhiên và cậu là gì?" Vu Ti Ti giữ khuôn mặt không biểu cảm hỏi.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện