Cửu Dĩ Hữu Tình

Tâm tình


trước sau

Editor: Gió

Mẫn Thiều Kỳ nằm trên giường, không ngủ, trong đầu suy nghĩ miên man, nhưng cũng không biết là cụ thể đang suy nghĩ cái gì.

Qua 12 giờ, tiếng pháo bên ngoài ngày một nhiều, báo hiệu năm mới đến rồi, Mẫn Thiều Kỳ kéo rèm cửa lộ ra một khe hở nho nhỏ, nhìn ánh sáng lập lòe của pháo hóa, trong lòng vô cùng trống rỗng.

Tiếng điện thoại di động vang lên, Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới nhớ ra mình để điện thoại ngoài phòng khách.

Vén chăn xuống giường, Mẫn Thiều Kỳ tìm được điện thoại của mình, là Cố Ngạo gọi tới – như cậu đoán, hôm nay Cố Ngạo chắc chắn sẽ gọi điện cho cậu.

Nhưng nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Mẫn Thiều Kỳ lại không thấy vui vẻ chút nào…

“Alo? Năm mới vui vẻ.” Mẫn Thiều Kỳ nhận điện thoại, nói.

“Năm mới vui vẻ.” Cố Ngạo cũng không nghe ra được Mẫn Thiều Kỳ có gì không ổn, tâm tình không tệ mà hỏi thăm cậu: “Ăn sủi cảo chưa?”

“Ăn rồi…” Mẫn Thiều Kỳ nói. Thật ra cậu chưa ăn, vốn dĩ định đến 12 giờ đi nấu, ăn xong rồi đi ngủ. Nhưng sau khi từ bên ngoài về, cậu không còn tâm trạng đó nữa, chỉ có thể nói dối.

“Đợi tiếng pháo ngớt đi thì đi nghỉ sớm một chút.” Cố Ngạo nhắc cậu.

“Vâng, anh chuẩn bị ra ngoài hay là nghỉ ngơi?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Cậu vẫn nhớ trước đó Cố Ngạo có nói với cậu, tết những năm trước, sau 12 giờ ăn sủi cảo xong, anh sẽ cùng Ngu Dịch  bọn họ ra ngoài chơi, sáng hôm sau mới về.

“Chuẩn bị đi nghỉ đây.” Cố Ngạo nói. Ngày hôm nay Ngu Dịch  ở nhà làm con ngoan, cùng người nhà chơi mạt chược cả đêm. Cả nhà em họ Hoắc Tinh qua đây ăn tết nên hắn phải ở tận tình làm một người chủ nhà. Anh hai anh đương nhiên không thể ra ngoài phóng đãng cùng anh được rồi, chính anh cũng cũng không yên tâm khi đi cùng anh ấy, mà anh cả và cậu út đều ở cùng người thương, vậy nên anh chỉ có thể ở nhà, buồn ngủ thì đi ngủ thôi.

“Ừ, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Cậu thật sự không biết nói gì cùng Cố Ngạo, rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhiều điều muốn nói, ấy vậy mà hiện tại cậu lại chẳng có tâm trạng ấy. Vừa nghĩ tới những lời Mẫn Ác Đan nói tối nay, trong lòng cậu liền cảm thấy khó chịu.

“Ừ, tôi không ở nhà, cậu cũng không cần phải dậy sớm. Đợi lúc tôi về sẽ gọi báo trước cho cậu.” Cố Ngạo nói. Thật ra đây cũng có thể coi là cho Mẫn Thiều Kỳ một kỳ nghỉ trá hình.

“Được, ngủ ngon.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

“Ngủ ngon.”

Cúp máy, Mẫn Thiều Kỳ lại trở về giường, bên ngoài tập trung đốt pháo một lúc rồi cũng thôi, chỉ còn lại lẻ tẻ lại tiếng pháo nho nhỏ, cũng không gây phiền hà cho người khác.

Thế nhưng cậu vẫn không thấy buồn ngủ, trong đầu trống rỗng, hơi mệt nhưng lại không buồn ngủ.

Mãi đến khi trời sáng, Mẫn Thiều Kỳ mới hơi buồn ngủ. Cũng may Cố Ngạo không ở nhà, cũng sẽ không có ai nói cậu, vậy nên cậu bây giờ có thể ngủ bù.

Mẫn gia vẫn không tìm Mẫn Ác Đan, ba ngày sau Mẫn Ác Đan gửi tin nhắn liên lạc với Mẫn Thiều Kỳ. Ngô Á Sâm  đã tỉnh, anh ta không trách Mẫn Ác Đan, ba mẹ Ngô tuy vẫn không thích Mẫn Ác Đan nhưng cũng không đến mức động tay động chân đánh chửi. Vậy nên ban ngày Mẫn Ác Đan đến chăm sóc Ngô Á Sâm, ban đêm trở về nhà nghỉ, tuy là hơi cực thế nhưng tinh thần dường như không tệ.

Ngô Á Sâm  biết được tình hình hiện tại của Mẫn Ác Đan, chủ động bao tiền phòng, cũng cho Mẫn Ác Đan tiền, để cô trả lại Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Ác Đan lại càng cảm động hơn, cũng cảm nhận được Ngô Á Sâm  là thực sự là người có trách nhiệm, là người đàn ông đáng để nương tựa.

Vậy nên buổi tối mùng ba, Mẫn Ác Đan gọi điện cho Mẫn Thiều Kỳ, hẹn hôm sau đi ăn trưa. Là Ngô Á Sâm  bảo cô mời, một mặt là để trả tiền cho Mẫn Thiều Kỳ, mặt khác là để cảm ơn Mẫn Thiều Kỳ vì đã giúp đỡ và chăm sóc Mẫn Ác Đan.

Mẫn Thiều Kỳ mấy ngày nay chưa từng bước chân ra khỏi ra, tâm tình vẫn cứ tệ như vậy. Cậu biết như vậy mãi cũng không tốt, vậy nên đồng ý lời mời của Mẫn Ác Đan, cùng cô ăn cơm, cũng thuận tiện ra ngoài giải sầu.

Mẫn Ác Đan mời Mẫn Thiều Kỳ tới một nhà hàng hải sản buffet, điều kiện rất tốt, nhưng giá cả lại không rẻ. Mẫn Thiều Kỳ không đồng ý Mẫn Ác Đan tiêu phí như vậy, nhưng không thể nói được gì, cứ coi như là bù cho bữa tất niên mà cậu chưa ăn đi. Truyện chính ở ( TRU MTRUYEN.C O M )

Lúc hai người tới, nhà hàng vừa mới mở cửa, cũng chưa có nhiều khách. Phục vụ đưa hai người vào bàn, sau đó chia nhau đi lấy đồ ăn.

Hải sản nơi này vô cùng tươi, có rất nhiều hàng nhập khẩu từ nước ngoài, ăn ở đây đối với những người yêu thích hải sản quả thực là một sự hưởng thụ.

Mẫn Thiều Kỳ cũng không có cảm giác muốn ăn cho lắm, chỉ lấy một ít hải sản tươi, gọi một một nồi nước nhúng một người cũng là nước trong, nước thanh đạm như vậy chí ít cũng không khiến dạ dày Mẫn Thiều Kỳ quá khó chịu.

Lấy xong đồ, hai người ngồi đối mặt bắt đầu ăn.

Tâm tình Mẫn Ác Đan rõ ràng so với mấy ngày hôm trước đã tốt hơn rất nhiều, cô nhìn nhìn Mẫn Thiều Kỳ rồi hỏi: “Mấy ngày nay em ngủ không ngon giấc giá? Sao sắc mặt lại xấu như vậy?”

“Cũng được, có lẽ là do mỗi sáng đều có người đốt pháo, dễ bị đánh thức nên ngủ không đủ.” Mẫn Thiều Kỳ tìm một cái cơ.

Mẫn Thiều Kỳ vậy mà gật gật đầu tỏ ý cô hiểu mà, nói: “Chị ở đấy mấy ngày cũng bị đánh thức. Nhà nghỉ cách âm không tốt, có lúc ban đêm có khách tới thuê, chị cũng bị ồn mà tỉnh.”

Mẫn Thiều Kỳ cho nghêu malina vào trong nồi lẩu nhỏ, hỏi cô: “Trong nhà có tìm chị không?”

Mẫn Ác Đan lắc đầu nói: “Bọn họ có lẽ cảm thấy đến lúc chị không chịu được nữa sẽ về. Có những lúc chị nghi ngờ rằng, chị có phải con ruột nhà họ Mẫn hay không.”

“Vậy sắp tới chị định làm gì?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi cô, ở nhà nghỉ mãi cũng không phải là cách.

“Đợi thêm một thời gian nữa, Á Sâm khỏe rồi, chị định thuê một căn nhà rồi chuyển tới đó.” Mẫn Ác Đan cười nói, dường như đối với tương lai tràn đầy hi vọng.

Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Ngô Á Sâm  thuê nhà cho chị sao?” Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa có công việc, không có nguồn thu nhập, rời Mẫn gia chắc khác nào chặt đứt nguồn kinh tế.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, “Chị với Á Sâm đã bàn với nhau rồi, đến lúc ấy bọn chị có thể sẽ ở với nhau.”

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ điều này sẽ có thể xảy ra, thế nhưng đối với Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm, Mẫn Thiều Kỳ lại cảm thấy cô quá ngây thơ rồi. Cô vẫn thật sự cho rằng Mẫn Kinh Xuyên  sẽ buông tay, để cho hai người họ từ tình nhân thành người thân sao?

Đương nhiên, nhưng lời này cậu không thể nói thẳng, dù gì đây cũng là chuyện Mẫn gia, cậu cũng không tiện bình phẩm, không cẩn thận còn phản tác dụng.

“Với điều kiện kinh tế của Ngô Á Sâm, nuôi hai người các chị có phải có chút khó khăn không?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi vòng vo. Nếu như Ngô Á Sâm vẫn có việc thì không sao, nếu Mẫn Kinh Xuyên  khiến Ngô Á Sâm  mất việc vậy thì lấy cái gì mà sống đây.

Mẫn Ác Đan suy nghĩ một hồi, nói: “Chắc hẳn sẽ có đôi chút rồi. Nếu như khó khăn quá, chị sẽ ra ngoài tìm việc, đừng lo.”

“Mẫn Kinh Xuyên sẽ không can thiệp vào công việc của Ngô Á Sâm  nữa sao?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Nghêu đã chính, Mẫn Thiều Kỳ lấy ra nhưng không vội ăn ngay.

Mẫn Ác Đan trầm mặc, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đều này. Một lát sáu mới lên tiếng: “Thật ra là không thể, thế nhưng nếu chị và Á Sâm tự mình làm chút gì đó, đến lúc ấy Mẫn Kinh Xuyên  muốn can thiệp cũng không được.”

Đây đương nhiên là ý nghĩ tích cực nhất ở thời điểm hiện tại, còn về phần điều khó khăn nhất… Mẫn Thiều Kỳ cảm giác mình không cần nói nhiều đến vậy, lại khiến cho tâm trạng của Mẫn Ác Đan không tốt, điều cần nhắc nhở thì nhắc nhở một chút, những thứ khác thì là chuyện của hai người Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm.

“Chị có thời gian có thể cùng Ngô Á Sâm nói chuyện, tính toán kĩ lưỡng một chút.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

Mẫn Ác Đan gật đầu, nói: “Chị biết rồi.”

Sau đó hai người không nói chuyện này nữa, câu được câu không mà nói sang chuyện khác.

Ăn được một nửa, Mẫn Ác Đan đứng dậy đi vệ sinh. Mẫn Thiều Kỳ bóc một con tôm, chậm rãi mà ăn.

Mới ăn hết một con, chỗ của Mẫn Ác Đan có người ngồi xuống, Mẫn Thiều Kỳ ngước mắt lên nhìn, ấy vậy mà lại là Lâm Bái

Đặt con tôm vừa mới cầm lên xuống, Mẫn Thiều Kỳ lau lau tay, lịch sự gọi một tiếng: “Lâm tiểu thư.”

Lâm Bái  khẽ cười một cái, nói: “Xem ra làm người giúp việc cho Tam thiếu kiếm được không ít tiền nhỉ, còn chạy đến đây ăn được cơ mà.”

Mẫn Thiều Kỳ không nói gì, cậu cũng không ngờ được lại gặp được Lâm Bái  ở đây, nhưng nói đi cũng phải nói lại, với giá cả của nơi này, quả thật là nơi mà Đại tiểu thư như Lâm Bái sẽ đến.

Lâm Bái  nhìn Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Vốn dĩ định lúc nào rảnh đến nhà Tam thiếu chơi sẽ nói với cậu, nhưng nếu như hôm nay đã gặp được rồi, tôi đỡ mất công đi.”

Mẫn Thiều Kỳ chớp mắt một cái, đợi cô ta nói tiếp.

Nụ cười trên mặt Lâm Bái  càng đậm hơn một chút, có chút đắc ý mà nói: “Cậu vẫn chưa biết nhỉ? Tết năm nay tôi ăn tết ở Cố gia, bố mẹ Tam thiếu đối xử với tôi rất tốt, còn nói đến chuyện kết hôn của tôi với anh ấy nữa. Mùng chín Tam thiếu sẽ cùng tôi về, đến lúc ấy hai nhà chúng tôi sẽ bàn chuyện hôn lễ.”

Nghe cô ta nói xong, Mẫn Thiều Kỳ đã rất khó để duy trì dáng vẻ bình tĩnh của mình, cảm nhận được dòng máu như muốn chạy ngược toàn thân cậu liền rét run. Một lát sau, Mẫn Thiều Kỳ miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình, nói: “Chúc mừng…”

“Cảm ơn.” Lâm Bái  nhìn chằm chằm Mẫn Thiều Kỳ, dường như sắc mặt Mẫn Thiều Kỳ càng khó coi, cô ta lại càng vui vẻ, “Chúng ta cũng quang minh chính đại nói thật lòng với nhau đi! Tôi biết Tam thiếu thích con trai, nhưng tôi cũng không ngại mấy điều này, người như vậy ở nước ngoài cũng rất nhiều, tôi tôn trọng xu hướng tình dục của mỗi người, dù là yêu đồng giới hay bisexual. Nếu như tôi không nhầm thì cậu là tình nhân mà Tam thiếu nuôi trong nhà đúng không?”

Mẫn Thiều Kỳ cảm giác như mình đang bị ai đó bóp chặt yết hầu, cái gì cũng không nói được.

Lâm Bái  vẫn bày ra dáng vẻ rộng lượng, tiếp tục nói: “ Cậu và Tam thiếu trước đây như thế nào tôi không quan tâm. Nhưng tôi và Tam thiếu sắp kết hôn rồi, tôi không hy vọng cậu tồn tại trong cuộc sống của chúng tôi, vậy nên đừng đợi Tam thiếu đuổi, mà tự cậu rời đi đi. Chừa lại cho chính chút danh dự không phải tốt hơn sao?”

Hai tay để dưới bàn của Mẫn Thiều Kỳ nắm chặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn, nhưng dường như cũng không có tác dụng lắm, chỉ có thể miễn cưỡng không để bản thân thất thố mà nói: “Lâm tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi với Tam thiếu không có quan hệ gì cả…”

Lâm Bái  khẽ cười, nói: “Tôi cũng không ngốc. Dù là cậu hay là Mạnh Chương, đều giống nhau cả thôi. Chỉ là chẳng qua Mạnh Chương  là trợ lý của Tam thiếu, bình thường che giấu cũng rất giỏi, tôi không thể bắt anh ta làm thế nào được. Nhưng mà một người giúp việc tôi vẫn có tư cách đổi.”

“Trợ lý Mạnh?” Thật ra Mẫn Thiều Kỳ vẫn luôn nghi ngờ tâm tư của Mạnh Chương  dành cho Cố Ngạo, thế nhưng chưa từng hỏi. Hiện tại xem ra, không chỉ mình cậu cảm thấy Mạnh Chương  thích Cố Ngạo. Chỉ có điều là Mạnh Chương  với Cố Ngạo có cũng không có bất kỳ mối quan hệ quá sâu xa nào, nếu không với thân phận của Mạnh Chương, Cố Ngạo không thể không chịu trách nhiệm.

“Tôi thấy Mạnh Chương  thông minh hơn cậu nhiều.” Lâm Bái  cười nói: “Được rồi, không làm phiền cậu ăn cơm nữa.”

Nói rồi, Lâm Bái  đứng dậy, vừa mới đi được một bước lại xoay người nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Chuyện ngày hôm nay gặp tôi cậu đừng nói với Tam thiếu, anh ấy mà biết, có khi cậu bị đuổi đi luôn đó. Anh ấy không biết, cậu còn có thể ở thêm vài ngày, chỉnh đốn lại tâm tình rồi mới phải đi. Còn có, đừng hòng âm mưu chia rẽ quan hệ giữa tôi và Tam thiếu, không có ích gì đâu. Vậy nên đừng nhiều lời mới là điều tốt nhất đối với cậu.”

Mẫn Ác Đan quay lại, thấy sắc  mặt tái nhợt của Mẫn Thiều Kỳ, trạng thái tinh thần không ổn.

“Sao vậy? Đồ ăn không hợp sao?” Mẫn Ác Đan vội hỏi.

Mẫn Thiều Kỳ phục hồi lại tinh thần, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Mẫn Ác Đan, dường như muốn tìm lại tiêu cự, “Không phải, chỉ là hơi mệt thôi.”

Nói qua loa lấy lệ như vậy đối với người khác, có lẽ rất dễ dàng bị nhìn ra. Thế nhưng Mẫn Ác Đan lại không quá nhạy bén về phương diện này, thật sự cho rằng Mẫn Thiều Kỳ mệt mà thôi, vội nói: “Vậy thì ăn xong mau về ngủ đi. Dù là sáng sớm có người đốt pháo làm ồn, nhưng em có thể ngủ tiếp, ngủ đủ rồi hãy dậy.”

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ đáp lời, nhưng thật ra Mẫn Ác Đan nói cái gì cậu cũng nghe không vào.

Cả đầu cậu bây giờ đều là Cố Ngạo sắp kết hôn rồi, đương nhiên, cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm Bái, vậy nên vẫn biết là nên hỏi Cố Ngạo, nhưng cậu sẽ không nói rằng cậu đã gặp Lâm Bái, bởi vì cậu sợ nếu như chuyện kết hôn là thật, câu tiếp theo của Cố Ngạo sẽ là đuổi cậu đi.

Nhưng đến lúc ấy cậu phải đi đâu đây? Cậu cũng không biết…

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên nghĩ, tại sao con người lại có tình cảm? Tại sao phải biết suy nghĩ? Nếu như không có, có phải sẽ sống thoải mái hơn một chút không?

Gió: Lúc chỉnh chương này là vừa được bố đưa đi ăn no căng diều. Cuối cùng cũng được về căn phòng màu hồng của tớ rồi. À hôm nay tớ sẽ cố đăng nốt mấy chương đầu 2 để từ tuần sau bắt đầu đăng chương đầu 3 nhé, coi như là quà tết dương lịch.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện