Cửu Thiên Địa Luân Hồi

Minh Đàm Là Tình Địch Của Y?


trước sau

Advertisement

Thiên Trùng:- nghe Tôn Chủ kể từ lúc 5 tuổi ngài ấy đã được Tôn Trưởng dạy cho võ công cho đến khi lên 176 tuổi đấy

Thiên Đông:- luyện công tổng cộng 171 năm cộng thêm thần lực nữa.......

Thiên Phong:- tên kia chết chắc rồi

Huyết Lệ:- chuẩn bị chưa?

Y Cát:-......luôn sẵn sàng

_cứ thế mà hai tên lao vào đấu đá, có vẻ như bên Lệ tốt hơn nhiều, còn bên Y thì chỉ biết né không đánh trả, như vậy đánh hướng này né phía khác tự dưng Lệ lại không đánh mà lại đứng im rồi lấy hết đà nhảy lại Yđánh bậc hắn ra làm Y nôn ra một nóm máu_

Huyết Lệ:-* rõ ràng ta chỉ đánh nhẹ thôi mà*

Y Cát:- ta thua

Khánh Hiên:- sao lại như vậy chứ

Lâm Đằng:- tên này thật chán nghét

Thiên Phong:- không phải Tôn Chủ đang đùa đấy chứ

Thiên Đông:- đánh với cái tên phàm nhân kia cũng thua

Thiên Trùng:- là Tôn Chủ cố ý đấy các ngươi không để ý à?

Thiên Đông:- để ý gì chứ

Thiên Trùng:- ngài ấy luôn né các đòn đánh của tên kia mục đích là để hắn tức điên dồn sức vào một đòn nào đó rồi đánh cho ngài ấy trọng thương

Thiên Đông:- vậy rốt cuộc mục đích của ngài ấy là....

/BA TÊN NHÓM CỦA LỆ RỜI ĐI/

Huyền Hoàng:- này ngươi có sao không

Y Cát:- không

Huyền Hoàng:- vậy đi vào phủ của ta mà ở tạm hoặc ngươi về chổ của ngươi đi

Y Cát:-* đuổi ta như đuổi tà vậy* ta vào phủ ngài được rồi

Huyền Hoàng:-* tên này hắn cố ý chọc tức ta đây mà*

Y Cát:-* hừ đòn đánh này chẳng nhầm nhò gì tên đó sao lại phát ra ma khí trong người*

Thiên Phong:- thì ra mục đích của ngài ấy là được ở lại

Thiên Trùng:- mặt dày quá

Thiên Phong:- nhiều chuyện đủ rồi nên về thôi

Thiên Đông:- chán thế

Thiên Trùng:- than hoài, về nhanh còn xử lý một số chuyện

Y Cát:-..........

Huyền Hoàng:- ta còn chưa hiểu biết nhiều về ngươi

Y Cát:-.........

Huyền Hoàng:- đúng là tên nhạt nhẻo (đi ra)

Y Cát:- ngài đi đâu?

Huyền Hoàng:- ta đi đâu kệ ta liên quan đến ngươi à?

Y Cát:- ngài đi đâu, ta theo đó

(BỊ THƯƠNG MÀ CŨNG ĐI THEO ĐỰT)

Huyền Hoàng:- thật phiền phức

/KINH THÀNH/

Huyền Hoàng:- lấy cho ta cái mặt nạ này

- vâng

Y Cát:- * thật trẻ con*

Huyền Hoàng:- cho ngươi này (đưa lên trước mặt Y)

Y Cát:- cho ta?

Huyền Hoàng:- về mà doạ mấy tên kia

Y Cát:-........* doạ được chắc* ( cầm lấy)

Khuyết Dương:- không ngờ Thiên Thượng lại là một người như vậy ha

Khuyết Mặc:- ta thấy Tôn Chủ có vẻ rất bất lực

Khuyết Dương:- cứ đi theo đi rồi biết

Y Cát:-* thần lực? không phải của ba tên kia mà là

..........hai tên đó dám cả gan theo dõi ta*

Huyền Hoàng:- làm gì mà mặt ngươi nhăn nhó thế, coi chừng có nét nhăn đấy

Y Cát:- * bất lực quá*

_đang đi bỗng dưng Hoàng xoay người và đi trước mặt Y để nói chuyện thua nhau có một cái đầu nên cũng dễ giao tiếp, tự nhiên có một bàn tay muốn chạm vô Hoàng từ đằng sau lưng, thì Y nhanh tay kéo Hoàng vô mình rồi chụp lấy tay tên kia_

Y Cát:- đừng có chạm vào ngài ấy

(TG CÒN MUỐN TỨC NÓI CHI LÀ ANH NAM8)

Minh Đàm:- thì ra đây là Huyền Hoàng cô nương làm ta tưởng ai, còn đây là nam nhân của cô sao?

Huyền Hoàng:-* là giọng nói của Minh Đàm* không phải ngươi đừng có mà nói bậy!

Minh Đàm:- ta chỉ nói theo những gì ta nhìn thấy, nào là ôm nhau nào là "đừng có chạm vào ngài ấy"

(MÁU KHỊA CỦA ẺM NỔI LÊN TÍ)

Y Cát:-( buông Hoàng ra) thì sao? phải là nam nhân của riêng mới được ôm à?

Minh Đàm:- ta không có ý đó

Huyền Hoàng:- vậy ngươi lại đây để làm gì? Hoàng Đế không phải ở trong cung sao?

Minh Đàm:- ta thích thì đi cô quản được ta à?

Y Cát:- nhiều lời đi thôi

Minh Đàm:- ta đi cùng

Y Cát:-* tên này cố ý?*

Huyền Hoàng:- Hoàng đế bệ hạ mà đi chung với người bình dân như ta thì không xứng, sẽ làm hao tổn đến danh dự của bệ hạ

Minh Đàm:-* kiếm cớ để ta không đi sao?* ta là Hoàng Thượng, người như ngươi phải nghe lệnh của ta

Huyền Hoàng:-* nghe cái đầu ngươi í* vâng nghe theo bệ hạ

Y Cát:- khoang đã, ngươi đi đằng sau ngài ấy với ta

Minh Đàm:- được thôi* hắn này cũng không phải dạng vừa*

Y Cát:-* muốn đấu với ta hả nhóc còn non lắm*

_thế là ba bóng hình cao ráo đi trên đường kinh thành náo nhiệt nhưng bầu không ở đằng sau có vẻ không được tốt, vì sao? vì hai tên tóc trắng đang ganh đua với nhau tranh giành không tên nào là dạng vừa, bốn mắt loé lên tia chớp liếc nhau như muốn ăn tươi nuốt sống_

Huyền Hoàng:- sao lại có cảm giác lạnh sương sống thế này ( quay lại đằng sau)

Y Cát:- hừ.......

Minh Đàm:- xớ......

Y Cát:-* tên này ta nhất định phải bâm thây hắn ra thành trăm mảnh*

Minh Đàm:-* cái tên đàn bà này cứng rắn thiệt*

Y Cát:-* dám nói ta là đàn bà?!*

(LƯU Ý, Y CÁT CÓ TU VI RẤT CAO NÊN VIỆC NGHE ĐƯỢC THÂM TÂM CỦA NGƯỜI KHÁC LÀ CHUYỆN BÌNH THƯỜNG)

Minh Đàm:- ghé vào chổ nào đi

Huyền Hoàng:- vô chổ đó đi

Minh Đàm:-* đây là, "này này qua bên đây,.....cáo từ Minh Đàm ca, vẫn còn nhớ sao?*

Y Cát:-* đây là nơi mà Thiên Thượng gặp được tên đó*

Huyền Hoàng:- bàn này

Y Cát:-* cứ tùy tiện nắm tay nam nhân thế?*

Minh Đàm:-* đúng là vô tư*

Huyền Hoàng:- sao hai ngươi cứ lãi nhãi thế không ngồi thì thôi

Y Cát:-( ngồi xuống) hừm

Minh Đàm:-( ngồi theo) hừ

tiểu nhị:- khách quan muốn ăn gì ạ

Huyền Hoàng:- đem hết lên đây

Y Cát:-* ăn nhiều vậy mà không mập?*

Minh Đàm:- cô kêu nhiều như vậy ăn có hết không?

Huyền Hoàng:- mặc kệ ta

_nếu như đã kêu hết thì cái bàn phải chậc cứng nên ông tiểu nhị đã đem thêm một cái kế bên, Hoàng bữa nay thì ăn không nhiều như mọi khi, Đàm thì ăn nhưng mà nhanh no, còn lại đối thủ cuối cùng là Y ăn vẫn bình thường, còn ăn giúp hai người kia, tuy ăn như vậy nhưng cách ăn của Y rất nhã nhăn điềm tĩnh giống như là con nhà người ta, vì sao? anh đây đã không ăn thì thôi nếu ăn thì anh chấp_

Minh Đàm:- tên này hắn trâu thật

Huyền Hoàng:- ngươi không ngán à

Y Cát:- bình thường

Hoàng và Đàm:-* đúng là như heo*

Y Cát:- không ăn nữa, đi về thôi

Huyền Hoàng:- nhưng mà

Y Cát:- ta về trước ngài ở đây thì ở

Huyền Hoàng:- ngươi về chổ ta thì có

Minh Đàm:- kệ hắn

/TÂN LA THÀNH/

Y Cát:- thật muốn đánh tên đó ra trăm mảnh, hừ đã vậy mà con bênh vực hắn

Khuyết Dương:- Tôn Chủ bị gì vậy, sao ta thấy có vẻ ngài ấy không được vui

Khuyết Mặc:- cái đó được gọi là"ghen" đó Tôn Chủ đang ghen

Khuyết Dương:- "ghen" là gì chứ ta không biết

(BIỂU HIỆN CỦA SỰ Ế QUÁ LÂU, NÊN KHÔNG BIẾT GHEN LÀ GÌ)

Khuyết Mặc:- như là nếu người mình thích đi với tên khác mà còn vui vẻ quên đi mình, thì sẽ nổi giận và không muốn gặp người đó nữa Tôn Chủ cũng bị cái đó à

Khuyết Dương:- tin vui phải quay về nói với mọi người

_hai tên bay lơ lững trên trời đang bàn táng như nữ nhân thì_

Y Cát:- *ta cho phép các ngươi nói chưa?*

Dương và Mặc:- *T...ôn Chủ*




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện