Cửu Dĩ Hữu Tình

Trợ lý


trước sau

Editor: Gió

Đến khi ăn xong, Mẫn Thiều Kỳ đứng dậy đi vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Hàm và Cố Ngạo.

Cố Hàm bưng chén trà chậm rãi nhấp một ngụm, hỏi: “Em có sắp xếp gì không?”

“Sắp xếp gì cơ ạ?” Cố Ngạo cũng bưng trà, rõ ràng anh hiểu nhưng vẫn cố tình hỏi lại.

Cố Hàm cười, cũng không vòng vo với anh nữa, “Mẫn Thiều Kỳ, em có sắp xếp cho em ấy không?”

“Không có.” Cố Ngạo rất dứt khoát.

Cố Hàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẫn gia đối xử với em ấy ắt hẳn cũng không tốt lắm.”

Cố Ngạo lơ đễnh đáp: “Nhưng vào thời khắc quan trong cậu ta vẫn giúp Mẫn gia.”

“Có lẽ em ấy có lỗi khổ của mình?” Cố Hàm không phải muốn biện minh giúp Mẫn Thiều Kỳ, anh chỉ là muốn Cố Ngạo bớt căng thẳng về chuyện này

Thật ra lúc Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo bên nhau, là lúc mà trong nhà vẫn còn đang phân vân nên để Cố Ngạo giúp việc cho Cố thị hay sang tiếp quản việc của ông ngoại. Vừa đúng lúc Cố Ngạo ở trong nước, vậy nên anh cả Cố Diễm nhà họ để cho anh vào làm ở Cố thị trước xem sao. Thật lòng thì phạm vi của Cố thị quá lớn, chỉ một mình Cố Diễm quản lý, căn bản không kham nổi.

Cố Ngạo khi ấy lấy tâm lý giúp đỡ để đến Cố thị làm việc, hơn nữa lại còn làm rất tốt, tuy rằng thích chơi bời, nhưng làm việc quan trong chưa từng phạm sai lầm. Cố Diễm cũng có ý để Cố Ngạo tiếp tục ở lại Cố thị, vậy nên mới giao hạng mục cạnh tranh đó cho anh làm, thứ nhất để nâng cao sự tự tin của Cố Ngạo, sau cũng là để tạo dựng uy tín của Cố Ngạo ở công ty, về sau sắp xếp chức vụ cũng có cái để người khác phục.

Nhưng lại không hề nghĩ tới rằng Cố Ngạo tranh hạng mục đó thất bại.

Đây cũng không phải chuyện gì quá lớn, lô đất đó cũng không phải hạng mục trọng tâm trong năm đó của Cố thị, có thế giành được càng tốt mà không giành được cũng chẳng sao cả. Nhưng với Cố Ngạo thì lại không như vậy, đó là lần đầu tiên anh dẫn người đi tranh giành hạng mục, tiêu hao nhân lực, vật lực, tài lực vào hạng mục đó không ai ngoài anh là người hiểu rõ điều này nhất, cũng thật sự muốn giành lấy lô đất đó. Thậm chí ở nhà nói chuyện lúc ăn cơm, Cố Ngạo còn đưa ra ý kiến quy hoạch lô đất này, nói có thể xây khu vui chơi hoặc công viên chủ đề, hoàn toàn không lo không có khách.

Nhưng cuối cũng, vì Mẫn Thiều Kỳ, Cố thị không giành được lô đất đó. Đối với Cố Ngạo mà nói chính là thất bại, còn thất bại vô cùng thảm hại, thế mà lại bị người mình yêu ngấm ngầm mưu tính. Cố Ngạo vốn là một người vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không chấp nhận được kết quả này, vậy nên trong lúc tức giận liền sang chỗ ông ngoại, không động tới việc của Cố thị nữa.

Mặc dù bây giờ Cố Ngạo cũng đã ổn hơn, kế thừa sản nghiệp của ông ngoại, các phương diện khác cũng rất ổn định, bên ông ngoại cũng rất hài lòng với anh, nhưng chuyện này đến cuối cùng vẫn như một chiếc dằm, khiến Cố Ngạo không muốn nhắc tới.

“Anh, nói thật lòng. Với tình cảm lúc đó em dành cho Mẫn Thiều Kỳ, nếu cậu ta nói thật với em, dù cho là nguyên nhân bất đắc dĩ nào đi chăng nữa, em cũng sẽ hai tay dâng mảnh đất đó cho cậu ta.” Cố Ngạo nói không nhanh, có thể nghe ra ngữ khí nghiêm túc của anh trong đó. “Nói cho cùng thì cậu ta vẫn là không tin tưởng em. Nếu như giữa hai người không có sự tin tưởng thì bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Cố Hàm nhìn Cố Ngạo. “Tin tưởng là điều quan trọng, nhưng không phải là chuyện một sớm một chiều là có được.”

Cố Ngạo lắc đầu, “Thời gian em và cậu ta bên nhanh không ngắn, những điều cho rằng một người yêu nên làm em cũng đã làm rồi. Chỉ có thể nói rằng tình cảm của cậu ta… nguội lạnh rồi(*).”

(*) nguyên văn trong bản gốc là 心捂不热, mình có tra thì có người giải thích rằng là “bạn quá lạnh lùng, người ta dùng cả trái tim mình để sưởi ấm bạn nhưng bạn lại chẳng dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho người ta”, cũng có người giải thích là vì căn bản người đó không còn thích bạn nên mình dịch thành thế này.

Cố Hàm khẽ thở dài một cái, vỗ vai Cố Ngạo, nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Về sau muốn thế nào tự em xem xét rồi xử lý.” Có những việc anh không phải người trong cuộc, có nhiều chi tiết sẽ không hiểu. Bất luận Cố Ngạo có ra quyết định thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ, vẫn là câu nói, chỉ cần Cố Ngạo vui là được.

Khi Mẫn Thiều Kỳ quay trở lại, chủ đề cũng kết thúc tại đấy. Ba người cùng nhau ăn hoa quả rồi mới rời đi.

Trở về nhà của Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ đi tắm trước, rồi cầm quần áo đã thay ra bỏ vào trong sọt quần áo, cậu biết thói quen của Cố Ngạo, quần áo mặc về từ bệnh viện nhất định phải giặt sạch.

Mặc quần áo ở nhà ngồi trên giường một lúc, Mẫn Thiều Kỳ nhìn tới điện thoại bị vỡ màn hình của mình, lấy sim ra, sau đó đi tới thư phòng của Cố Ngạo.

“Vào đi.” Âm thanh lãnh đạm của Cố Ngạo từ trong phòng truyền ra, Mẫn Thiều Kỳ hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.

Cố Ngạo ngẩng lên nhìn cậu một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Anh có điện thoại nào không dùng tới không? Điện thoại của tôi không dùng được nữa rồi, có thể cho tôi mượn một cái được không?” Cậu không còn giống như mấy hôm trước, đầu óc hỗn loạn, buồn bã nữa. Ngày hôm nay Cố Ngạo đồng ý đưa cậu về nhà, chứng tỏ rằng chí ít lúc này Cố Ngạo cũng sẽ không đuổi cậu đi, tâm tình cậu cũng nhờ đó mà thoải mái một chút, cũng có lòng để ý đến thế giới bên ngoài mà cậu đã không tiếp xúc suốt một tuần nay. Thật ra cậu cũng chẳng có bạn bè nào cả, sau khi mẹ qua đời, cũng sẽ không có người gọi điện tìm cậu, vậy nên điện thoại với cậu cũng như một cái máy thông thường, khi chán quá có thể lướt lướt một chút.

Cố Ngạo kéo ngăn kéo dưới bàn ra, thuận tay cầm một chiếc điện thoại đặt lên bàn.

Chiếc điện thoại này nhìn qua vẫn còn rất mới, tính ra có lẽ Cố Ngạo mới dùng được hai ba tháng.

“Cảm ơn.” Mẫn Thiều Kỳ cầm lấy điện thoại, nói cảm ơn.

Cố Ngạo không lên tiếng, cũng không liếc cậu một cái. Mẫn Thiều Kỳ biết mình làm phiền Cố Ngạo, liền nhanh chóng trở lại phòng cho khách của mình.

Lắp sim vào rồi khởi động máy, như cậu đoán, không có ai gọi tìm cậu cả, ngay cả bên Mẫn Kính Xuyên cũng không có động tĩnh gì. Chỉ có vài tin nhắn quảng cáo, Mẫn Thiều Kỳ cũng không thèm xem, xóa luôn.

Tùy tiện xem một trang mạng, cũng không có gì đặc biệt, xem một lúc, ngủ từ lúc nào không hay.

Không biết là ngủ được bao lâu, tiếng chuông điện thoại đánh thức cậu, ban đầu còn đang xem xem là cái gì kêu, lần mò theo âm thanh mới phát hiện là điện thoại.

Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn đang ngái ngủ, cũng không nhìn xem là ai gọi đến, trực tiếp ấn nghe: “Alô?”

“Em mở máy rồi, mấy ngày nay em đi đâu? Chị tới tìm chỗ em hai lần nhưng không thấy em, điện thoại cũng tắt máy.” Đầu bên kia điện thoại là giọng của Mẫn Ác Đan.

Mẫn Ác Đan là tiểu thư nhà họ Mẫn, là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người duy nhất của Mẫn gia đối xử tử tế nhất với Mẫn Thiều Kỳ.

Thật ra là đứa một đứa con út, lại còn là con gái, đáng lẽ nên được cưng chiều mới phải, nhưng Mẫn Ác Đan không có được đãi ngộ như thế, Quan Ngọc Phân quản cô vô cùng nghiêm, thậm chí có thể nói gần như là khống chế, mà thái độ của anh cả Mẫn Kính Xuyên và anh hai Mẫn Kính Trình đối với người em gái này cũng lạnh nhạt, lại thêm tính cách của Mẫn Ác Đan có chút yếu đuối, có những chuyện đáng lẽ nên cứng rắn, nhưng cô lại chọn thỏa hiệp, vậy nên đã phần Quan Ngọc Phân sắp xếp cái gì thì cô làm cái đó.

Nhưng Mẫn Thiều Kỳ ngược lại không cảm thấy Mẫn Ác Đan là người không có chính kiến của mình. Nếu không…với sự ghét bỏ mà Quan Ngọc Phân dành cho cậu, Mẫn Ác Đan căn bản không dám qua lại với cậu. Nhu nhược, yếu mền nhưng không có nghĩa là đánh mất đi cách nhìn của chính mình, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy người như thế này, một khi trong lòng đã quyết định một điều gì đó, nhất định sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để làm đến cùng, vậy nên cậu cảm thấy Mẫn Ác Đan là một nhân tố không thể nào đoán được của Mẫn gia.

Còn về Mẫn Ác Đan đối xử với cậu vô cùng thân thiết, Mẫn Thiều Kỳ ngoài trừ vì lý trí cô ấy cho rằng cậu là người vô tội ra, còn có một chút đồng cảm với cậu, không phải là đồng cảm với thân phận của cậu, mà là vì cậu và cô ấy giống nhau, đều không thể thoát khỏi sự khống chế của Mẫn gia.

“Vâng, gần đây có chút việc, tạm thời ở lại nhà bạn.” Mẫn Thiều Kỳ kiếm tạm một cái cớ nói với Mẫn Ác Đan

Thật ra thời gian cậu và Mẫn Ác Đan tiếp xúc với nhau cũng chưa được bao lâu, có lẽ vào khoảng thời gian bệnh tình của mẹ trở nên nguy kịch.

“Ừ, em không sao là được rồi.” Mẫn Ác Đan dường như cũng rất yên tâm.

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ biết rằng, Mẫn Ác Đan hoàn toàn không biết gì về việc Mẫn Thiều Kỳ có giao thiệp bạn bè hay không, nói cách khác, Mẫn Ác Đan không quan tâm. Mấy năm nay qua lại với Mẫn Ác Đan, điều mà Mẫn Ác Đan nói nhiều nhất chính là oán giận của cô với người trong nhà, nhưng xả giận xong rồi lại trở về làm Mẫn đại tiểu thư ngoan ngoãn, biết nghe lời.

Nghe Mẫn Ác Đan trút bầu tâm sự mãi, Mẫn Thiều Kỳ cũng ít nhiều cảm thấy nhàm chán, nhưng cậu không thể không qua lại với Mẫn Ác Đan, vì có đôi khi Mẫn Ác Đan cũng sẽ nói chuyện của Mẫn gia cho cậu nghe, nếu như có ý đồ nhằm vào cậu, cậu cũng có thể chuẩn bị trước.

“Bao giờ em quay về? Chị mời em đi ăn.” Mẫn Ác Đan nói

Mẫn Thiều Kỳ hiểu rõ, mỗi lần Mẫn Ác Đan tìm cậu đi ăn, đều là vì muốn xả giận. Nhưng với thái độ của Mẫn Ác Đan, hẳn vẫn chưa biết chuyện Mẫn Kính Xuyên bắt cậu đi phục vụ Lorraine, nếu không đã hỏi từ lâu rồi.

“Tạm thời vẫn chưa biết được, chờ em về sẽ liên lạc với chị.” Mẫn Thiều Kỳ nói

“Được, vậy chị cúp trước đây.” Không hẹn được Mẫn Thiều Kỳ, giọng của Mẫn Ác Đan có chút thất vọng.

“Ừm, bye bye.” So với đi gặp Mẫn Ác Đan, cậu càng muốn ở lại bên Cố Ngạo hơn – đối với cậu mà nói, đã không còn ai quan trọng hơn Cố Ngạo nữa rồi.

Đặt điện thoại xuống, Mẫn Thiều Kỳ nhìn thời gian, đã là bốn rưỡi chiều rồi. Một lát nữa người bên Cố gia sẽ đưa cơm tới.

Cố Ngạo mấy ngày nay cũng chưa từng ra khỏi nhà, cậu không biết mấy năm nay anh làm gì, nhưng so với bốn năm trước, Cố Ngạo cũng đã thay đổi không ít, càng trở nên trưởng thành hơn, cũng ngày càng trở nên khó đoán.

Trong nhà không có người khác, Mẫn Thiều Kỳ cũng cảm thấy thoải mái một chút.

Ra khỏi phòng, Mẫn Thiều Kỳ đi tới phòng bếp rót nước nóng, kỳ thật cậu rất muốn uống cà phê, nhưng cậu không biết cà phê nhà Cố Ngạo để ở đâu, cũng không tiện lục lọi.

Ngồi trên ghế chân cao bên quần bar, Mẫn Thiều Kỳ nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Tiểu khu này không lớn, an ninh cũng tốt, vậy nên dưới lầu căn bản không thấy người. Mùa đông giá rét khiến cho cỏ cây héo rũ, cây cối trơ trọi, cũng may vẫn còn một hàng cây tùng thấp giữ được sắc xanh, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Ôm cốc nước nóng, nhìn hàng cây tùng bị gió thổi đung đưa, Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên có một loại cảm giác ấm áp vô cùng thỏa mãn – thời tiết như thế này, có thể ở trong một căn phòng ấm áp, thật hạnh phúc.

Tiếng khóa cửa chuyển động lôi kéo sự chú ý của Mẫn Thiều Kỳ

Chỉ thấy một chàng trai mặc một bộ tây trang màu xám hưu nhàn đi tới. Chàng trai ấy vóc dáng có hơi thấp hơn Cố Ngạo một chút, dung mạo nhã nhặn, khí chất cũng tốt, thoạt nhìn là người rất biết chăm sóc bản thân. Nhưng trên người người nọ mang theo một chút lệ khí, có cảm giác hơi giống với Cố Ngạo lúc nghiêm túc.

Người kia thấy Mẫn Thiều Kỳ cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh thu lại ý vị bất ngờ, hỏi: “Cậu là bạn của Tam thiếu gia?”

Mẫn Thiều Kỳ cũng không biết nên giải thích thân phận mình thế nào, chỉ có thể gật đầu,

Người nọ cười nhàn nhạt, nói: “Tôi là trợ lý của Tam thiếu gia, họ Mạnh, tên là Mạnh Chương.”

“Xin chào, tôi là Mẫn Thiều Kỳ.” Mẫn Thiều Kỳ tự giới thiệu mình,

Nghe thấy tên của Mẫn Thiều Kỳ, Mạnh Chương nhíu mày một cái, ý cười cũng thu lại, vừa muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đã bị Cố Ngạo từ thư phòng đi ra cắt ngang.

“Tới rồi à?” Giọng Cố Ngạo khi nói chuyện với Mạnh Chương rất tùy ý, không cảm nhận được sự xa cách.

“Tam thiếu.” Mạnh Chương cười với anh rồi đưa tập văn kiện trên tay qua, nói: “Đồ anh cần.”

Cố Ngạo gật đầu nhận lấy túi văn kiện, nói với Mạnh Chương: “Pha hai cốc cà phê rồi mang tới thư phòng.”

“Được.” Mạnh Chương đáp.

Cố Ngạo cũng không nhìn tới Mẫn Thiều Kỳ, quay người trở về thư phòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện