Cuồng Tế Vô Song

Cuối Cùng Là Ai!


trước sau

Advertisement


Vừa nghi ngờ hành vi khác thường của ông cụ khi còn sống của!

Lại không ngờ đến bác Phúc lại thừa nhận cái chết của ông cụ là vì ông ta.



Liên quan đến cái chết của ông cụ, phải nói đến chuyện của Lâm Tử Thanh trước, nhưng lúc đó anh không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, giống như tất cả mọi chuyện đều không đơn giản như vậy.



Trương Thiên biến mất quá lâu!

Sao Lâm Tử Tinh lại nhiễm sát khí, tất cả mọi chuyền đều do bác cả Lâm gây ra?

Trương Thiên để điện thoại xuống, sắc mặt nặng nề, suy nghĩ sâu xa.

.

.



Mặc kệ là ai, vừa hại ông cụ còn dám động vào Lâm Tử Tinh, đó chính là chạm vào vảy ngược của Trương Thiên!

Cho dù ở địa ngục, hay ngoài vũ trụ thì cũng đều phải chết!

Chuyện của ông cụ, Trương Thiên anh nhất định sẽ khiến anh ta cháy nhà ra mặt chuột.

.

.



Không để ý đến sự truy hỏi của Lâm Tiểu Nhã, Trương Thiên rút điện thoại ra, bấm gọi cho Lâm Tử Thanh.



Lần này tỉnh lại, dường như anh hơi ít quan tâm đến Lâm Tử Thanh, tính cách lạnh nhạt của cô tạo ra cho người khác có một loại ảo giác là cô rất mạnh mẽ, có thể bây giờ cô rất cần mình xuất hiện.



Điện thoại vẫn không có ai nghe, lúc Trương Thiên chuẩn bị cúp điện thoại thì lại nghe!

Bên kia truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Sao vậy?"

Chính là giọng của Lâm Tử Thanh, nhưng xung quanh lại có chút ồn!

Trương Thiên trầm giọng hỏi: "Bây giờ đang ở đâu? Bác Phúc nói em gặp nguy hiểm!"

Bác Phúc?

Lâm Tử Thanh nói thầm một tiếng rồi mới lạnh giọng trả lời: "Không có nguy hiểm gì cả.

"

"Ở khách sạn Hào Thiên, phòng 201, bàn chuyện công ty với tập đoàn Hoằng Nhất!"

Tập đoàn Hoằng Nhất?


Không phải Lâm Thiến Thiến đã hủy hạng mục đó của công ty ông Tưởng rồi sao, Lâm Tử Thanh bàn chuyện gì chứ?

Lại là sắp xếp của Lâm Nhật Thăng?

Trương Thiên không có thời gian để ý đến chuyện này, vừa nãy lời bác Phúc nói đã cho thấy chuyện Lâm Tử Thanh gặp nguy hiểm, không chỉ là trò đùa.



Giọng Trương Thiên mang theo mệnh lệnh: "Ở yến đó chờ tôi đến, không được đi đâu!"

Lâm Tử Thanh có chút ngạc nhiên, giọng nói của Trương Thiên có độ nghiêm túc nằm ngoài dự đoán của cô, Trương Thiên chưa từng như thế trước mặt cô, hơn nữa giọng anh còn mang theo mệnh lệnh.



Cho dù là lần đánh bà Lưu ở nhà họ Lâm, thì toàn bộ quá trình Trương Thiên cũng chỉ vui đùa.



Lần này?

Lại nghiêm túc như thế, Lâm Tử Thanh mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì đó.



"Ừm!"

Lâm Tử Thanh không nhiều lời, cúp điện thoại.



Lâm Tiểu Nhã nghe Trương Thiên nói chuyện, trợn mắt lên, cực kỳ căng thẳng!

Vội vàng truy hỏi: "Chị tôi gặp nguy hiểm?"

"Không xác định, chắc thế!" Trương Thiên trầm giọng nói, có điều rất nhanh sắc mặt Trương Thiên đã rút đi vẻ nghiêm túc, anh như có suy nghĩ nhìn Lâm Tiểu Nhã nói:

"Cô không cần sợ, có anh rể ở đây, không ai dám bắt nạt chị cô!"

Nửa tin nửa ngờ!

Trải qua hai ngày tiếp xúc, cô cảm giác Trương Thiên có chút xa lạ, xa lạ là bởi vì anh có khí chất tà ác rất nặng, sâu không lường được, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn cho cô.



Lâm Tiểu Nhã ngạc nhiên gật đầu.



"Tiểu Nhã, cô cảm thấy nếu sau này anh rể làm quan thì chuyện làm ăn sẽ thế nào?"

Nói xong, Trương Thiên đi vào phòng.



Không hiểu gì, sao lại nói đến con đường làm quan rồi? Lâm Tiểu Nhã không trả lời.



Thế nhưng một giây sau, Lâm Tiểu Nhã sợ ngây người.



Chỉ thấy Trương Thiên sao chép lại cách trang trí lọ hoa và giá đỡ bằng gỗ của ông cụ, sau đó chạy nhanh khỏi cửa.



Đó là bảo bối của cả nhà đấy!

Cầm vật này đi, sẽ bị Lâm Diệu Đông hận đến chết.



Nhưng Trương Thiên mặc kệ, chờ Lâm Diệu Đông kịp phản ứng, anh đã chạy nhanh như một làn khói rồi biến mất khỏi cửa.



Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng hét to: "Ly hôn, nhất định phải ly hôn cho tôi, Trương Thiên tên khốn khiếp này!"

".

.

.

"

Lấy vật này đi, chủ yếu là tránh để bố mẹ vợ nhiễm phải sát khí.



Mặt khác, Trương Thiên cũng muốn công bố, anh không chỉ muốn làm phản, mà còn muốn ra một chiêu lớn, anh muốn đặt chân trên cả hai đường là khinh doanh và quan trường.



Ông cụ chết, tất nhiên sẽ liên lụy đến hai đường khinh doanh và quan trường!

Nếu bởi vì Trương Thiên hôn mê mà từ bỏ quyết định, thì Trương Thiên anh sẽ quay thời gian lại để phá vỡ tất cả!

Trước đây có bao nhiêu cấm kỵ, thì bắt đầu từ hôm nay anh muốn làm nó lớn lên bấy nhiêu!

Hơn nữa có anh ở đây, tất cả mọi người đều sẽ mạnh khỏe!

Trương Thiên lái xe ra ngoài, đi về phía khách sạn Hào Thiên.



Trên khuôn mặt máu lạnh vô tình, lộ ra chút ý lạnh, trong lòng thì thầm: "Tôi thật muốn nhìn một chút, cuối cùng là ai!"

.

.

.

.

.


.



Lâm Tử Thanh cúp điện thoại, về đến phòng riêng.



Lời Trương Thiên khiến khuôn mặt lạnh lùng của cô có thêm mấy phần nghiêm nghị, có điều không làm ảnh hưởng công việc.



Lần này cô nhận lệnh của bác cả, bảo cô và Lâm Thiến Thiến bàn chuyện làm ăn với Triệu Trường Phú của tập đoàn Hoằng Nhất, việc này liên quan đến phương hướng phát triển của công ty, nên khá quan trọng.



Thật ra hạng mục này đã sớm bị Lâm Thiến Thiến phá hỏng, lần này đổi Lâm Tử Tinh đến chẳng qua là vì muốn cô chịu tội thay thôi.



Lần trước Triệu Trường Phú đã bị thư ký Đổng dọa sợ, nên không muốn hợp tác với nhà họ Lâm nữa.



Nhưng mà lần này ông ta được Lâm Thiến Thiến lấy lòng, hơn nữa còn nói sẽ đưa người đẹp của công ty đến đàm phán, thến nên ông ta mới đến bữa tiệc.



Chỉ là cô ta chưa từng nói cho ông ta biết, người trước mắt này chính là vợ của Trương Thiên, nếu không có đánh chết thì Triệu Trường Phú cũng không dám đến!

Triệu Trường Phú không thể đổi được tật mê gái đẹp.



Vốn Lâm Thiến Thiến đã đủ để ông ta bén lửa, không nghĩ đến giây phút nhìn thấy Lâm Tử Thanh, ông ta thật sự vui đến mức bay lên.



Hôm nay nhất định phải bắt được hai người phụ nữ này.



Thấy Lâm Tử Thanh đi nhà vệ sinh xong, Triệu Trường Phú lập tức đề nghị:

"Hai cô gái đẹp, chúng ta lại uống thêm một ly!"

Tính tình Lâm Tử Thanh lạnh nhạt, đối với sự nhiệt tình của Triệu Trường Phú cô chỉ cười nhạt:

"Quản lý Triệu, đầu tiên ngài hãy nhìn mấy phương án của công ty chúng tôi một chút?"

"Haizz, được rồi! Cô Lâm uống xong chén này, tôi sẽ nhìn.

"

Triệu Trường Phú là người từng trải, đã sớm luyện kỹ thuật dụ gái đẹp uống rượu đến nhuần nhuyễn.



Vẻ mặt Lâm Tử Thanh lạnh lẽo, có chút do dự.



Lâm Thiến Thiến là một người đàn bà ngu ngốc, dẫm giày cao gót, dáng vẻ yêu kiều thướt tha đi tới, khuyên bảo:

"Tử Tinh, nếu quản lý Triệu đã nói đến mức này, vậy thì chúng ta cứ uống một ly trước đi!"

Loại bữa tiệc này, không thể không uống rượu.



Tửu lượng của Lâm Tử Thanh vẫn còn tốt, uống mấy ly thì cô có thể chịu được.



Cô và Lâm Thiến Thiến bưng ly rượu lên ra hiệu với Triệu Trường Phú, sau đó uống trước rồi nói sau.



Nhìn hai người cùng uống.



Triệu Trường Phú trao đổi ánh mắt với cấp dưới, sau đó gật đầu cạn ly với Lâm Tử Thanh.



Ông ta biết nếu hai người phụ nữ này uống hai ly rượu vào bụng, thì chuyện đã thành rồi.



Ông ta chưa từng thất bại!

Uống rượu xong, Triệu Trường Phú giả vờ ra hiệu là Lâm Tử Thanh có thể bàn chuyện hạng mục rồi.



Nhưng lúc này đầu hai chị em bắt đầu trở nên choáng váng, họ ý thức được chuyện không thích hợp!

Triệu Trường Phú còn đóng giả làm người tốt, nhiệt tình hỏi:

"Cô Lâm, cô sao rồi?"

Thật ra trong lòng ông ta đã mừng như điên, cuối cùng cũng có thể bắt được hai yêu tinh chọc người này rồi.



Nghĩ đến lát nữa hai cô gái đẹp này nằm trong phòng mình, bụng dưới của ông ta lại xao động.



Lâm Tử Thanh cảm nhận được cả người toả nhiệt trở nên vô lực, cô mơ hồ đoán được Triệu Trường Phú đã bỏ thuốc vào rượu.



Cô thực sự không ngờ Triệu Trường Phú lại âm hiểm như vậy.



Lâm Thiến Thiến ngực to nhưng lại không có đầu óc nhất định sẽ không nghĩ tới, đến cả Lâm Nhật Thăng chỉ đạo từ xa cũng không nghĩ tới.




Sau khi làm choáng hai người, Triệu Trường Phú bảo hai tên cấp dưới đi lên rồi nói:

"Khiêng vào phòng đi.

"

"Dạ, quản lý Triệu!" Hai tên cấp dưới cười hì hì đi đến bên cạnh Lâm Thiến Thiến và Lâm Tử Thanh.



Lâm Tử Thanh muốn phản kháng, nhưng lại không có một chút sức lực nào, cả người đều có cảm giác mềm nhũn, ngay cả mắt cũng không mở ra được.



Trong ý thức dường như nghe thấy tiếng phản kháng của Lâm Thiến Thiến, cô ta lớn tiếng hét câu: "Đàn ông thối, cút ngay!"

Nhưng không có tác dụng, ngược lại còn bị ăn đánh mấy bạt tai.



Cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng khóc của Lâm Thiến Thiến, như bị khiêng lên.



Vào lúc này Lâm Tử Thanh có chút bối rối, cô chưa từng tiếp xúc với tình huống như này.



Cô thủ thân như ngọc vì Trương Thiên, sao có thể bị những tên đàn ông thối này làm bẩn?

Trong đầu cô xuất hiện bóng dáng của Trương Thiên, người đàn ông luôn khiến cô thất vọng.



Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, nhưng vào lúc này, anh lại là hi vọng của Lâm Tử Tinh.



Bởi vì lúc nãy anh đã nói một câu: chờ anh đến!

Trong mơ hồ, Lâm Tử Thanh cằn nhằn:

"Không phải anh nói là anh sẽ đến sao? Sao vẫn chưa đến thế?"

"Không phải ông đã nói, trong lúc em gặp nguy hiểm anh sẽ bảo vệ em sao?"

"Không phải anh đã nói nhất định sẽ không để em chịu tổn thương sao?"

Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Đồ khốn nạn!

Lâm Tử Tinh cảm giác có người lật cơ thể cô lên, thay đổi tư thế, giống như bị khiêng lên, cô liều mạng muốn cầm lấy cái gì đó, nhưng tay nhỏ lại không có sức lực.



Cô biết, một khi ra khỏi gian phòng này, mọi chuyện đã không còn hi vọng.



Không xuất hiện sao?

Hừ, anh vẫn cứ như mấy năm trước, không có trách nhiệm!

Anh vẫn như lúc ông cần nhất, không hề làm gì!

Anh vẫn là người tôi.

.

.

ghét hận nhất từ tận đáy lòng, không biết xấu hổ và khốn nạn!

Tuy tay chân không còn sức để phản kháng, nhưng hàm răng của Lâm Tử Tinh vẫn dừng trên đầu lưỡi mình.



Khóe mắt cô tràn ra giọt nước mắt tuyệt vọng.



Chỉ cần hàm răng hơi dùng sức, Trương Thiên cũng không cần xuất hiện nữa!

Cuối cùng cô liếc mắt nhìn về phía cửa lớn rồi nhắm hai mắt lại.

.

.






.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện