Dạ Khúc Op.9 No.2 Của Chopin

Chương 10


trước sau

1

Chiêm Thù Hạc khóc không ra hơi, hai mắt sưng đỏ.

Thôi Dĩnh không thúc giục cũng không nói gì, chỉ ôm rồi hôn hôn mặt cậu. Một lúc lâu sau Chiêm Thù Hạc mới bình tĩnh lại, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, cậu liền chui vào lòng Thôi Dĩnh dụi dụi, vùi mặt bên cổ hắn.

Thôi Dĩnh thấy cậu không khóc nữa thì mới lên tiếng: "Những điều em nói đều là Thất gia, nhưng mấy năm nay người ở bên cạnh tôi, là Chiêm Thù Hạc."

"Em ngoan ngoãn cũng được, cáu kỉnh cũng được." Hơi thở ấm áp của Thôi Dĩnh vấn vít bên tai Chiêm Thù Hạc, môi hắn lưu lại ở vành tai non mịn của cậu một chuỗi hôn, "Tôi chỉ biết là tôi sẽ không để em đi nữa. Dù em có ra sao thì tôi đều hy vọng em sẽ luôn ở bên cạnh tôi, như vậy là đủ rồi."

"Mấy năm nay em đã làm rất nhiều điều vì tôi, bất kể là với thân phận Thất gia hay là Chiêm Thù Hạc." Thôi Dĩnh nâng mặt cậu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt vẫn còn rưng rưng của cậu, cẩn thận mà hôn nhẹ mí mắt hơi mỏng. Chiêm Thù Hạc không nhịn được chớp chớp mắt, lông mi mảnh dài khẽ lướt qua môi hắn mang theo chút rộn rạo, "Tôi muốn cùng em trải qua mỗi ngày, dù là ngày nắng hay ngày mưa."

Vòng ôm của Thôi Dĩnh siết chặt hơn: "Tôi muốn nghe em đàn Chopin cả đời."

Hắn hỏi Phùng Nhiên, tại sao khi rời đi Thất gia lại thay đồ.

Phùng Nhiên hơi giật mình, lúc này mới nhận ra ngày đó hắn đã hiểu lầm điều gì. Gã lắc đầu chịu thua, nói: "Trước khi gặp chú Thất gia nghiện thuốc lá, thế nhưng khi phát hiện bạn giường của chú đều không hút thuốc thì người đã vì chú mà hoàn toàn bỏ nó. Ngày đó người nói hôm trước chú cho người hút thử một hơi nên người có chút thèm thuốc, thế là đành ngậm điếu thuốc cho đỡ nhưng lại không cho anh châm, sợ chú ngửi ra mùi khói. Sau đó khi ngồi trong phòng nói chuyện anh lại quên mất mà hút mấy điếu, đến lúc Thất gia gạt đi thì đã bị anh làm cho cả người ám mùi rồi, còn nổi giận với anh nói rằng chú sẽ cảm thấy người hôi. Nói thật, mỗi lần Thất gia tức giận anh đều cảm thấy sợ hãi, bởi vì người rất ít khi nổi nóng, trước kia bị thuộc hạ phản bội thì người cũng chỉ lạnh lùng giết chết mà thôi. Thế mà hôm đó người lại vì chuyện này mà chỉ thẳng mặt anh quát mắng, trông vừa hoảng hốt vừa đáng yêu." Phùng Nhiên cười, "Anh nói người có thể về tắm rửa, người lại sợ lỡ như chú về nhà trước thì làm sao bây giờ. Người chĩa súng vào anh bắt anh giải quyết, thế là anh đành phải sai đàn em đi mua một bộ quần áo mới để thay hoàn toàn từ đầu đến chân, lúc này người mới yên tâm."

"Thất gia đã thay đổi rất nhiều vì chú. Dương cầm thì trước giờ người vẫn luôn biết chơi, nhưng vì thường xuyên cầm súng mà trên ngón trỏ sẽ có vết chai. Người nhận ra chú thích tay của mình, thế nên mỗi ngày đều rửa tay rất nhiều lần, ngâm tay trong nước ấm cọ xà phòng, về sau còn dùng rất nhiều thuốc tẩy da, có lần còn vì kì cọ quá mạnh mà chảy cả máu. Người cũng không ngại đau, kiên trì hàng ngày ngâm trong nước ấm, cọ tay mài móng, bôi kem dưỡng da, tất cả chỉ để chú sờ lên thoải mái."

Phùng Nhiên đỡ hắn lên bậc thềm, thở dài: "Thất gia thật sự rất thích chú. Người cố chấp lại hay suy nghĩ tiêu cực, cũng không dễ thể hiện tình yêu, chú hãy bao dung người một chút. Chú đuổi người đi mấy ngày nay, người liền chỉ ngồi ở nhà anh không nói lời nào, mỗi ngày việc người làm duy nhất là nghe "Người quét đường" báo cáo thông tin của chú, anh khuyên người ăn cơm cũng đều bị đuổi đi. Nghề của chúng ta nói điều này có vẻ hơi đạo đức giả, nhưng thiện ác có báo, nếu có thể thì vẫn nên tích thêm thiện đức. Người có thể vì chú mà nâng súng thì cũng có thể vì chú mà hạ đao, anh mong là chú có thể chăm sóc cho người."

"Mạng anh là Thất gia cho." Cuối cùng Phùng Nhiên nói, "Anh luôn mong người bình an vui vẻ. Người cũng hy vọng điều này cho chú."

2

Chiêm Thù Hạc trần trụi ngồi trên người Thôi Dĩnh. Cậu sợ động vào vết thương của hắn, hai chân tách ra cẩn thận quỳ ở hai bên sườn, cúi đầu hôn môi hắn.

Thôi Dĩnh đỡ lấy eo cậu, mở ra khớp hàm, đầu lưỡi vói vào quấn lấy lưỡi Chiêm Thù Hạc, hắn dùng sức liếm mút khắp khoang miệng cậu tạo nên từng cơn run rẩy.

Chiêm Thù Hạc bóp ra nửa tuýp bôi trơn bôi lên hậu huyệt, do lấy quá nhiều mà trên tay trên mông cậu dính đầy thuốc mỡ thơm ngọt. Cậu nâng mông, ngả người ra sau, hai ngón tay phải đâm vào huyệt nhỏ mở rộng. Thôi Dĩnh chỉ lẳng lặng nhìn cậu, tay trái hắn nhẹ nhàng ôm bên hông, nhưng chỉ cần sự tiếp xúc thân thể nhỏ nhoi này đã làm Chiêm Thù Hạc hưng phấn.

"Sờ em đi." Chiêm Thù Hạc lẩm bẩm nũng nịu, "Em nóng quá."

"Nóng thì có thể mở điều hòa." Thôi Dĩnh giả vờ không hiểu lời cậu.

Chiêm Thù Hạc không phục, không ăn mềm thì ăn cứng, hung hăng ra lệnh: "Em lấy tư cách Thất gia lệnh cho ngài sờ em."

Thôi Dĩnh cười thuận theo, hắn vuốt ve cơ thể cậu, bàn tay sờ lên khuôn ngực bằng phẳng, ngón tay bóp lấy đầu v*, cọ xát xoa nắn. Lặp lại vài lần đầu v* liền đỏ hồng dựng thẳng, nhìn rất ngon miệng.

"Lại đây." Tay Thôi Dĩnh ấn lên lưng cậu ý bảo cúi xuống, "Tôi muốn uống sữa của em."

Chiêm Thù Hạc đỏ mặt, trước giờ Thôi Dĩnh luôn thích nói lời thô tục trên giường, cậu vừa thẹn thùng vừa cảm thấy thích thú. Cậu cúi người xuống đưa đầu v* đến bên miệng hắn, Thôi Dĩnh ôm lấy eo cậu một ngụm ngậm lấy viên anh đào đỏ mọng kia.

Thôi Dĩnh liếm láp khiến Chiêm Thù Hạc không ngừng rên rỉ, không tự chủ được mà vặn vẹo thân mình. Hắn đột nhiên mút mạnh một cái phát ra tiếng "chụt" rõ ràng mà ái muội. Chiêm Thù Hạc thở gấp, cảm thấy nơi bị liếm ngứa đến khó chịu, chỉ muốn càng được cọ xát nhiều hơn.

"Không có sữa." Thôi Dĩnh kết luận, "Không hút ra được."

Chiêm Thù Hạc giống như con tôm bị luộc chín, bị hắn làm cho thẹn thùng. Huyệt sau của cậu đã trở nên mềm xốp, vậy nên cậu lùi lại một chút, cúi người cởi quần Thôi Dĩnh. dương v*t to lớn dữ tợn bật ra, Chiêm Thù Hạc cúi đầu ngậm lấy, sau khi liếm ướt quy đầu thì mới nâng mông lên, chậm rãi nuốt vào côn th*t đang bừng bừng phấn chấn kia.

dương v*t hoàn toàn tiến vào khiến cho Chiêm Thù Hạc phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Tính cách Thôi Dĩnh cường thế, ở trên giường thích nắm quyền chủ đạo cho nên bọn họ chưa từng dùng tư thế cưỡi khi làm tình. Chiêm Thù Hạc tận hưởng trải nghiệm xa lạ nhưng vui sướng này, nâng mông phun ra nuốt vào dương v*t thẳng tắp. Huyệt nhỏ ẩm ướt của
cậu rất nhanh cũng khiến cho dương v*t kia ướt ướt dính dính.

Từ góc độ này Thôi Dĩnh có thể thấy rõ dương v*t của mình ra ra vào vào hậu huyệt của Chiêm Thù Hạc. Mỗi lần ngồi xuống cậu đều nuốt hết cả căn côn th*t, khi nâng lên lại lưu luyến nơi quy đầu, thịt ruột màu đỏ hồng liên tục bị lôi ra rồi lại thọc vào. Chiêm Thù Hạc làm đến thoải mái, phân thân cương cứng nhếch cao, giống như huyệt nhỏ đằng sau mà chảy thật nhiều nước.

Chiêm Thù Hạc vừa duy trì tốc độ nuốt vào nhả ra vừa duỗi tay muốn tự an ủi vật nhỏ trước người, lại bị Thôi Dĩnh nhẹ gạt tay đi. Cậu sửng sốt, liền nghe Thôi Dĩnh nói: "Không dùng tay, dùng phía sau bắn."

Chiêm Thù Hạc mím môi, ngoan ngoãn thu tay lại.

Trong lòng Thôi Dĩnh có một loại khoái cảm khác lạ. Trước kia người hắn thao là Chiêm Thù Hạc, bây giờ lại biết người đang cưỡi trên người mình, cố gắng lấy lòng mình lại là Thất gia giết chóc không ngại tay, trên dưới đều kính sợ, tâm lý chinh phục làm hắn càng thêm hứng tình.

"Thất gia." Thôi Dĩnh cố ý gọi cậu, "Người thật dâm đãng."

Chiêm Thù Hạc duỗi tay muốn che miệng hắn, Thôi Dĩnh lại nói: "Thất gia là bé dâm của tôi." Dứt lời hắn thúc hông, đâm mạnh đến mức khiến cậu nảy người lên.

Chiêm Thù Hạc bất ngờ, bị hung khí kia xỏ xuyên vào độ sâu chưa từng có. Cậu kêu lên thành tiếng, hậu huyệt gắt gao cắn chặt lấy Thôi Dĩnh, đường hầm ấm mềm hoàn toàn bao bọc lấy dương v*t hắn, ẩm ướt nóng bừng.

Cậu cảm thấy côn th*t trong cơ thể càng lúc càng cứng rắn to lớn, ngay cả những nếp uốn ở hậu huyệt cũng bị vuốt phẳng, dương v*t đâm sâu tựa như muốn chọc thủng bụng cậu. Cậu mê muội rên rỉ, nhiệt tình lắc mông khiến nơi giao hợp phát ra từng tiếng từng tiếng nước "phụt phụt", dâm đãng vang to trong phòng ngủ.

Thôi Dĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu toát lên vẻ quyến rũ lẳng lơ khi đắm chìm trong tình dục, lúc bị hắn thao mạnh chỉ biết bất lực khóc nấc nhưng hạ thân lại không trốn mà vẫn ngoan ngoãn ngậm lấy dương v*t giúp hắn thoải mái.

Đây là Thất gia của tôi. Chỉ thuộc về mình tôi, ai cũng không thể nhìn. Thôi Dĩnh nghĩ như vậy.

Hắn vươn tay vỗ mạnh lên mông Chiêm Thù Hạc, giọng nói bình tĩnh mà thô lỗ: "Có lớn không? Sướng không hả?"

"Lớn......a a.....ưm....." Chiêm Thù Hạc thở hổn hển, ánh mắt dại đi, "Ngài.... thao em thật sướng.....ưm....hức....."

Chiêm Thù Hạc bắn ra, tinh dịch sền sệt chảy xuống cơ bụng Thôi Dĩnh, cậu kiệt sức ngã xuống người hắn, nhắm mắt thở dốc.

Thôi Dĩnh dùng ngón tay vuốt một chút chất lỏng cậu bắn ra cho vào miệng, nhận xét: "Ngọt." Chiêm Thù Hạc đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hắn, Thôi Dĩnh cười chậm rãi nói thêm, "Giống em."

Thôi Dĩnh nắm lấy tay Chiêm Thù Hạc sờ vào nơi hai người tiếp hợp, thân mật khăng khít. Ngón tay hắn lướt dọc kẽ mông cậu nhóm lửa, theo cột sống ve vuốt lên trên mang đến cảm giác thỏa mãn yên bình. Hắn đột ngột nói một câu: "Phùng Nhiên thích em."

Chiêm Thù Hạc ngẩn người, vội vàng giải thích: "Không đâu, em và anh ta..."

"Tôi biết giữa hai người không có gì, nhưng điều đó không ngăn được tôi nhận ra anh ta thích em." Thôi Dĩnh bình tĩnh nhìn cậu, "Thậm chí tôi còn muốn làm em trước mặt anh ta."

"...Những bạn giường trước kia của ngài," Chiêm Thù Hạc ngồi dậy, đầu hơi cúi, ánh mắt vô thần, "Em nhìn bọn họ bị đàn ông làm, làm xong liền muốn giết họ. Em tưởng tượng cảnh họ nằm dưới thân ngài, được dương v*t ngài đâm vào, thậm chí hưởng thụ từng cái vuốt ve từng nụ hôn của ngài, em liền... em liền không nhịn được sát ý. Ngay cả "Người quét đường" cũng thấy em đáng sợ, khuyên em nên nhịn xuống nếu không thì sẽ khiến ngài nghi ngờ, nên em mới từ bỏ."

"Thất gia." Thôi Dĩnh cười cười thúc háng, Chiêm Thù Hạc bị xóc đến nảy người lên, cơ thể lại bắt đầu mềm nhũn, "Bây giờ tôi chỉ có mình em, cũng chỉ thao em, dương v*t chỉ đút cho em ăn, được không?"

Vật nhỏ của Chiêm Thù Hạc lại run run ngẩng đầu, cậu thả lỏng tiếp nhận vật cứng đang tàn sát trong cơ thể, lầm bầm: "Được, nếu anh không làm được..."

"Không làm được thì em định thiến tôi?" Thôi Dĩnh bật cười, đây hẳn là tác phong của Thất gia.

Chiêm Thù Hạc cúi người, tiếng rên rỉ bên miệng ngọt ngào quyến rũ, cậu hôn môi Thôi Dĩnh, nhẹ giọng nói: "Không làm nổi... Em sẽ giết những người đó, có một người giết một người, giết đến khi ngài chỉ có thể quay lại tìm em."

Đã lâu Thôi Dĩnh không làm tình cùng cậu, lần làm tình này kéo dài gần một giờ đồng hồ hắn mới bắn tinh, Chiêm Thù Hạc mệt đến mức cả người đều là mồ hôi. Cậu nghiêng người nằm xuống giường, nhưng lại không nhả ra dương v*t Thôi Dĩnh đã ma sát hậu huyệt đến đỏ bừng, cứ dùng tư thế này quấn chân qua eo Thôi Dĩnh, ôm chặt lấy hắn.

"Chờ tôi khỏi," Thôi Dĩnh cúi đầu hôn cậu, Chiêm Thù Hạc nhắm mắt đón lấy đầu lưỡi hắn, "Tôi sẽ thao em trên đàn dương cầm, thao đến khi em chơi xong dạ khúc của Chopin."

Chiêm Thù Hạc đỏ hoe đôi mắt, đáp vâng.

Truyện convert hay : Năm Tiên Sinh, Chậm Rãi Thích Ngươi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện