Đã Nhiều Năm Như Thế

Chuyện cũ không thể giết người


trước sau

Advertisement

"Thực ra vốn dĩ cậu không nên quan tâm!"


Trần Kiến Hạ đột ngột nhớ ra, ngọn nguồn của mọi sự việc bắt nguồn từ chính Lý Nhiên. Mặc dù không biết cụ thể uẩn khúc nhưng nếu không vì có cậu, Vu Ti Ti cũng sẽ không căm ghét cô đến thế. Nếu không có cái máy CD đó thì cũng không xảy ra chuyện bị hãm hại và cô lập. Rõ ràng đều là lỗi của Lý Nhiên, thế mà cô lại còn cảm ơn cậu đã dẫn mình đi giải khuây!


Trần Kiến Hạ trừng mắt nhìn Lý Nhiên, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu. Tại sao cô có thể quên nhanh thế được cơ chứ, là bị Vu Ti Ti làm cho tức giận tới mức hồ đồ rồi ư?


Cô liến thoắng kể lại một lần những gì xảy ra trong buổi chiều ngày hôm nay.


"Cái máy CD có bông hoa hồng đó quả nhiên không phải là của chị cậu, mà là của Vu Ti Ti đúng không? Tại sao cậu lại có máy CD của Vu Ti Ti? Tại sao lại tặng cho mình? Cậu có thù hằn gì với mình à? Ở phòng y tế rõ ràng cậu đã biết là mình học lớp (1), Vu Ti Ti cũng học lớp (1), vậy mà vẫn tặng mình máy CD. Bất luận giữa hai người các cậu đã từng xảy ra những chuyện gì, mình và cậu đều không thù không oán, cậu lại đi đặt bẫy mình thế này có quá đáng không chứ?!"


Kiến Hạ mắng xối xả một tràng, sau đó xoay người bỏ đi.


Đi được khoảng năm sáu bước, cô khựng lại, sực nhớ ra rằng mình một là không biết đây là đâu, hai là không đem theo tiền, quay trở về trường thế nào cũng là cả vấn đề.


Thế nhưng không thể thua đến mức cái quần cũng không còn được. Cô nghiến răng, tiếp tục bước đi.


Đi được vài bước, trong lòng lại càng tức giận.


Mình tức giận không có tác dụng gì ư? Sao cứ như hét vào cái hố thế này?


Cậu mau đuổi theo đi chứ!


Bên này, Lý Nhiên vẫn đang chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại. Đợi đến khi đại não xử lý xong thông tin thì Trần Kiến Hạ sớm đã mất dạng.


Cậu muốn đuổi theo song lại phát hiện chân đã tê rần rần, căn bản không động đậy nổi, vừa hốt hoảng vừa tức giận đứng nguyên ở chỗ cũ nghiến răng hồi lâu, sau đó mới có thể cử động, vội vã hét lớn.


Hét tới mức cổ họng chực rách ra, Trần Kiến Hạ cũng không quay đầu lại.


Cậu vội vàng vừa chạy vừa gọi điện thoại, một đoạn những tiếng tút tút đã kết thúc, Trần Kiến Hạ không bắt máy. Vẫn may là cậu chạy nhanh, ở ngã rẽ tiếp theo đã nhìn thấy bóng lưng gấp gáp của Trần Kiến Hạ.


Trần Kiến Hạ cũng cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, nghe thấy tiếng thở hồng hộc và tiếng bước chân phía sau, cô lại cảm thấy có chút vui mừng. Là mắc bệnh rồi hay sao?


Dù sao cũng không thể chạy thắng nổi cậu, bởi thế nên cô dừng bước, xoay người, dự định sẽ hỏi cho rõ ngọn ngành. Không ngờ Lý Nhiên vẫn chưa kịp dừng lại, cứ như vậy nhào đến, lồng ngực va vào sống mũi của cô. Cô loạng choạng nghiêng về phía sau, cậu vội vàng kéo lấy, ai dè chính bản thân cũng không đứng vững, hai người cùng ngã sõng soài xuống đất.


Cậu đè chặt lên cô.


Bọn họ đột ngột rơi vào im lặng, tức tốc bò dậy, tách nhau ra, đỏ bừng mặt, cúi đầu, mỗi người tự phủi sạch đất cát trên quần áo của mình.


Khoảng độ hai phút như vậy trôi qua, Trần Kiến Hạ đã phủi tới mức cảm thấy lòng bàn tay hơi rát, mới nghe thấy Lý Nhiên dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm có mở miệng nói, Trần Kiến Hạ, xin lỗi.


"Mình cũng không biết vì sao mình lại hành động bừa bãi như vậy. Lúc bắt đầu, ở phòng y tế, quả thực mình không để cậu vào mắt..." Nhìn thấy ánh mắt giết người của Trần Kiến Hạ, cậu vội vã sửa lại, "Không phải là không để cậu vào mắt, ý mình là, chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã gây ra phiền phức cho cậu. Dù sao mình cũng chẳng quen biết cậu, mình nhất thời kích động, chính là cảm thấy, cảm thấy... cảm thấy đặc biệt phiền phức, bởi thế bèn đẩy phiền phức của bản thân sang cho người khác, nhân tiện cũng báo được thù luôn, thế nhưng không ngờ Vu Ti Ti lại hẹp hòi đến như vậy. Mình cho rằng đã đổi lại máy CD rồi thì chuyện này cũng kết thúc, chẳng ngờ đến tận một tháng sau cô ta mới tính kế hãm hại cậu. Có bản lĩnh thì nhắm vào mình đây này, bởi thế mình mới nói nữ sinh các cậu đúng là đầu óc có vấn đề, chuyện nhỏ nhặt như thế, cô ta..."


"Đừng vòng vo nữa, xin lỗi vì việc của cậu đi!" Kiến Hạ hét vào mặt cậu.


"Được, được, được," Lý Nhiên gật đầu như giã tỏi, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, "Mà này, cậu có thấy là nếu ở trong lớp cậu cũng giận cá chém thớt thế này thì bọn họ nào dám bắt nạt cậu nữa hay không, sao cứ lúc cãi nhau với mình thì hung dữ thế?"


Kiến Hạ ngây ra.


Đúng vậy, vì sao mỗi lúc ở bên Lý Nhiên cô đều có thể tự nhiên nói cười tự nhiên tức giận thế này được nhỉ? Tự nhiên tới mức không còn giống bản thân cô nữa, kể cả những khi ở nhà với bố mẹ và em trai cũng chưa bao giờ mất kiểm soát đến thế này.


"Cậu đừng nói đông nói tây nữa, nếu mà không có thành ý thì mình không nghe nữa đâu." Thế nhưng ngữ khí của cô lại mềm xuống.


"Mình đâu có nói đông nói tây, ít nhiều mình cũng cảm thấy ngại chứ," Lý Nhiên khó nhọc thở dài, rút điện thoại ra liếc nhìn thời gian, "Cũng muộn rồi, chi bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."


Lần này, Trần Kiến Hạ lườm một cái rất công khai, không thèm nhắm mắt lại nữa.


Bọn họ đi ăn Pizza Hut.


Trong lòng Trần Kiến Hạ có chút kích động. Cô một lần nữa nhớ lại, năm đó các nữ sinh trong lớp oán thán bách hoá số 1 của Huyện quá tồi tàn, chỉ có KFC, thậm chí ngay đến Pizza Hut cũng không có, không thể so sánh nổi với Thành phố của Tỉnh.


Thế nhưng cô bắt buộc phải đè nén sự kích động này xuống. Mặc dù trước mặt Lý Nhiên cô sớm đã chẳng còn chút thể diện nào, song không thể vì cái bình đã nứt mà đập vỡ nó luôn đi được.


Cô tuyệt đối không được phép để lộ sự thật rằng lớp 10 mới là lần đầu tiên mình được ăn Pizza Hut.


Thế nhưng dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu thực đơn vẫn có chút "hớ hênh". Trần Kiến Hạ ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Lý Nhiên, đột nhiên cảm thấy tức giận — bản thân đang tội lỗi đầy mình, còn dám đi cười nhạo người khác!


"Nhìn cái gì mà nhìn! Mình... Mình chính là muốn nếm thử vị mới, chăm chú một chút, không được hả?" Cô bất an cao giọng.


"Được chứ," đại não Lý Nhiên mờ mịt sương mù, "Thực đơn ở chỗ của cậu, mình chỉ xem ké một chút thôi, cậu hét cái gì cơ chứ."


Trần Kiến Hạ có chút bối rối cười cười: "Ồ, thế thì cùng xem, cùng xem."


Nhìn thấy dáng vẻ rất lịch lãm không ngừng trưng cầu ý kiến, rất kiên quyết biểu thị rằng mình sẽ chủ chi của Lý Nhiên, thậm chí còn kéo cô cùng tới quầy salad tự phục vụ, Trần Kiến Hạ lại cảm thấy buồn thay cho lòng ham hư vinh của bản thân.


Nhân sinh quả thực là quá đỗi khổ nạn.


Rất nhanh, Trần Kiến Hạ đã quăng hết toàn bộ chút buồn bã vừa nãy về phía sau — nhìn Lý Nhiên xếp từng tầng từng tầng salad thành cả một ngọn tháp vô cùng thú vị. Cô không chớp mắt chăm chăm nhìn động tác của cậu, nhìn cậu dùng cà rốt xếp xung quanh viền bát salad tạo thành một vòng tròn, sau đó lấp đầy đào vàng và dưa hấu ở bên trong, lại xếp thêm một lớp cà rốt nữa bên trên, rồi tiếp tục lấp đào vàng và dưa hấu vào... Kiến Hạ nhìn tới mức say mê.


"Ăn hết rồi lấy tiếp không phải là được rồi ư? Vì sao phải phức tạp thế này?"


Lý Nhiên nhìn cô như thể nhìn người ngoài hành tinh: "Đi lấy tiếp không phải sẽ phải trả thêm tiền hay sao! Cậu bị ngốc đấy à?"


... Cuối cùng vẫn là... Để bại lộ chuyện đây là lần đầu tiên mình đi ăn Pizza Hut mất rồi...


Trần Kiến Hạ cảm thấy thế giới đang ầm ầm sụp đổ.


Lý Nhiên nói xong bèn tiếp tục chăm chú "xây tháp", để mặc cho Trần Kiến Hạ tiếp tục suy sụp.


Lý Nhiên xây được một toà tháp cao tận mười mấy centimeter, cẩn thận bê về chỗ ngồi, không hề chú ý tới việc nội tâm của Kiến Hạ sớm đã xoay mòng mòng.


"Thực ra căn bản không ăn hết nhiều thế này, cố tình đọ sức thi tài với Pizza Hut thôi, với lại nghiên cứu ra phương pháp làm sao để xếp tầng salad quả thực là rất giải trí," Lý Nhiên bộc bạch, "Nào, ăn đi, mình lấy toàn đào vàng và dưa hấu thôi, chắc chắn cậu sẽ thích ăn."


Trần Kiến Hạ dùng dĩa xiên một miếng đào vàng, lầm bầm nói: "Đừng chỉ chăm chăm ăn, cậu không định giải thích gì sao?"


Lý Nhiên cười ha ha.


"Chúng ta thương lượng một chút nhé, mình không giải thích nữa, nhưng sẽ giúp cậu tẩn Vu Ti Ti một trận, yên tâm, đảm bảo về sau cô ta sẽ không còn dám gây phiền phức cho cậu nữa, dù sao thì sau vụ này cô ta cũng ngại chọc vào cậu rồi. Cậu thấy thế nào?"


Nam sinh đều thiếu tinh tế hệt như nhau.


Hiện tại, Trần Kiến Hạ đã hoàn toàn có thể chắc chắn được về luận điểm này.


Cô nhai miếng đào, rất tao nhã ngồi thẳng lên, nói: "Chẳng ra sao cả. Có rắm mau đánh đi."


Sau đó thì Trần Kiến Hạ rốt cuộc đã hiểu được vì sao Lý Nhiên lại ngần ngại với việc kể rõ nguồn căn như thế.


Bởi lẽ câu chuyện này quả thực là... mắc kẹt giữa phức tạp và đơn giản, lại cũng không chỉ ra được sự ấu trĩ nằm ở đâu.


Có lẽ là vì cô chưa từng nghĩ những chuyện có chiều sâu thế này sẽ xảy ra với Lý Nhiên.


Lý Nhiên có một người bạn tốt tên là Lương Nhất Binh. Nói là bạn tốt kì thực cũng không chuẩn xác, bởi giữa Lương Nhất Binh và Lý Nhiên chẳng hề có điểm chung nào, chỉ vì cùng nhau lớn lên mà tình cảm rất sâu sắc. Năm đó ông của Lý Nhiên nhất quyết không chịu sống cùng con trai và con dâu, một mình đưa cháu nội tới căn phòng cũ trong khu tập thể gần đền thờ Hồi giáo, mà Lương Nhất Binh chính là con trai của nhà hàng xóm ông nội Lý Nhiên. Trong quá trình trưởng thành của Lý Nhiên, đại khái vai trò của Lương Nhất Binh chính là khuyên ngăn lúc Lý Nhiên định lấy đá ném vào cửa kính đền thờ, khuyên ngăn không nổi thì vội vã bỏ chạy, sợ bản thân sẽ bị cuốn chung vào phiền phức.


Lý Nhiên và Lương Nhất Tân cùng nhau trải qua khoảng thời gian 6 năm Tiểu học [1], tới lúc lên cấp Hai, việc làm ăn của bố mẹ Lý Nhiên đã đi vào quỹ đạo ổn định, thô bạo giành lấy con trai đón về nhà quản giáo, đồng thời cũng nhét cậu vào học ở ngôi trường cấp Hai tốt nhất trong thành phố - cấp Hai Sư Đại. Còn Lương Nhất Tân theo chính sách nhập học thì đáng lí sẽ bị xếp vào một ngôi trường cấp Hai bình thường, nhưng nhờ có cố gắng, đạt được giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán Hoa La Canh [2] mà được THCS số 8 - một ngôi trường trọng điểm khác của thành phố nhận vào.


([1] Bên Trung Quốc Tiểu học là 6 năm, cấp Hai 3 năm, cấp Ba 3 năm.


[2] Hoa La Canh: Tên một nhà Toán học người Trung Quốc.)


Cũng chính ở nơi đây, Lương Nhất Binh đã quen được Vu Ti Ti.


Đây là một câu chuyện đi theo mô típ quen thuộc biết bao: vị lớp trưởng hoạt bát và cậu bí thư Đoàn trầm lặng - mãi mãi phù hợp, mãi mãi tạo ra nhiều tin đồn. Dường như Vu Ti Ti càng chủ động, làm càng nhiều, nói càng nhiều, thì tất cả cũng đều chỉ dừng lại ở mập mờ. Thế nhưng Lương Nhất Binh lại vô cùng thật lòng mà thích Vu Ti Ti, điều kiện gia đình cậu vốn dĩ không hề tốt, nếu không vì muốn tặng quà sinh nhật cho Vu Ti Ti mà phải cầu xin sự giúp đỡ của Lý Nhiên thì có lẽ đoạn tình cảm này sẽ mãi mãi bị cậu chôn giấu sâu trong lòng, ngay cả với người anh em tốt nhất của mình cũng không hé răng nửa chữ.


Món quà ấy, chính là máy CD của Sony.


Trần Kiến Hạ nghe tới đây thì lại thất thần, cắn một miếng pizza khiến phô mai bị kéo thành những sợi dài.


Học sinh thành phố thú vị thật, cô nghĩ, nữ sinh lớp 9 đón sinh nhật cũng được bạn nam tặng máy CD, trong khi thậm chí là mẹ ruột cũng tiếc không nỡ mua cho cô.


Cô nhanh chóng xua tan cách suy nghĩ dung tục ấy của mình.


Lương Nhất Binh dành cả một buổi tối tự tay khắc một đoá hoa hồng để tặng Miss Rose Yu *, nhưng lại sử dụng phương thức ẩn danh, lặng lẽ viết thư, lặng lẽ nhét vào ngăn bàn đối phương, không hề để lại tên tuổi của mình.


(* Miss Rose Yu: Họ của Vu Ti Ti trong tiếng Trung là "", phiên âm là "Yu".)


Song Lý Nhiên giúp Lương Nhất Binh tìm máy CD lại không tới tận cửa hàng để mua, trên hộp bưu kiện gửi tới có ghi số điện thoại và tên tuổi của Lý Nhiên, mà Lương Nhất Binh cũng không đổi chiếc hộp khác lúc đem tặng cho Vu Ti Ti. Vu Ti Ti trước giờ vẫn luôn là một nữ sinh gan lớn, cô gọi điện thoại, tìm một lí do chạy đến cấp Hai Sư Đại một chuyến.


Cứ như thế mà gặp được Lý Nhiên.


"Sau đó thì sao?" Kiến Hạ đặt miếng pizza trong tay xuống, lau lau dầu trên môi.


"Chẳng sao cả. Dù sao cũng chính là cắt đứt thôi."


"Ai cắt đứt với ai?"


Lý Nhiên cau mày, dường như bắt đầu hối hận rồi: "Hầy, cậu quan tâm nhiều thế làm gì, tóm lại đây chính là lai lịch của cái máy CD đó. Đích thực là lỗi sai của mình. Mình ghét Vu Ti Ti, cái máy CD hoa hồng ấy... dẫu sao sau một tá chuyện như vậy cuối cùng vẫn trở về tay của mình, mình không muốn một lần nữa thay Lương Nhất Binh giao cho Vu Ti Ti. Vốn dĩ định vứt đi trước mặt cô ta, đúng lúc lại nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu cũng không tồi, cậu lại thích nó, tránh luôn lãng phí, lại còn thuận tiện khiến Vu Ti Ti tức điên, nhất cử lưỡng tiện."


"Cậu quá khuyết đức rồi."


Trần Kiến Hạ thở dài một tiếng.


Cô vẫn còn muốn biết rốt cuộc giữa Vu Ti Ti và Lý Nhiên đã xảy ra những chuyện gì, thế nhưng chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ 5 giờ 20 phút, chẳng còn bao lâu nữa sẽ tới giờ tan học.


Lúc này Trần Kiến Hạ mới hốt hoảng, liệu có khi nào Du Đan sẽ gọi điện về ngôi nhà ở thị trấn của cô không? Du Đan sẽ nghĩ gì về hành vi vì "một ấm ức nho nhỏ" mà bỏ ra ngoài trường cả một buổi chiều của cô đây?


Tim cô đập thình thịch. Một giây trước vẫn còn đang ngồi tám chuyện, một giây sau đã giống như cô bé Lọ Lem lúc chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, miếng pizza đang nhai dở trong miệng trở nên dai nhanh nhách như cao su.


Quả nhiên là thánh Allah không cứu nổi cô. Biết được quá khứ của Vu Ti Ti thì làm sao cơ chứ? Chuyện cũ không thể giết người.


Dáng vẻ cúi đầu chán chường của cô lại khiến Lý Nhiên cảm thấy rất tội lỗi.


"Cậu yên tâm đi, việc này mình giúp cậu, đảm bảo cậu sẽ hết tức giận." Cậu vội vàng an ủi


Kiến Hạ không có ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.


Lúc Trần Kiến Hạ về đến lớp học, người trong phòng đã ra về gần hết. Du Đan đang nói chuyện với Sở Thiên Khoát trên bục giảng, nhìn thấy cô đi vào từ cửa sau liền cao giọng gọi lớn: "Trần Kiến Hạ!"


Kiến Hạ cúi mặt bước tới, có một loại cảm xúc chấp nhận số phận. Cô ngước mắt nhìn Sở Thiên Khoát đang đứng bên cạnh Du Đan, đôi phương rũ mi nhìn lại cô, ánh mắt ôn hoà như một chú tuần lộc.


Cô đột nhiên không còn muốn trách Sở Thiên Khoát nữa. Cậu ấy đã trượng nghĩa hết sức rồi, lúc đó đã đứng ra nói đỡ cho cô, chẳng qua chỉ vì lời nói của Vu Ti Ti quá mức xảo quyệt, quá mức khôn khéo.


Cô nghĩ tới đó bèn mỉm cười với Sở Thiên Khoát một cái.


Du Đan hỏi Kiến Hạ buổi chiều đã đi đâu, Kiến Hạ nói mình không hề rời khỏi trường học, chỉ là tìm một nơi yên tĩnh ngồi ở đó cả buổi chiều. Thần sắc của Du Đan hoà hoãn hơn rất nhiều.


Những lời tiếp sau đó, nghe hay không cũng được.


Chẳng có gì khác ngoài việc thấu hiểu cảm xúc nhạy cảm của Kiến Hạ, nữ sinh đi học xa nhà tương đối vất vả, mà Vu Ti Ti cũng thẳng thắn trực ngôn, hành động thường thiếu suy nghĩ, cô đã phê bình rồi. Song Kiến Hạ cũng không nên phản ứng quá mạnh như vậy, phải rèn luyện thêm khả năng kiểm soát cảm xúc, không cần tự làm khổ chính mình, đừng nghĩ xấu cho người khác quá sớm.


Trần Kiến Hạ phân tích một chút bài nói này, 80% đều là ám chỉ cô không đúng, còn về trách móc Vu Ti Ti thì câu nào cũng chỉ lướt qua nhẹ nhàng. Thậm chí "thẳng tính trực ngôn" vốn đã không phải là cụm từ mang ý nghĩa xấu.


Trái tim cô tắc nghẹn, thế nhưng không dám cãi lời giáo viên, đành cố gắng gượng cười từ đầu chí cuối, cười tới mức khoé môi cứng đờ.


Sở Thiên Khoát ngắt lời Du Đan vào lúc thích hợp: "Cô Du, lúc ấy em cũng có mặt ở đó, Vu Ti Ti và Lý Chân Bình mặc dù không phải cố ý, thế nhưng lời nói quá gây tổn thương cho người khác. Loại sự việc như trộm đồ có liên quan tới cả vấn đề


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện