Cuồng Vọng

Chương 27


trước sau

Advertisement
Chuyển ngữ: Mic

Phòng giáo vụ tập trung không ít giáo viên và học sinh, bởi vì sự tham gia của Trình Vọng khiến cho vụ việc từ mâu thuẫn giữa hai nữ sinh trở thành xung đột ẩu đả của hai khối lớp.

Thầy Trần chủ nhiệm khối mười hai không muốn nhiều lời với các nam sinh lớp mười, chỉ có thể làm trò trước mặt Ms. Trương, nghiêm khắc phê bình Trình Vọng một phen, sau đó dẫn Trình Vọng tới văn phòng viết kiểm điểm.

Trình Vọng nhìn cô nhóc đang tội nghiệp đứng ở góc phòng, rất không yên tâm, vốn dĩ không muốn rời đi.

Nhưng ánh mắt của Miss Trương lại liếc anh một cái sắc lẹm.

Trình Vọng thông minh cỡ nào, hiểu được ánh mắt bén ngót đó của Miss Trương thì mười phần hết chín là đã hiểu lầm quan hệ giữa anh và Ân Chi Dao.

Trong Nam Thành Nhất trung, yêu sớm là chuyện vô cùng nghiêm trọng, anh không muốn Ân Chi Dao vướng vào phiền phức nên chỉ có thể theo chủ nhiệm rời đi.

Trình Vọng là học sinh cuối cấp, lại là học sinh gương mẫu, cuộc thi đại học sắp tới vẫn trông cậy vào anh giành vị trí đứng đầu cho trường, thế nên trở thành sự tồn tại mà có muốn đánh muốn mắng cũng không được.

Trong phòng giáo vụ, Ân Chi Dao lại không được may mắn như vậy.

Hứa Nhã Đồng khóc bù lu bù loa trong văn phòng, khóc lóc lên án hành vi bạo lực của Ân Chi Dao, mấy nữ sinh bên cạnh thấp giọng an ủi cô nàng.

Ân Chi Dao chắp tay sau lưng, đứng tựa vào tường, buồn bã không lên tiếng, cũng không hề giải thích.

Miss Trương bảo các học sinh lần lượt tỷ mỉ kể lại nguyên nhân hậu quả sự việc, bất kể là nam sinh hay nữ sinh thì ai nấy đều đồng loạt chỉ trích Ân Chi Dao, bảo cô ra tay trước, đuổi đánh Hứa Nhã Đồng.

Bọn họ nói rất đúng sự thật, Ân Chi Dao không thể phản bác.

Miss Trương đương nhiên sẽ không chỉ nghe lời lẽ từ một phía của các học sinh, cô nhìn Ân Chi Dao, hỏi: “Em có gì muốn nói không?”

Ân Chi Dao thành thực lên tiếng: “Hứa Nhã Đồng mượn đồng phục của em, không có sự đồng ý của em mà đã vứt đồng phục đi.”

Hứa Nhã Đồng liên tục giải thích: “Đâu có phải không đền cho cậu đâu, tôi đã nói sẽ đền một bộ mới cho cậu mà!”

“Không giống nhau.” Ân Chi Dao tức giận nhìn cô ấy: “Hoàn toàn không giống!”

Mis Trương dường như phát hiện được mấu chốt vấn đề, hỏi: “Có gì không giống? Bộ đồng phục đó với em mà nói có gì quan trọng?”

Ân Chi Dao nhất thời cắn môi, im lặng không lên tiếng, không nói gì nữa.

Đó là bí mật cô giấu ở nơi sâu nhất tim mình.

Hoàng Lị Lị bạn thân bên cạnh Hứa Nhã Đồng chỉ trích Ân Chi Dao: “Cậu ta cố ý gây chuyện với Hứa Nhã Đồng, em thấy cậu ta ganh tỵ Hứa Nhã Đồng có thành tích cao, gia thế tốt.”

Miss Trương cảm thấy lí do thế này rất chi hoang đường, cô hiểu con người Ân Chi Dao, cô nhóc mặc dù có chút phản nghịch nhưng tuyệt đối không phải là loại nữ sinh hay ghen tị.

Cô trừng Hoàng Lị Lị: “Em là con giun trong bụng Ân Chi Dao sao, bạn ấy nghĩ gì em cũng biết?”

“Em….không biết ạ.”

“Vậy thì im lặng, đừng có suy đoán vô căn cứ, sợ chưa đủ loạn hay sao.”

Hoàng Lị Lị chỉ có thể xấu hổ ngậm miệng.

“Chuyện này cả hai em đều có lỗi.” Miss Trương phớt lờ Hứa Nhã Đồng đang khóc lóc, răn dạy: “Em mượn đồng phục của bạn, nhưng không trả lại nguyên vẹn cho chủ, yêu cầu em trước tiên hãy xin lỗi bạn Ân Chi Dao.”

“Dựa vào đâu chứ! Cậu ta đánh em, dựa vào đâu bắt em xin lỗi trước!”

“Bởi vì em có lỗi trước.”

Hứa Nhã Đồng oan ức nhìn Miss Trương, cắn chặt răng, móc điện thoại ra: “Em muốn báo với ba mẹ em! Cô giúp Ân Chi Dao, em phải báo với ba mẹ, để họ tới phân xử!”

Miss Trương bình thản nói: “Cho dù ba mẹ em có đến cũng là em làm sai trước.”

Hứa Nhã Đồng gọi cho ba mẹ, trong điện thoại khóc lóc thảm thiết, cứ như bị oan ức to bằng trời.

Miss Trương lại nói với Ân Chi Dao: “Ba mẹ em khi nào đến?”

Ân Chi Dao lắc đầu: “Mẹ em ở nước ngoài, tạm thời chưa về được, em gọi anh trai.”

“Kiều Chính Dương thì không được, tên nhóc đó…”

Chưa dứt lời thì Kiều Chính Dương đã hùng hùng hổ hổ xông vào văn phòng: “Tình huống gì vậy, em kiki mày đánh nhau với ai!”

“Anh tới đây làm gì?!”

“Nghe nói mày đánh nhau với người ta, tao tới thăm hỏi đối phương.” Kiều Chính Dương nhìn như vô tâm vô phế nói: “Dính Hàn Long thập bát chưởng của mày, không bị thiếu tay thiếu chân chứ?”

Ân Chi Dao:……..

Kiều Chính Dương nhìn về phía Hứa Nhã Đồng: “Ể, chẳng phải vẫn còn tốt chán à, xem ra em kiki đối với đối tượng của Trình Vọng ca con bé vẫn còn nương tay lắm…”

Ân Chi Dao vội đẩy Kiều Chính Dương đi: “Anh đừng có ở đây làm loạn thêm nữa!”

“Thế thì không được!” Kiều Chính Dương túm tay nắm cửa: “Tao không thể đi, chờ ba mẹ Hứa Nhã Đồng tới mày sẽ bị khó dễ, anh trai ở đây, tốt xấu gì cũng có thể đỡ lời giúp mày.”

“Anh càng nói càng loạn đó.” Ân Chi Dao đỏ mặt, đè thấp giọng: “Anh đừng có nhắc tới Trình Vọng nữa, không liên quan gì đến anh ấy hết!”

Thấy cô khẩn trương như vậy, Kiều Chính Dương rốt cuộc cũng cam đoan: “Được được được, không nhắc không nhắc.”

………….

Rất nhanh, ba mẹ Hứa Nhã Đồng đã vội vàng tới trường học.

Hứa Nhã Đồng thấy ba mẹ mình thì lại nũng nịu khóc sướt mướt một trận, ủy khuất cứ như chịu mười tám loại khổ hình.

Mẹ Hứa vừa thấy con gái cưng của mình liền lo lắng hô lên: “Ui, bảo bảo bị thương ở đâu vậy? Đau chỗ nào thế? Mau theo mẹ tới bệnh viện kiểm tra!”

Miss Trương nói: “Hứa Nhã Đồng không có gì.”

“Thế nào là không có gì, bảo bối nhà chúng tôi ở trong nhà trước giờ luôn là minh châu trên tay, từ nhỏ tôi và ba con bé cũng chưa từng động đến một ngón tay của con bé, cho tới trường vậy mà lại bị một con nhóc hoang dã không biết từ đâu ra dùng bạo lực ngay trong khuôn viên nhà trường. Cô nói không có gì là không có gì, thật sự xảy ra chuyện thì cô chịu trách nhiệm sao!”

Kiều Chính Dương đứng phía trước Ân Chi Dao, nhìn mẹ Hứa, nhếch mép: “Ui chao, dì ơi, dì mới tức cười đấy, con gái nhà dì là bảo bối, còn em gái nhà chúng cháu là con nhóc hoang dã à. Con còn muốn nói, con gái bảo bối nhà dì làm tay em gái con bị đau đó!”

Dứt lời, anh vờ làm động tác như nhấc tay Ân Chi Dao lên vuốt vuốt: “Em gái, chúng ta lát nữa đi chụp phim, xem thử xương có bị gì không.”

Ân Chi Dao nhịn cười, gật đầu: “Hình như hơi giống bị gãy rồi ạ.”

“Mấy…mấy người! Thiếu văn hóa! Không nói lý!” Mẹ Hứa thật sự bị tức đến muốn lên máu, ôm ngực thở dốc: “Không thể nói lý!”

Mà vào lúc này, Tạ Uyên mặc áo khoác ôm màu cà phê, người đầy bụi bặm mệt mỏi chạy tới văn phòng.

Ân Chi Dao vội chạy tới, kéo Bùi Uyên đến gặp giáo viên chủ nhiệm.

“Cô Trương, xin chào, em là anh trai của Ân Chi Dao, cũng xem như là người giám hộ của con bé.”

Miss Trương lưỡng lự quan sát Bùi Uyên, mặc dù cách ăn mặc, động tác lẫn ánh mắt anh đều giống như người trưởng thành nhưng nhìn tướng mạo thì tuổi tác vẫn không lớn.

“Em là người giám hộ của em ấy?”

Bùi Uyên gật đầu: “Sau khi ba em ấy qua đời, vẫn luôn do em chăm sóc em ấy. Hồi cấp hai họp phụ huynh đều là em tham dự, em không phải học sinh, đã đi làm rồi. Mẹ em ấy không có mặt nên coi như em là người giám hộ của em ấy.”

Miss Trương thấy lời lẽ cử chỉ của anh cũng coi như thành thục, vì vậy kể lại quá trình sự việc một lượt cho Bùi Uyên.

“Bởi vì mâu thuẫn nhất thời giữa đôi bên nên tôi hi vọng cả hai em học sinh có thể xin lỗi lẫn nhau, bắt tay làm hòa.”

“Không thể được.”

Ba Hứa vẫn luôn không hề lên tiếng rốt cuộc mở miệng nói: “Chuyện này rõ ràng là Nhã Đồng nhà chúng tôi bị bạo lực ngay trong khuôn viên nhà trường, cô bảo con bé xin lỗi kẻ bạo lực, chuyện này là sao?”

Nếu như trở thành bạo lực học đường thì hậu sự việc sẽ rất nghiêm trọng. Miss Trương vội nói: “Ân Chi Dao bình thường đều rất thân thiện với các bạn học, tuyệt đối sẽ không bắt nạt Hứa Nhã Đồng. Chuyện này cả hai em ấy đều có lỗi, trách nhiệm của Ân Chi Dao nặng hơn, bởi vì em ấy không nên ra tay đánh người. Nhưng em Hứa Nhã Đồng vứt đồng phục của em ấy là không đúng trước.”

“Em nói sẽ đền cho cậu ta bộ mới mà!” Hứa Nhã Đồng không cách nào chấp nhận lời khiển trách của giáo viên: “Cậu ta không cần đồng phục, cùng lắm thì em đền tiền là xong, có gì đâu chứ, cậu ta muốn bao nhiêu tiền em đều có thể đền cho cậu ta! Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao!”

Lời này vừa thốt ra, tất cả các bạn học có mặt, bao gồm cả giáo viên thì đều thầm có đánh giá của riêng mình.

“Nói rất hay, hình như là nhà chúng tôi đụng phải người sứ rồi!” Kiều Chính Dương kích động nói: “Có tiền hay lắm à, ngàn vàng khó mua được lòng người, có biết không hả. Mặc dù chỉ là một bộ đồng phục nhỏ nhoi, nhưng cô biết bộ đồng phục đó quý giá nhường nào sao! Tôi—anh ruột của Ân Chi Dao! Từng tự tay khâu nút áo đồng phục cho con bé! Trong đó chứa đựng biết bao tình thương của người anh ruột là tôi đây, như vậy tiền bạc có thể so được sao! Tục! Quá tục!’

Ân Chi Dao kéo kéo Kiều Chính Dương: “Đồng phục chỉ có khóa kéo, không có nút áo.”

“Ví dụ đó, nghe không hiểu à! Chẳng trách ngữ văn thi có 59 điểm.”

Miss Trương đỡ trán:……

Ai đó có thể lôi thằng nhóc dở hơi này ra ngoài giùm với.

Ba Hứa là một người thông minh, ông lập tức cản lời của Hứa Nhã Đồng, nói: “Nhã Đồng quả thực không nên tùy tiện vứt đồng phục của bạn, nhưng tôi cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho người ở trong trường bắt nạt Nhã Đồng như vậy. Cô Trương, nếu như học sinh này không chịu xin lỗi con gái tôi, như vậy tôi muốn học sinh này thôi học.”

Lời này vừa thốt ra thì khóe mắt Bùi Uyên liền run run.

Miss Trương cũng không ngờ rằng một lần tranh chấp giữa các học sinh lại sẽ dẫn tới loại kết cục thôi học như vậy.

Đồng thời, cô cũng hiểu rõ, Hứa gia có thế lực ở Nam thành, lời này tuyệt đối không phải tùy tiện thốt ra.

“Phụ huynh em Hứa Nhã Đồng, mặc dù cho con cái đến trường đi học nhưng phụ huynh cũng nên làm gương cho con cái, các vị làm như vậy sẽ hủy hoại tiền đồ con trẻ, cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng rất xấu đến con cái các vị đấy.”

Mẹ Hứa cười lạnh: “Cô Trương à, phụ huynh chúng tôi không cần nghe đạo lý to tát của cô đâu, cô không thể cho Nhã Đồng công bằng thì chúng tôi cho.”

……….

Bùi Uyên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Ân Chi Dao, xin lỗi.”

“Anh, thôi học thì thôi học.” Ân Chi Dao vẫn có chút bốc đồng của tuổi teen, cắn răng nói: “Rõ ràng là cậu ta không đúng, cùng lắm thì chuyển trường!”

Kiều Chính Dương cũng nói: “Không sai, thua cái gì chứ không thể thua tôn nghiêm, chuyển trường thì chuyển trường, tôi bảo ba tôi liên hệ cho em vào học trường quý tộc tư thục! Hứ!”

Bùi Uyên trừng mắt nhìn Kiều Chính Dương, Kiều Chính Dương liền đề phòng lùi về sau: “Làm gì đó!”

“Xin lỗi!” Bùi Uyên nhìn Ân Chi Dao, nhấn giọng như gầm lên: “Em đánh người là không đúng!”

Ân Chi Dao bị Bùi Uyên nặng lời liền đơ ra, cô khó tin nhìn anh. Bùi Uyên trước giờ đối với cô nói gì nghe nấy, yêu chiều vô cùng, đây là lần đầu tiên anh hung dữ gầm lên với cô như vậy, ép cô phải xin lỗi bạn nữ kia.

Trong mắt cô ầng ậng nước, Ân Chi Dao cắn chặt môi, chính là không thốt lên được ba chữ “Xin lỗi bạn” kia.

“Ân Chi Dao, lần cuối cùng, xin lỗi.”

“Không!” Ân Chi Dao thất vọng nhìn anh: “Anh trai thối, từ nhỏ anh tin tưởng em nhất, bây giờ anh lại không giúp em!”

Lời này khiến tim Bùi Uyên như bị dao chém một nhát, anh căm hận bản thân mình không có năng lực làm chỗ dựa cho cô.

Nhưng đồng thời, anh cũng biết rằng, Nhất trung Nam Thành là trường cấp ba tốt nhất thành phố, vào được trường này, e rằng có là học sinh thành tích tà tà đi nữa vẫn có thể thi đậu, thậm chí là đậu vào trường trọng điểm.

Đây là cơ hội để Ân Chi Dao thay đổi vận mệnh, giống như trước đây anh dứt khoát để Ân Chi Dao theo Tô Văn Nhuế về nhà, anh không muốn cô vĩnh viễn chôn mình ở nơi hang cùng ngõ hẻm không thấy mặt trời.

“Ân Chi Dao, nếu như em không xin lỗi, em đừng có gọi anh là anh nữa.” Bùi Uyên khàn giọng nói, đưa ra thông điệp cuối cùng với cô.

Ân Chi Dao cuối cùng thả lỏng bờ môi đang cắn chặt, hít sâu một hơi, ý chí bắt đầu dao động.

Lúc này, một giọng nói có chút lành lạnh vang lên: “Em kiki đừng xin lỗi.”

Ân Chi Dao đột ngột ngước lên, thấy Trình Vọng sắc mặt lạnh lùng nhanh nhẹn đi vào, chắn trước mặt cô, chắn cả bóng đèn cao áp trong văn phòng chói đến độ khiến cô không thể mở mắt.

Thời khắc tủi thân nhất chính là hiện tại…

Người để tâm nhất, không chút chùn bước đứng trước mặt cô, không chút chùn bước tin tưởng cô.

Nước mắt Ân Chi Dao gắng gượng kìm nén đã lâu rốt cuộc rơi xuống. Cô cúi đầu, rấm rứt khóc.

Ba mẹ Hứa gia bao gồm cả Hứa Nhã Đồng, thấy hành động này của Trình Vọng thì kinh ngạc vô cùng.

Thậm chí Hứa Nhã Đồng còn hoài nghi liệu có phải Trình Vọng hoa mắt mà đứng nhầm bên, rõ ràng…là hôn phu của cô, sao lại đứng về phía đối lập với cô chứ?!

Ba Hứa nhìn Trình Vọng, chất vấn: “Tiểu Vọng, cháu đang làm gì vậy?”

Trình Vọng không để ý đến ba mẹ Hứa gia, anh nghe thấy tiếng cô nhóc sau lưng sụt sùi, quay người dịu dàng hỏi: “Sao vẫn còn tủi thân? Không phải anh trai đến rồi sao.”

Ân Chi Dao hít hít mũi, ồm ồm nói: “Vậy em không khóc.”

Trình Vọng cười, dùng phần bụng ngón tay gạt nước mắt cho cô: “Ngoan.”

Hứa Nhã Đồng ngây ra như phỗng.

Trình Vọng ở trường đối với tất cả nữ sinh vừa lịch sự vừa xa cách, mặc dù con người rất tốt, nhưng chưa bao giờ đặc biệt đối xử ân cần với ai.

Tới tận giờ phút này, Hứa Nhã Đồng mới thấy được một mặt khác vô cùng dịu dàng của người con trai ấy.

Ba Hứa trầm giọng nói: “Trình Vọng, tốt nhất cháu hãy cho chú một lời giải thích.”

Trình Vọng nhìn ba Hứa: “Chú Hứa, cô bé này là người bạn rất thân của cháu.”

“Con bé là bạn cháu? Vậy….vậy nhà chúng ta là gì!” Ba Hứa rốt cuộc bùng nổ: “Cháu có thể không đứng về phía Nhã Đồng, nhưng cháu thật sự còn muốn đứng ở phía đối lập với nhà chúng ta! Không mảy may nghĩ tới quan hệ của ông cháu và ba chú, muốn bỏ qua giao tình của người lớn sao!”

“Cháu chỉ biết, mọi việc đều cần một chữ “Lý”!” Trình Vọng đúng mực nói: “Như cháu thấy, bạn cháu có sai nên xin lỗi, nhưng tuyệt đối không phải là em ấy xin lỗi trước. Đây là lễ, cũng là lý.”

“Chú tưởng cháu là người đã đủ chín chắn, nhưng chú nhìn nhầm rồi, cháu vẫn chưa trưởng thành, ngây thơ đến nực cười.”

“Cháu chưa trưởng thành.” Trình Vọng quay đầu nhìn Ân Chi Dao, kiên định nói: “Nhưng cháu không muốn một ngày nào đó khi cháu trưởng thành sẽ hối hận vì trước đây đã không dốc hết sức che chở người mà mình quan tâm.” (Mic: Ui mẹ ui, chất như nước cất!!!)

“Cháu nghĩ cháu có thể làm gì à?” Ba Hứa lạnh lùng chế giễu: “Chú muốn cho con bé đó thôi học, nhất định có thể làm được.”

“Chú đương nhiên có thể làm được.” Trình Vọng bình tĩnh đáp: “Nhưng Ân Chi Dao thôi học, cháu cũng sẽ thôi học, em ấy vào trường nào, cháu cũng sẽ tới đó. Tương tự, cháu vẫn có thể đậu vào trường trọng điểm hàng đầu cả nước, cháu cũng có thể giúp em ấy thi đậu.”

Lời này vừa thốt ra thì tất cả đều ồ lên.

Ngay cả Kiều Chính Dương cũng nhìn đến ngây người, Trình Vọng – một học sinh gương mẫu bao năm, lời nói ngày hôm nay rõ rành rành là đã khiến hình tượng gương mẫu sụp đổ ầm ầm.

Nhất là các giáo viên trong phòng giáo vụ, nghe thấy tin Trình Vọng muốn thôi học thì hoảng hết cả lên.

Họ hiểu rất rõ trình độ của Trình Vọng. Mức thông minh của cậu nhóc này gần như có thể xếp vào top trên chỉ số IQ của nhân loại, không phải vấn đề có thi đậu vào đại học trọng điểm hay không, cũng không phải vấn đề điểm số, càng không phải vấn đề giành thứ hạng đầu bảng.

Tương lai Trình Vọng rạng ngời không có giới hạn, tuyệt đối có thể được liệt vào danh sách nhân vật lịch sử số một số hai của trường, đây mới là nguyên nhân Nhất trung Nam Thành yêu thích anh.

Nếu anh muốn thôi học, các trường cấp ba toàn thành phố không phải sẽ tranh nhau giành giật à!

Lập tức một chủ nhiệm trong phòng giáo vụ liền lên tiếng: “Trường học là nơi dạy học đào tạo con người, không phải chỗ dùng quyền thế, xin phụ huynh nhà nào đó tự trọng, con cái của mình làm sai nên xin lỗi thì xin lỗi, một mực bao che sẽ chỉ khiến con cái đi vào con đường sai lầm.”

“Ba! Ba phải làm chủ cho con!” Hứa Nhã Đồng vội kêu lên: “Con không thể xin lỗi! Không thể!”

Miss Trương đúng lúc nói: “Nếu như em không xin lỗi, trường học sẽ xem xét hình phạt cụ thể, thậm chí khai trừ. Trường chúng tôi chưa bao giờ thiếu học sinh ưu tú.”

Các chủ nhiệm trong phòng giáo vụ cũng không ý kiến. Suy cho cùng, so với Trình Vọng thì Hứa Nhã Đồng không sánh bằng, chuyện liên quan đến uy tín và danh tiếng của trường, bất kể nhà cô nàng có tiền đi nữa cũng không bằng.

“Khai trừ thì khai trừ!” Hứa Nhã Đồng cũng hết sức bướng bỉnh: “Ngôi trường tệ như vậy, con cũng không thèm!”

Nhưng cô còn chưa dứt lời thì ba Hữa đã trách mắng: “Xin lỗi!”

Hệt như vừa rồi Tạ Uyên ép Ân Chi Dao.

“Ba!”

“Xin lỗi!”

Ba Hứa cũng là một người thức thời, suy nghĩ của ông cũng giống với Tạ Uyên vừa rồi, xin lỗi là chuyện nhỏ, bị khai trừ mới là chuyện lớn. Ngôi trường này là trường cấp ba trọng điểm mà bao nhiêu bạn bè giàu có chi tiền cũng không cách nào cho con em vào học.

Hứa Nhã Đồng không lay chuyển được ba mình, hết sức không cam lòng nói xin lỗi Ân Chi Dao, khóc nấc lên chạy ra khỏi phòng giáo vụ.

Chuyện này ầm ĩ hết buổi chiều, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Ra khỏi văn phòng, ba Hứa không vui liếc Trình Vọng một cái.

Ông gặp qua vô số người, đương nhiên có năng lực đánh giá. Tên nhóc Trình Vọng căn bản chính là một con mãnh hổ. Sau này nếu có thành tựu cũng tuyệt đối không phải là vật trong ao.

Đáng tiếc con gái nhà mình không lọt vào mắt cậu ta. Đâu chỉ không lọt vào mắt, trái lại còn thành chuyện cười.

Mic: Đọc chương này tui muốn khóc dễ sợ, thương cho sự yếu thế bất lực của Bùi Uyên, cũng vô cùng ngưỡng mộ hành động của Trình Vọng. Dao Dao không thích Vọng ca cũng uổng.

Truyện convert hay : Diệu Thủ Hồi Xuân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện