Cương Thi Công Tác

Cương Thi Xuất Thế


trước sau

Sau một tuần mưa to liên tục qua đi, núi Đào Hoa huyện Vạn Dung tỉnh Y xuất hiện trận sạt lở quy mô lớn.

Bởi vì xung quanh vùng núi thường rất hẻo lánh, thậm chí phải cách 3-4 km mới có một hộ nhà, đại đa số nơi đều không có người dân cư trú nên lần sạt lở này cũng không tạo thành thương vong cho bao nhiêu người.

Mà đất đá sạt lở trên núi lại cuốn theo một chiếc quan tài lăn vào dòng sông bên dưới chân núi.

Quan tài trầm xuống đáy lòng sông, cứ như thế yên lặng chìm xuống.

Bên trong quan tài, than củi và bùn vôi bao vây lấy quan tài gỗ được điêu khắc thành các loại hoa văn tinh xảo, trên quan tài gỗ được dán bùa chu sa nền vàng. Lá bùa gắn chặt ở bên trên quan tài, chỉ là ngay sau đó, lá bùa khẽ nhúc nhích một chút rồi không hỏa tự cháy.

Vải nhung bên trong quan tài bao bọc một bãi nước đen, nhìn không rõ bên trong nước có gì.

Không lâu sau, mặt nước nổi gợn sóng, một bàn tay trắng bệch thoát khỏi bãi nước, đè lên trên quan tài.

Bàn tay trắng bệch mơn trớn hoa văn trên quan tài, hơi dùng chút lực, chỉ nghe phanh một tiếng. Mấy tầng phong ấn quanh quan tài bỗng chia năm xẻ bảy, hóa thành bột phấn, chẳng còn dư lại gì.

Nam nhân tóc đen dài nằm dưới đáy nước, gương mặt hắn trắng bệch không giống người sống, vẻ ngoài xinh đẹp làm người khó có thể tin, hắn là quỷ, là quỷ mê hoặc nhân tâm, dụ người sa đọa.

Hắn không có tròng mắt, chỉ có một vùng thuần đen.

“Hi hi hi.”

“Hi hi hi.”

Tiếng cười quỷ dị truyền ra từ bên trong nước, ở dưới đáy nước, âm thanh kia lại phá lệ vô cùng rõ ràng.

Nam nhân xoay đầu, phát hiện đứng xung quanh mình là một đống trẻ con người giấy cao cỡ chừng 1 mét, cử động của đám trẻ con kia cứng đờ, hai má đỏ ửng.

Trắng ra trắng, đỏ ra đó, ranh giới rõ ràng, không hề xâm lấn lẫn nhau.

Trên đầu đám trẻ con người giấy đều được búi hai chùm tóc, nhưng chúng lại không đáng yêu một chút nào, trông bọn chúng còn không giống như vật sống.

Nam nhân vẫy vẫy tay với đám trẻ quanh người, cơ thể đám trẻ nháy mắt thu nhỏ lại, co rút biến thành một mảnh giấy, bay vào trong tay áo nam nhân.

Nam nhân lại nằm thêm chốc lát mới đứng dậy bơi về phía trước.

Trụ sở chính Cục Dị Quản bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo, cảnh báo màu đỏ tối cao, điều đó đại biểu cho có thứ gì đó rất ghê gớm ra ngoài.

“A a a, chết tiệt!” Phó cục trưởng không còn mấy cọc tóc trên đầu vỗ ót một cái, nổi giận đùng đùng đi về phía văn phòng Cục trưởng, lúc đẩy cửa vào vẫn còn hơi không khống thể được cảm xúc, “Lão đại, anh biết đó, đêm qua ba tôi cấp cứu, hôm nay mới vừa vào ICU, nhưng mà nhờ cuộc gọi của anh, tôi chỉ có thể vứt bỏ người ba đáng thương của mình chạy đến đây đấy.”

“Lại có lệ quỷ ngàn năm gì đó ra ngoài?” Phó cục trưởng mập mạp đặt mông ngồi xuống sô pha, cầm ly trà uống một hơi cạn sạch.

“Gần đây đúng là tụi quái vật rất chăm chỉ ra ngoài, nhưng mà cũng chưa tới mức Cục Dị Quản thiếu nhân thủ đến cỡ đó chứ!”

“Tên kia xuất thế.” Bên cạnh Phó cục trưởng đột nhiên truyền đến giọng nói một người trẻ tuổi, giọng nói kia lạnh nhạt mà trầm thấp, làm Phó cục trưởng sợ tới mức thiếu chút nữa bị sặc.

Người trẻ tuổi bên cạnh Phó cục trưởng nhìn qua cũng chỉ mới đầu hai mươi. “Người trẻ tuổi” nọ cột một đầu tóc dài ở phía sau, trên người mặc tây trang màu đen, ngũ quan lạnh nhạt cứng rắn, thoạt nhìn rất ít nói như là một pho tượng, đặc biệt hai mắt người đàn ông nọ mang màu than chì.

Trên thực tế “Người trẻ tuổi” nọ cũng không phải là người, Phó cục trưởng cười miễn cưỡng: “Doãn tiên sinh, ngài cũng tới?”

Người đàn ông được ông gọi là Doãn tiên sinh gật đầu.

Được lắm, xem ra lần này đã xảy ra vấn đề lớn. Tim Phó cục trưởng lập tức trào lên cuống họng: “Ngài nói xuất thế, rốt cuộc là ai?”

“Vu Cẩn.” Cục trưởng đầu tóc hoa râm ngồi trên bàn làm việc cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, “Là cương thi bị phong ấn hơn một ngàn năm.”

“Là “tiên” được ngưng tụ từ ác niệm của nhân loại mà ra, hắn đã tỉnh.”

Phó cục trưởng cầm cái ly trong tay không chắc, cứ thế rơi xoảng trên mặt đất.

Vu Cẩn hắn…… Tỉnh?!

Phó cục trưởng chỉ cảm thấy đại não mình trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ “Xong rồi”.

Trên thực tế, tuy Vu Cẩn là cương thi nhưng hắn chưa từng tồn tại dưới bản thể “nhân loại”, rất khó để miêu tả rốt cuộc Vu Cẩn là thứ gì, chỉ biết hắn là quái vật được sinh ra từ tham sân si của nhân loại, sau khi thành niên thì bị đại năng liều mình phong ấn vào ngàn năm trước.

Hiện giờ bọn họ biết rất ít về Vu Cẩn, hơn nữa lúc này còn là thời đại linh lực khô kiệt, trong thời gian như thế, bọn họ phải đi đâu tìm ra biện pháp phong ấn Vu Cẩn…… Đây đúng là vấn đề rất lớn.

Chân núi Đào Hoa, Vu Cẩn cúi đầu thoáng nhìn giày trên chân mình, nhẹ nhàng dùng tay xượt qua, bùn đất bên trên lập tức biến mất.

Tốt, thế bây giờ, đây là đâu?

Hắn quan sát bốn phía, ừm, hình như con đường dưới chân có hơi bằng phảng. Hắn cảm thấy mới lạ, phải biết lúc hắn còn tồn tại thì dù có là đường phố bên trong thành thị thì cũng chỉ dùng đá lót trên đường mà thôi, rất gập ghềnh, không giống như bây giờ.

Vu Cẩn cúi đầu sờ sờ mặt đất, hắn không sờ ra dấu vết nối tiếp, đây là đi đâu tìm ra một cục đá lớn vậy thế?

Đằng sau hắn đột nhiên nghe tuyn một tiếng, Vu Cẩn ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là một cái hộp màu đen kỳ lạ, hình như bên trong hộp còn có người đang ngồi.

Người kia rất bực bội, không ngừng nhấn cái gì đó, sau đó cái hộp nhỏ màu đen này cũng không ngừng phát ra tiếng “Tuyn tuyn tuyn”.

Đây là pháp khí ghê gớm gì sao?

Vu Cẩn cẩn thận lui về sau, chỉ là sau khi hắn lui về sau, người bên trong hộp như la hét ồn ào gì đấy với hắn, sau đó bốn cái bánh xe bên dưới chiếc hộp chuyển động, hộp cứ thế chạy đi mất tiêu.

Còn đối phương nói gì đó…… Vu Cẩn nghe không hiểu.

Rốt cuộc hắn đã ngủ bao lâu? Vì sao thế giới lại thay đổi đến mức làm hắn nhìn không hiểu gì hết vậy?

“Hi hi hi hi.” Ống tay áo Vu Cẩn chuyển động, Vu Cẩn duỗi tay vỗ cổ tay áo: “Yên tĩnh.” Tròng mắt Vu Cẩn lóe lên một tia màu đỏ, sau đó hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, Vu Cẩn đột nhiên xuất hiện ở đầu đường náo nhiệt, thiếu chút nữa lại bị một cái hộp màu xanh thật lớn đụng vào, may mắn Vu Cẩn chạy nhanh.

Hắn nhanh chóng tránh thoát khỏi tấn công của đám hộp, đứng ở nơi có rất nhiều, hắn chú ý thấy ở đó không có hộp.

Nhưng mà hình như ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang dừng ở trên người hắn.

Vu Cẩn nhìn một vòng, phát hiện quần áo của mấy người xung quanh rất kỳ lạ, còn có đầu tóc của đám nam nhân kia nữa, có phải quá ngắn rồi hay không? Nhưng mà mấy chuyện đó cũng không liên quan gì đến hắn, hắn nở một nụ cười lễ phép, nhìn một vòng sau đó chui ra khỏi đám người, dự định rời đi.

Những người đó nói chuyện hắn cũng nghe không hiểu.

“Rốt cuộc đây là đâu?” Vu Cẩn nhìn cây cột đá lớn bên cạnh, chữ bên trên hắn biết nhưng mà cứ có cảm giác đám chữ kia bị cụt tay cụt chân gì đấy, Vu Cẩn nhìn chằm chằm hàng chữ, đọc lên từng chữ: “Số tiền lớn…… Cầu, con?” Sau khi đọc hiểu Vu Cẩn ghét bỏ lui về sau hai bước, hắn không có đam mê làm con người ta.

Con người thời đại này bị sao vậy? Còn có chuyện giúp đỡ nhận làm con thừa tự luôn? Bên dưới là đám ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo hắn không rõ ràng lắm. Mày Vu Cẩn càng nhăn càng chặt.

“Anh trai, anh trai.” Một người đàn ông tóc ngắn nhiệt tình chào đón, “Anh trai từ đâu tới đó?” Vu Cẩn nhìn đối phương, không lên tiếng.

“Anh trai không phải người địa phương sao?” Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt Vu Cẩn nửa ngày, thật đúng là vẻ đẹp vượt trội ngoài sức tưởng tượng, ít nhất đây là lần đầu tiên người đàn ông tóc ngắn biết nhân loại còn có thể trưởng thành như vậy.

Gã đưa cho Vu Cẩn một tờ danh thiếp: “Tôi là người giới thiệu công việc, anh trai có hứng thú thì có thể liên hệ tôi.” Công việc của gã là tuyển nhân viên cho Host Club, nhưng đang giữa ban ngày ban mặt, đương nhiên người đàn ông sẽ không nói thẳng, chỉ là trên danh thiếp của gã có ghi là Giám đốc Host Club, nói vậy hẳn cậu trai sẽ hiểu.

Vu Cẩn không hiểu, hắn chỉ nhìn người nam nhân trước mặt bô bô nói một đống lời, sau đó đưa cho hắn một tờ giấy cứng.

Giấy còn có thể làm thành thế này? Vu Cẩn xem xét cẩn thận danh thiếp trong tay, hắn có thể đọc hiểu chữ bên trên, nhưng hắn không thể hiểu được từ “Host Club” là ý gì.

Vì thế Vu Cẩn quyết định bảo trì trầm mặc, người xung quanh vẫn còn đang bô bô nói chuyện.

Vừa rồi hắn đột ngột xuất hiện, hẳn những người đó cũng đã thấy. Vu Cẩn giương mắt quét một vòng xung quanh, nhóm người vây quanh hắn có già có trẻ.

Nhân loại đúng là một loại sinh vật thật phiền toái, Vu Cẩn hơi nghiêng đầu, bắt đầu suy tư có nên giải quyết hết bọn người này hay không.

“Vừa nãy thanh niên kia không biết từ đâu mà ra, thiếu chút nữa bị xe đụng trúng.” Một bà lão tóc uốn quăn vỗ vỗ ngực mình, “Ai uii, dọa chết người.”

“Hình như hai mắt cậu ta bị mù ấy, mấy bà nhìn kỹ mắt cậu ta xem.”

“Đúng rồi, đúng rồi, hai mắt cũng không có con ngươi, tạo nghiệt mà, lớn lên đẹp như thế.”

Vu Cẩn cười với đám người một chút, ngay lúc hắn đang định xuống tay, bỗng nhiên bị một mùi hương không giải thích được hấp dẫn.

Loài mùi hương kia không thể tả rõ, nhưng tóm lại là rất thơm, không hiểu sao rất mê người, à không, mê thi.

Vu Cẩn chưa từng ngửi loại mùi hương nào, đột nhiên hắn quay đầu, vừa lúc thấy một cửa hàng bán mì bò.

Theo sau đó bụng Vu Cẩn cũng rất hợp thời vang lên một tiếng.

Có chút khó chịu, Vu Cẩn ôm bụng mình. Đây là di chứng chiến đấu sau khi hắn bị tên kia phong ấn sao?!

Thật kỳ diệu, bản thân Vu Cẩn vốn không có cảm giác gì, hắn không thấy đau, không có vị giác cũng không ngửi được mùi hương.

Hắn không phải người, hắn là ác quỷ bám trên thi thể.

Hắn bị thân thể người này hấp dẫn, lúc Vu Cẩn mới vừa bám vào người này, cơ thể vẫn chưa cao như vầy. Nhưng Vu Cẩn thật sự là ác quỷ sa đọa mê hoặc con người, là thứ được ngưng tụ từ dục niệm của nhân loại mà ra.

Nhìn đẹp cũng là điều kiện tiên quyết đầu tiên để mê hoặc nhân loại, có điều Vu Cẩn vẫn còn chưa kịp khai phá công năng của mình thì hắn đã phát hiện ra hình như mình bị thứ mùi hương mới lạ kia mê hoặc mất tiêu rồi.

Khoan đã, Vu Cẩn nhíu mày, hắn có thể ngửi được mùi hương?

Trong số các bà lão vây xem rốt cuộc có một bà lão nhìn không nổi nữa, bà lão đi nhanh về phía trước, duỗi tay vỗ lưng thanh niên trẻ tuổi: “Chàng trai, cãi nhau với người nhà sao?”

Vừa rồi tiếng bụng của cậu trai này kêu rất vang rất to, bà đã hơn 70 tuổi rồi, lãng tai mà còn có thể nghe được.

Xem ra cậu trai bị mù thật, trông cũng không quá thông minh, quần áo mặc trên người còn là loại quần áo cổ trang hiếm có kỳ lạ mà thanh niên trẻ tuổi hiện giờ rất yêu thích, hóa trang phim cổ trang gì đấy, bà không hiểu.

Nhưng bà liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra, chắc chắn cậu trai không quá thông minh này cãi nhau với người nhà là do vấn đề ăn mặc, dù sao ngay cả tóc cũng để dài đến mông cơ mà.

Vu Cẩn kinh ngạc chớp hai mắt, quay đầu lại.

Bên cạnh hắn là một nữ nhân loại già nua, các chức năng cơ thể của nữ nhân loại đều đã thoái hóa, vậy mà còn có lá gan tấn công hắn? Không tệ, hắn rất thưởng thức tiểu nha đầu này.

“Tuổi còn trẻ không cần phải rời nhà trốn đi, cha mẹ cậu chắc chắn rất quan tâm đến cậu, cậu xem cậu ở bên ngoài sẽ đói bụng, lại gặp phải trời xa đất lạ, cậu nói xem người nhà cậu sẽ lo lắng cỡ nào chứ?” Bà lão kéo hắn vào quán mì.

Toàn bộ hành trình Vu Cẩn không phản kháng, bởi vì hắn cảm thấy tiểu nha đầu này không thể làm hắn bị thương.

Cho đến khi bị tiểu nha đầu ấn ở ghế trên, trước mặt xuất hiện một bát mì, Vu Cẩn mới hiểu ra tiểu cô nương muốn làm gì.

Nàng muốn cầu nguyện với mình, còn cố tình dâng đồ cung phụng.

Vu Cẩn nở một nụ cười thản nhiên, chỉ cần thiết lập liên hệ, hắn có thể làm môi giới cho tiểu cô nương, hiểu rõ ngôn ngữ địa phương nơi đây.

Vu Cẩn cười duỗi tay gõ mặt bàn một cái.

Dường như có một luồng khí trong suốt bay ra từ trán bà lão, quấn quanh trên đầu ngón tay Vu Cẩn.

“Được rồi.” Cuối cùng Vu Cẩn cũng mở miệng, “Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi hy vọng ta giúp ngươi điều gì?” Muốn thiết lập mối liên hệ với loại đại hung chi vật như hắn, nói vậy cũng không phải kẻ hiền lành gì.

Bà lão sửng sốt một chút: “Cậu biết nói tiếng ở đây sao?”

“Tôi muốn nói là tên vừa nãy bắt chuyện với cậu không phải người tốt lành gì đâu, cậu còn trẻ, đừng đi làm những loại chuyện không thể thấy ánh sáng đó, nếu thật sự không có tiền thì đi dọn gạch cũng tốt hơn là bán rẻ thân thể.”

Bà lão thở dài một hơi: “Thanh niên trẻ tuổi có tay có chân cũng sẽ không chết đói.”

Dọn gạch? Bán rẻ thân thể? Vu Cẩn nhíu mày, hắn tìm kiếm trong ký ức của tiểu cô nương một chút, tìm ra khu tương đồng với mấy thứ đó.

Vì thế Vu Cẩn bừng tỉnh đại ngộ.

Tất cả mọi thứ ở đây đều cần phải dùng tiền để trao đổi, mà theo như hắn biết, bán rẻ thân thể là loại nghề nghiệp khá cổ xưa.

Vu Cẩn không phản cảm gì với việc bán rẻ thân thể, nhưng phàm nhân sẽ không thể chịu đựng nổi việc tiếp xúc cự ly âm với quái vật như hắn. Cho nên con đường này đúng là không thể đi được. Bọn họ chết rồi thì không thể đưa tiền.

Hắn không có thẻ căn cước, cũng không có cái gọi là bằng cấp, lại không có hộ khẩu, không có hộ khẩu tìm việc cũng rất phiền phức.

Cho nên hắn không thể kiếm tiền.

Ăn cơm không trả tiền hay là ăn cắp? Không, không cần, bản thân Vu Cẩn là Cương Vương, hắn có thể quang minh chính đại bán rẻ thân thể hoặc là đường đường chính chính giết người, nhưng hắn tuyệt đối không cần phải lén lút.

Ấy không phải là phong cách của Vu Cẩn.

Vu Cẩn nghĩ đến đó, cúi đầu ăn thử một miếng mì trước mặt.

Trước kia hắn không có vị giác, đây là lần đầu tiên hắn nếm được mùi vị thông qua đầu lưỡi của mình.

Vu Cẩn kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn tiểu cô nương trước mặt mình, nhịn không được cảm thán:

“Đây đúng là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới.”

Hắn lại ăn thêm một miếng: “Quá thần kỳ.” Mùi vị rất phức tạp, phức tạp đến mức hắn không thể hình dung, nhưng loại cảm giác kích thích này thật sự quá mỹ diệu.

Hắn đã bắt đầu hiểu vì sao lại có một bộ phận nhân loại ham thích đồ ăn đến thế rồi.

Bà lão nhìn thanh niên đẹp trai mắt mù đối diện, nhịn không được thở dài, rốt cuộc đã bao lâu rồi không được ăn cơm đây? Một bát mì thịt bò mà thôi.

Nhìn tư thế, thanh niên như hận không thể nhai nát cả bát nuốt hết vào miệng ấy.

Đứa trẻ đáng thương.

Cục Dị Quản bên kia, bởi vì phạm vi hơi thở Vu Cẩn xuất thế quá rộng, toàn bộ tỉnh Y đều bị bao phủ trong đó, bọn họ không thể định vị chính xác vị trí cụ thể của Vu Cẩn.

“Gần đây trong tỉnh Y có sự kiện tử vong ly kỳ nào không?” Đội viên phụ trách định vị có hơi chịu không nổi loại công việc chú định không có kết quả như thế này.

“Xảy ra nhiều cuộc tai nạn xe cộ, một tên phản xã hội ra tay sát hại bạn học cũ.” Nữ đội viên bên cạnh nhìn tài liệu, hai mắt thâm đen, “À, còn có một ông cụ tản bộ nửa đêm bị cướp bóc, kết quả giết ngược lại bọn cướp…… Ừm, ông cụ này đỉnh thật.”

“Cô cảm thấy mấy chuyện đó là do Vu Cẩn làm sao?” Đội viên phụ trách định vị tuyệt vọng xoa huyệt thái dương.

Nữ đội viên trừng hắn một cái.

Được rồi, đúng là không giống thật.

Truyện convert hay : Tiêu Dao Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện