Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 33


trước sau

Hách trưởng lão này là tổng quản lý của các đạo sư ở tầng ba, địa vị khá cao, ngày thường hiếm khi ra mặt.

Sau khi lão nhân này xuất hiện, ba, bốn thân ảnh nối tiếp lao đến. Đây là những đạo sư vì cảm ứng được đạo năng lượng khủng bố do Tiêu Đình tạo ra mà tìm đến.

"Các ngươi đang làm gì?"

"Hách trưởng lão, chúng ta chỉ luận bàn một chút."

Tiếng nói ngọt ngào lễ phép của Liễu Phỉ vang lên. Nàng từng vài lần tiếp xúc với Hách trưởng lão, ông ngày thường đối với học viên khá ôn hòa.

"Luận bàn? Nếu ta không đến kịp, đã xảy ra án mạng."

Hách trưởng lão lớn tiếng khiển trách, nhìn qua Tiêu Đình, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.

"Nha đầu, ngươi là Tiêu Đình?"

"Học trò Tiêu Đình ra mắt Hách trưởng lão."

Hách trưởng lão nhìn Tiêu Đình cười gật đầu, gương mặt dịu đi vài phần, quay sang Liễu Phỉ hỏi.

"Ở đây xảy ra chuyện gì?"

"Hách trưởng lão, từ trước đến nay phòng tu luyện này đều là Phỉ Nhi sử dụng, hôm nay bị chiếm cứ, nên Lôi Nặc huynh mới thay Phỉ Nhi đòi lại công đạo, không ngờ người này lại xuống tay tàn độc, nếu trưởng lão không đến kịp, e rằng đã xảy ra án mạng."

Liễu Phỉ vừa nói, biểu cảm trên mặt cũng lộ vẻ ủy khuất. Hách trưởng lão nghe xong nhướng mày, quay sang Tiêu Đình hỏi.

"Nha đầu, ngươi không có gì để nói sao?"

Tiêu Đình thản nhiên đem vụ việc kể lại một lần, nghe xong vẻ mặt Hách trưởng lão lộ vẻ khó coi, nhíu mày nhìn Lôi Nặc, Lôi Nặc đang ngồi dưới sàn bị nhìn trúng, gương mặt biến sắc vội cúi đầu.

"Lôi Nặc, ngươi thân là học trưởng lại không tuân thủ quy củ, phạt ba mươi ngày hỏa năng."

Các học viên khác đều sửng sờ với mức phạt nặng này, xem ra lần này Lôi Nặc chảy máu không ít.

"Liễu Phỉ, tuy không trực tiếp tham gia, nhưng ngươi là đầu dây của sự việc, phạt mười ngày hỏa năng."

Ánh mắt Liễu Phỉ ngây dại, không ngờ mình cũng bị phạt, ngay lập tức dùng ánh mắt uất hận nhìn Tiêu Đình.

"Tiêu Đình ra tay nặng với đồng học, phạt cảnh cáo năm ngày hỏa năng."

Các học viên lại kinh ngạc nhìn nhau, như nghiệm ra lý do sâu xa nào đó, tiếp tục im lặng cúi đầu.

"Hách trưởng lão, hình phạt quá nhẹ không đủ răn đe, hạ độc thủ với đồng học, đáng bị cấm vào tháp."

"Từ bao giờ đến phiên các ngươi ra quyết định, nếu không phục cứ tìm đại trưởng lão hoặc viện trưởng khiếu nại."

Liễu Phỉ từ khi vào nội viện đến nay chưa từng được thấy qua, đại trưởng lão như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng biết đi đâu để khiếu nại.

Liễu Phỉ nghẹn một bụng oán khí, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Trưởng lão đi rồi Tiêu Đình cũng lười để ý xung quanh, đi vào phòng muốn tu luyện tiếp. Đi ngang qua Liễu Phỉ, cô ngừng lại một chút, ôn tồn nói.

"Đừng thấy người khác si mê gương mặt của mình mà tự đắc, sắc đẹp theo thời gian cũng sẽ mất, nên chú trọng tu dưỡng bản thân. Ta không đánh cô, không phải vì ta sợ thế lực của cô, đơn giản là không đáng."

Nói xong Tiêu Đình đóng cửa phòng lại, mặc kệ Liễu Phỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

--------------------------------

Chỉ trong một buổi chiều đã có rất nhiều tin tức từ trong tháp truyền ra, như việc Liễu Phỉ bị chiếm mất phòng tu luyện.

Lôi Nặc-Đấu Linh tứ tinh bị đánh bại, Hách trưởng lão thường ngày uy nghiêm nay lại cư xử có phần ưu ái Tiêu Đình nhiều hơn...

Các học viên đều biết đến căn phòng tu luyện Tiêu Đình đang sử dụng, có thể nói ít nhiều đã có hiệu quả chấn nhiếp.

Tu luyện đến sáng, cảm thấy tầng ba đã không đáp ứng nhu cầp năng lượng cho mình, Tiêu Đình bắt đầu đi xuống tầng bốn.

Không hề có sự ngăn trở nào, Tiêu Đình tìm một phòng tu luyện trung cấp, tu luyện nửa ngày, đúc kết một vài kinh nghiệm tu luyện, nửa ngày còn lại là... nghiên cứu điều chế đan dược.

Từ trong phòng tu luyện phát ra từng tiếng nổ vang trầm đục, mùi thơm thảo dược kèm theo khói trắng lượn lờ bay trong phòng, Tiêu Đình hồi hộp mở ra bàn tay đang nắm chặt của mình.

Trong lòng bàn tay là năm viên đan dược màu xanh nhạt, dược tính ôn hòa tản ra một chút hơi lạnh.

Do không biết phải làm sao để điều chế đan dược tốt nhất có thể tiêu trừ độc hỏa, Tiêu Đình đã liên lạc với Lam Thiên Tuyết.

Cả hai người đã cùng thảo luận, thử nghiệm rất nhiều loại dược liệu, sau vài lần thất bại, rốt cuộc thành công.

Đây là thứ mà tất cả học viên đều sẽ cần, nếu có thể luyện chế đại trà và bán với giá cạnh tranh, cô còn sợ thiếu hỏa năng xài sao.

Ánh nắng ấm áp buổi bình minh chiếu xuống, khiến một người đã ở trong tháp hai ngày như Tiêu Đình cảm thấy được sống lại.

Không khí trong tháp quá mức tù túng ngột ngạt. Thảo nào các đạo sư không cho học viên ở trong đó quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm cảnh.

Một đường đi về khu nhà ở của Bàn Môn, Tiêu Đình nhìn thấy có hai học viên đứng gác trước cửa, trên ngực áo họ có đeo huy chương màu bạc, bên trong khắc một đóa sen xanh. Tiêu Đình nhíu mày suy nghĩ, không biết là nhóm thế lực nào muốn gây rối ở Bản Môn.

Đi đến đại môn, Tiêu Đình mặt lạnh nhìn hai người nọ, hai người này thấy Tiêu Đình, thoáng ngạc nhiên sau chạy tới gần cô, Tiêu Đình thầm thủ thế muốn đánh lại.

"Tiêu học trưởng đã về."

"Khụ... hai người là... người của Bàn Môn sao?"

Dù sao nhóm tân sinh mới vào nội viên có tới năm mươi người, họ biết Tiêu Đình nhưng Tiêu Đình khó mà biết hết bọn họ. Cả hai không để ý việc bị Tiêu Đình không nhận ra mình, gương mặt sáng lạn cười gãi đầu.

"Huân Nhi học tỷ nói, nếu đã lập môn hộ, thì nên có huy hiệu của riêng mình."

"Huân Nhi học tỷ đang ở bên trong, bây giờ Bàn Môn đã có đội hộ vệ tuần tra. Mỗi ngày sẽ có bốn người thay phiên trực canh gác, kèm theo mười người dự bị để ứng phó nếu có tình huống xảy ra. Qua ba ngày hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một ngày hỏa năng."

Vẫn là Huân Nhi chu đáo, nàng không chỉ thu xếp ổn thỏa mọi việc, còn biết cách thu phục lòng người. Tiêu Đình vỗ vai khích lệ hai người họ.

"Hai ngươi tên gì?"

" Ta là Thiết Mộc, hắn là Tô An, sau này có việc gì cứ gọi chúng ta, dù đánh không lại nhưng Bàn Môn không phải rùa rút đầu."

Hai người nói xong trở về vị trí canh gác của mình, thái thái vô cùng nghiêm chỉnh. Đi vào bên trong tiểu viện, nhìn lướt qua một lượt không thấy ai, Tiêu Đình nhìn lên cửa sổ trên lầu gác, vị trí phòng của Huân Nhi, nhất thời ngẩn người.

Huân Nhi đang ở cửa sổ chăm sóc bồn hoa, ánh nắng buổi sớm phủ lên thân hình mảnh mai mềm mại, như tỏa ra một thứ ánh sáng ảo diệu khác, thánh khiết thoát tục, lay động lòng người.

"Đình? Tỷ về rồi."

Huân Nhi rốt cuộc phát hiện ra Tiêu Đình, trên gươngmặt ửng hồng toát lên sự vui vẻ, âm thanh mềm mại thanh thúy lôi kéo Tiêu Đình trở về thực tại. Tiêu Đình cười gật đầu đi lên lầu các, trong lòng nổi lên ý trêu ghẹo, cô đưa tay véo cằm nàng.

"Chỉ mới hai ngày Bàn Môn như lột xác thành diện mạo mới, muội rất lợi hại."

"Nào có, đều là công lao của Hổ Gia và tất cả mọi người."

"Đúng rồi, ngoài những người làm nhiệm vụ canh gác ra, tỷ không thấy những người khác."

"Hổ Gia đi Đấu Kỹ Các tìm đấu kỹ tập luyện, Lâm Minh Tuệ đi đấu trường khiêu chiến. Những người khác cứ ba ngày đổi ca trực thì đều đi ra ngoài rèn luyện." Huân Nhi cười khẽ giải thích.

Nhìn má lúm đồng tiền đáng yêu của nàng, Tiêu Đình không nhịn được tiến tới gần, vuốt nhẹ gương mặt đang cúi xuống vì thẹn thùng, kéo nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên má nàng.

"Vất vả cho muội."

Đầu nhỏ tự vào vai Tiêu Đình hơi hơi lắc đầu, Huân nhi vươn ngọc thủ trắng nón thon dài của mình đi vuốt ve cổ Tiêu Đình, thấp giọng lẩm bẩm.

"Tỷ trước đây không có khách sáo với muội như vậy."

Tiêu Đình cười khẽ bắt lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, đưa lên miệng hôn.

"Là vì trước đây tỷ lương tâm bị chó tha, không biết muội đã vì tỷ hy sinh rất nhiều."

Hài lòng với câu nói của Tiêu Đình, Huân Nhi nhắm mắt cọ mặt vào cổ cô, khóe môi cong lên lộ ra một chút bướng bỉnh, làm nũng.

Lát sau, như nhớ ra điều gì, sắc mặt nàng nghiên túc lên, tránh thoát khỏi cái ôm của Tiêu Đình. Kéo cô vào phòng mình, đóng cửa lại.

"..."

"Có chuyện gì sao?"

"Cho tỷ gặp một người."

Huân Nhi cười khẽ, vỗ tay phát ra ám hiệu, từ một góc tối trong phòng, sự hắc ám dần lan ra, ngưng tụ thành một bóng người vận hắc y.

"Ha ha... Tiêu tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Là ngài sao, thảo nào có đôi lúc ta cảm nhận được, dường như có người theo dõi ta, không ngờ là ngài."

Trung niên nam tử này là Lăng Ảnh, người Huân Nhi phân phó đi theo bảo vệ Tiêu đình suốt ngần ấy năm. Lăng Ảnh khôngnói ngay mà quay sang cung kính cúi chào Huân Nhi.

"Tiểu thư."

Huân Nhi gật đầu với Lăng Ảnh, đôi mắt đẹp mang theo lo lắng nhìn Tiêu Đình, nàng sợ nếu cô biết mình cho người theo dõi, sẽ không vui.

Hiểu được tâm tư nàng, Tiêu Đình không giận ngược lại càng vui vẻ, cô nắm tay nàng cười trấn an.

"Ta vốn là tuyến phòng hộ chủ chốt của tiểu thư, nhưng mấy năm trước từ khi cô rời khỏi Ô Thản Thành, ta phụng mệnh tiểu thư, âm thầm đi theo bảo hộ cô.

Có thể nói khoảng thời gian này, lực lượng phòng hộ bên người tiểu thư là lỏng lẽo nhất, phải biết những người có dã tâm đối với tiểu thư không phải ít.

May mắn tiểu thư không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nếu không chúng ta sẽ bị chủ nhân trách phạt."

Ý tứ trong đó Tiêu Đình hiểu rõ, để đổi lấy an toàn của cô, Huân Nhi phải đánh đổi bằng sự rủi ro, cũng là để Tiêu Đình không bất mãn với việc bị nàng cho người theo dõi.

Sao cô có thể không hiểu dụng tâm lương khổ của nàng, Tiêu Đình thở dài vuốt tóc nàng, nhỏ giọng nói.

"Hứa với tỷ, muội không được lơ là bản thân, không tin vào thực lực của tỷ sao, nha đầu ngốc."

Cảm nhận Tiêu Đình không có bất cứ bất mãn hay trách cứ nào, Huân Nhi nhẹ thở ra, bất quá nàng không có giải thích gì thêm.

"Tiêu Đình đa tạ tiền bối thời gian đã chiếu cố."

Tiêu Đình chắp tay cảm tạ Lăng Ảnh.

" Tiêu tiểu thư không cần khách khí, ta chỉ phụng mệnh hành sự."

---------------------------

Khi trong phòng chỉ còn lại Huân Nhi và Lăng Ảnh, Huân Nhi tùy ý phất tay lên không, một đạo kim quang bắn ra, bao phủ cả căn phòng, lập kết giới phòng hộ, Lăng Ảnh thấp giọng bẩm báo.

"Tiểu thư, lần này điều tra Vân Lam Tông, đã tra được một ít thông tin."

"Nói."

Huân Nhi nhà nhạt ra lệnh, đôi mắt đẹp híp lại, kim quang từ trong đôi mắt ẩn hiện thoát ra.

"Vân Lam Tông trước nay chỉ cố thủ ở Gia Mã đế quốc, nhưng thời gian gần đây đã bí mật qua lại với bọn chúng."

"Ngươi nói là những tên kia?"

"Vâng."

"Vân Lam Tông từ khi nào dính dáng đến bọn chúng? Vân Lam Tông cũng chưa từng có cường giả nổi bật, đối với bọn chúng có ích lợi gì chứ?"

"Thuộc hạ cũng không rõ, bất quá thời gian chúng chỉ mới qua lại trong thời gian gần đây, chính xác là qua lại với tông chủ tiền nhiệm Vân Sơn. Ngay cả Vân Vận cũng không biết chuyện này."

Huân Nhi gật đầu tựa như đang suy nghĩ, gương mặt vẫn điềm tĩnh, bất quá trong giọng nói của nàng lạnh đi vài phần.

"Nói không chừng bọn chúng muốn mượn tay Vân Sơn để thay chúng... nếu vậy Tiêu gia có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Dù sao bọn chúng cũng biết vật đó có ở Tiêu gia, tuy đã biết quan hệ của chúng ta và Tiêu gia, nhưng lại mượn tay kẻ khác làm thay, quả nhiên càng lúc càng càn rỡ."

Lăng Ảnh gật đầu, cúi nhìn xuống đất, chần chừ nói.

"Tiểu thư, người đến Tiêu gia đã mười mấy năm, là để âm thầm tìm lấy vật kia, đến nay vẫn chưa có kết quả, có một số người trong tộc rất bất mãn, nếu không phải trước đây đã từng lập huyết thệ với Tiêu gia, chỉ e họ đã dùng biện pháp mạnh."

"Không cần để ý đến bọn họ!"

Huân Nhi khẽ quát, chau mày thật lâu, đôi mắt lại bắn ra kim quang.

"Việc này tạm thời đừng cho tỷ ấy biết, chú ý một chút phía Tiêu gia, tránh để xảy ra tình huống xấu."

"Vâng."

------------------------------------

Buổi sáng ở đại sảnh, Tiêu Viêm tìm gặp Tiêu Đình và Huân Nhi. Tiêu Viêm ngại ngùng nói.

"Mọi người đều có mặt đông đủ, ta có chuyện muốn nói. Ta dự định sẽ vào tháp tu luyện một thời gian, việc ở Bàn Môn phải nhờ mọi người trông coi."

"Huynh tính tu luyện bao lâu?"

Tiêu Đình mân mê tách trà trong tay, từ đầu tới cuối đều chưa từng nhìn Tiêu Viêm. Lập môn hộ cũng là hắn, để người khác trông coi cũng là hắn, lại cực nhọc Huân Nhi và mọi người, Tiêu Đình đương nhiên không vui.

"Cũng không biết chính xác, nhưng ta nghĩ sẽ ở trong tháp đến khi đột phá được bát tinh Đại Đấu Sư." Tiêu Viêm cười ngượng ngùng.

"Ừm."

Tiêu Đình không mặn không nhạt ừm một tiếng xem như đáp lại, Huân Nhi mím môi nhìn Tiêu Đình, ở dưới gầm bàn kín đáo đá vào chân cô một cái, đối với Tiêu Viêm mỉm cười.

"Tiêu Viêm ca ca cứ an tâm tu luyện, muội và mọi người sẽ thay huynh trông coi Bàn Môn, chờ huynh đột phá tu vi, Bàn Môn chúng ta sẽ tăng thêm lực lượng."

Tiêu Viêm đi rồi, Huân Nhi quay sang nhìn Tiêu Đình khẽ cười, véo má cô kéo kéo như kéo khối bột nhão.

"Là ai thiếu nợ tỷ không trả đây?"

"Tỷ lo muội nhiều việc vất vả thôi."

Tiêu Đình nhích lại gần Huân Nhi, cằm tựa lên vai nàng tỉ tê.

"Không mệt, muội ở nội viện cũng nhàm chán, làm một ít việc vì mọi người cũng tốt mà."

"Hừ, muội quán xuyến mọi việc để tam ca an tâm tu luyện, tỷ nên vui hay buồn đây... Ai, ui..."

Tiêu Đình ôm lấy eo nhỏ của mình không ngừng xuýt xoa, không nói cũng biết là tình huống gì, Huân Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Đình nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

"Không đứng đắn."

Tiêu Đình biết sai một lần nữa nhích lại gần Huân Nhi, ôm lấy nàng thuận tiện nắm luôn hai tay nàng.

"Tỷ có việc muốn bàn với muội, muội biết ở nội viện có nơi nào chuyên cung cấp thảo dược và ma hạch yêu thú?"

Suy nghĩ một chút, Huân Nhi nói.

"Ở đây có một hội chợ, để trao đổi mua bán các mặt hàng, thảo dược cũng có ở đó, đa phần là do các học viên sưu tầm được, lấy hỏa năng để trao đổi."

"Tỷ định điều chế loại đan dược có tác dụng giải trừ hỏa độc trong tháp, bất quá phải dùng khá nhiều dược liệu, nếu thành công bán ra, chúng ta lo gì không có hỏa năng."

Lấy tính tình của Tiêu Đình, cô sẽ không làm việc gì không nắm chắc, Huân Nhi gật đầu mỉm cười, ngón tay tỉ mỉ vuốt tay Tiêu Đình.

"Lần trước tỷ đã muốn đưa hết hỏa năng cho muội, luyện đan cần phải mua dược liệu, tỷ đưa tạp phiến cho muội, để muội chuyển hỏa năng qua cho tỷ."

"Không cần, muội cứ giữ lấy, tỷ tự có cách."

Tiêu Đình làm bộ dáng như chim sẻ mổ thóc mổ mổ hôn lên má Huân Nhi, dặn dò vài câu liền bỏ đi ra ngoài. Huân Nhi ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình nhìn xung quanh, may mắn là không bị bắt gặp.

Chợ giao dịch ở nội viện nằm ở một quảng trường vô vùng rộng lớn, không khí nhộn nhịp, người qua lại đông đúc tiếng người huyên náo nhốn nháo khiến Tiêu Đình nhất thời không phân định được phương hướng.

Kinh ngạc một lúc Tiêu Đình bắt đầu hòa vào dòng người tìm mua thảo dược, hơn một giờ lựa chọn tiêu phí hết ba mươi ngày hỏa năng, nhìn tạp phiến không còn hỏa năng, Tiêu Đình thở dài.

Đi đến một gian hàng, Tiêu Đình nhận thấy những người đi qua đây đều khép nép vượt qua thật nhanh như sợ kinh động hay đắc tội chủ gian hàng này.

Chủ gian hàng này là một nam sinh thân hình cao lớn, gian hàng thực chất là một trải một tấm thảm dưới đất, đồ vật bày bán khá đa dạng, có thảo dược lẫn ma hạch.

Có điều thanh niên này ngồi khoanh tay nhắm mắt, không hề giống đang buôn bán.

Người này hơi thở rối loạn, tản ra khí tức bạo lệ, tinh thần không ổn định, hỷ nộ vô thường, đấu khí quanh thân cũng không ổn định. Dấu hiệu của việc nhiễm hỏa độc quá sâu.

Nhìn lướt qua gian hàng của hắn, Tiêu Đình càng thêm kinh ngạc, người này bày bán ma hạch yêu thú đủ tất cả các thuộc tính, khá nhiều trong số đó là ma hạch tứ tinh tương đương Đấu Linh. Nhưng hấp dẫn nhất là một đoạn dây leo.

Dây leo to như cổ tay trẻ em, dài hơn nữa thước, trong xanh như ngọc bích, tỏa ra mùi thơm khiến tinh thần vô cùng thoải mái.

Thanh Mộc Tiên Đằng.

Tiêu Đình ngồi xổm muốn đưa tay sờ thử, một cổ kình phong từ phía nam sinh ngồi khoanh tay đánh tới, Tiêu Đình phản xạ nhanh nhạy lập tức rụt tay lại, nam sinh không mở mắt, lạnh lùng nói.

"Không mua thì đừng động vào."

"Ta mua, huynh cứ ra giá."

Nam sinh lúc này mở mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Đình, mà Tiêu Đình cũng tương tự nhìn hắn.

Nếungười thường sau khi tu luyện trong tháp, đôi mắt sẽ có một chút sưng đỏ, thì người này, toàn bộ tròng trắng đều bị nhiễm đỏ, cô lần đầu thấy người bị độc hỏa nhập thể nặng như vậy.

"Bốn trăm ngày hỏa năng."

Nghe giá xong tâm Tiêu Đình như chết lặng, giá trên trời này rõ ràng là ngoài khả năng chi trả của cô.

"Ta không biết tác dụng của đám dây leo này, nhưng có hai yêu thú cấp bậc Đấu Vương đấu nhau đến sống chết để tranh giành nó, ta suýt mất mạng mới lấy được, nên giá này không đắt."

Cướp từ tay hai yêu thú cấp Đấu Vương, không hổ là kẻ điên cuồng nhất nội viện.

"Huynh có nhận trao đổi bằng đồ vật không? Ta không có nhiều hỏa năng."

"Có thể, đấu kỹ cấp Địa giai."

Chết lặng tập hai. Tiêu Đình lắc đầu ngại ngùng nói.

"Ta cũng không có đấu kỹ Địa giai."

Dường như đã quá quen với cảnh này, nam sinh chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhắm mắt.

Nhưng chỉ một phút sau, một cỗ khí tức bạo liệt từ thân thể nam sinh bốc lên, thực lực đạt mức thất tinh Đấu Linh. Nam sinh mở mắt ra, đôi con ngươi màu đen đã muốn bị hồng mang xâm chiếm.

"Ngươi muốn ăn đòn? Không mua thì cút!"

"Ta không có nhiều hỏa năng, không có đấu kỹ Địa giai, nhưng..."

Nộ khí của nam sinh toàn bộ bộc phát, toàn thân tản ra lệ khí màu đỏ, hắn đứng dậy vung tay đấm về phía Tiêu Đình.

Tiêu Đình bình thản chụp lấy quyền thủ của nam sinh, siết chặt. Nam sinh muốn rút tay lại không được, gầm lên muốn đánh tiếp, kim quang từ tay Tiêu Đình tản ra, đẩy lùi đấu khí màu đỏ trong tay nam sinh, tự tin nói.

"Nhưng ta có thể tẩy trừ độc hỏa trong người huynh."

Nam sinh khựng lại thân thể, lúc sau khiêp sợ nhìn Tiêu Đình.

"Ngươi nói cái gì?!"

"Ta nói, chúng ta làm giao dịch, ta giúp huynh tiêu trừ độc hỏa, huynh đưa ta thanh đằng, được sao?"

Đẩy tay nam sinh qua một bên, Tiêu Đình khoanh tay chờ hắn trả lời. Vẻ kinhngạc dần biến mất, nam sinh lạnh lùng nhìn Tiêu Đình.

"Ta đã tìm rất nhiều cách, nhưng vẫn chưa có ai chữa được, ta lấy gì tin ngươi."

"Nhữngngười khác không làm được, không có nghĩa ta không làm được. Tình trạng bản thân không phải huynh không biết, nếu để lâu đến lúc độc hỏa không chế hoàn toàn tâm trí, e rằng... Hơn nữa, ta sẽ trị hết độc hỏa trong người huynh, mới lấy thanh đằng, thế nào?"

Tiêu Đình vừa nói vừa búng tay, gọi ra Thanh Liên Địa tâm Hỏa, đốm lửa nhỏ lập lèo trên ngón tay, tản ra nhiệt độ nóng chảy khủng bố, ngay lập tức thu được sự kinh ngạc của nam sinh, hắn suy nghĩ một chút nói.

"Hỏa diễm này đích xác mạnh hơn của dám người bên luyện dược hệ, như vậy đi, nếu ngươi trừ hết độc hỏa, đưa thêm cho ta một trăm ngày hỏa năng, thanh đằng này là của ngươi."

Tiêu Đình trầm mặt nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nam sinh, nói rõ ràng từng chữ.

"Đây là giao dịch, thuận mua vừa bán, ta sẽ không đưa thêm bất cứ thứ gì, người rõ hơn tình trạng bản thân không phải ta mà là huynh, nếu cứ kéo dài, chỉ e tông sư luyện dược cũng không cứu nỗi."

"Ngươi đang uy hiếp ta."

"Ta lập lại, đây là giao dịch, không ai ép huynh phải đồng ý, nếu huynh không muốn ta cũng không nói nhiều."

Tiêu Đình nói xong không khách khí bỏ đi, nam sinh cắn chặt răng suy nghĩ, lát sau nén giận nói vọng theo.

"Thôi được, ta tạm tin ngươi."

Tiêu Đình quay lại cười nhạt nói.

"Tìm chỗ khác nói chuyện."

Nam sinh thu hết đồ vật vào trữ vật, chạy theo Tiêu Đình, cả hai đi tới chòi nghỉ mát gần đó.

"Nhưng ta nói trước là ngươi phải hoàn toàn trừ hết hỏa độc trong người ta, nếu sau đó ta phát hiện độc hỏa vẫn còn trong người, ngươi chẳng những không có được thanh đằng, mà còn phải trả giá cho sai lầm của mình."

"Ta có hai việc phải nói rõ, thứ nhất, trong thời gian điều trị ngươi không được vào tháp tu luyện, thứ hai, ta chỉ giúp huynh thanh trừ độc hỏa, nhưng nó không phải tiên dược, sau này nếu huynh tu luyện không hợp lý, tái nhiễm độc hỏa, đừng trách ta bán thuốc giả."

Không gian nhất thời yên tĩnh, cả hai nhìn nhau một hồi nam sinh chậm rãi gật đầu.

"Huynh nhiễm độc hỏa nghiêm trọng hơn ta nghĩ, e là phải điều trị trong thời gian dài, huynh đưa tay ra."

"À, ta tên Lâm Diễm, cứ gọi tên ta."

Nam sinh tên Lâm Diễm đưa tay ra, đặt hai ngón tay lên cổ tay Lâm Diễm, một luồng chân nguyên nóng bỏng chạy dọc theo kinh mạch toàn thân hắn.

"Ta gọi Tiêu Đình, Bàn Môn. Ngày mai giờ này cứ đến đây, ta luyện dược xong sẽ đưa cho huynh."

"Ngươi là Tiêu Đình, đã đánh bọn kia trong cuộc thi săn hỏa năng."

"Là nhờ mọi người cùng đoàn kết."

Tiêu Đình cười lắc đầu đứng dậy, trở về Bàn Môn.

------------------------------

Tiêu Đình đóng cửa phòng bắt đầu luyện dược, hơn nữa còn câu thông với Lam Thiên Tuyết, muốn học cách luyện chế đan dược có thể bảo vể cô thể trước dị hỏa.

Dù chỉ là phiên bản thấp hơn của Tuyết Linh đan đã luyện chế cho Thải Lân trước đó.

Vì Lâm Diễm nhiễm độc hỏa quá sâu, dược cho hắn cũng khác với loại phổ thông.

Đan dược cho Lâm Diễm đã xong, mà đan dược luyện chế phòng thân cho mình lại chỉ luyện ra được hai khỏa đan dược gồ ghề móp méo, to hơn đầu ngón tay, nhìn qua như viên kẹo sôcôla.

Tiêu Đình".."

Lam Thiên Tuyết"..."

Thông qua thiên kính nhìn thấy toàn bộ quá trình luyện dược của Tiêu Đình, Lam Thiên Tuyết và Lâm Minh Nguyệt nén cười vì sợ Tiêu Đình nghe được, nàng cầm đá truyền tin an ủi cô.

"Tuyết Linh đan kia là lục phẩm đan dược, ngươi mô phỏng theo đó luyện chế được như vậy xem như không tồi, không nên nản chí, còn phải cố gắng nhiều hơn."

"Dạ..."

---------------------------------

Buổi sáng Tiêu Đình vừa ra cửa, đã thấy Lâm Diễm từ xa chạy tới.

"Huynh..."

"Ha ha, ta nghe đến việc có thể giải được độc hỏa, đêm qua không ngủ được, nên ta đến đây."

Lâm Diễm vuốt mũi lầm bầm nói, xem ra những lúc "bình thường" tính tình hắn không đến nỗi. Tiêu Đình lấy ra hai lọ sứ đưa cho hắn.

"Đây là đan dược ta vừa luyện chế, mỗi ngày uống một viên, trong này đủ cho huynh uống nửa tháng, đây là Tẩy Tủy Dịch, mỗi ngày nhỏ một giọt vào bồn nước ngâm thân thể ít nhất nửa giờ, xem như là trong uống ngoài thoa, sau khi hết dược lại bắt mạch."

Từ hai lọ sứ đều tản ra hơi lạnh, Lâm Diễm mở ra miệng bình, dược hương thanh mát như tấm vào tim gan, Lâm Diễm vui mừng nuốt vào một viên.

Băng Linh Đan nhập thể thấm vào kinh mạch, một luồng khí lạnh quét qua toàn bộ cơ thể, khiến cho thân tâm mát mẻ dễ chịu, hồng quang trong mắt Lâm Diễm rõ ràng đã ít đi một phân.

Hơn ai hết, Lâm Diễm biết rõ biến chuyển trong cơ thể mình, hơi kích động thu lấy hai lọ sứ, Lâm Diễm cười nói.

"Chỉ cần trừ được độc hỏa, Lâm Diễm ta xem như nợ ngươi một phần ân tình, sau này chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta."

"Đợi có kết quả hẳn tính, chúng ta là giao dịch, huynh không cần cảm thấy nợ ta cái gì. Đến lúc đó giao thanh đằng cho ta là được."

Gốc thanh đằng là đồ tốt, nhưng Lâm Diễm là học viên nổi danh trong nội viện, Tiêu Đình trước tiên trị hỏa độc chop hắn, chính là muốn công khai quảng bá đan dược của Bàn Môn.

"Thời gian tới ta sẽ thường hay vào sâm lâm tìm thảo dược, huynh có việc cần cứ đến đây, sẽ có người báo cho ta."

Nhìn bóng lưng Tiêu Đình, Lâm Diễm cười to nói.

"Ngươi yên tâm, có ta ở đây, đừng nói là đám người Bạch Bang, ngay cả tên Lâm Tu Nhai cũng sẽ không làm khó dễ Bàn Môn các ngươi."

"Vậy đa tạ Lâm Diễm học trưởng."

------------------------------------

Bởi vì lần trước dùng hết ba mươi ngày hỏa năng để mua thảo dược thử nghiệm điều chế đan dược giải trừ độchỏa, phần lớn lại đưa cho Lâm Diễm, trong người không có hỏa năng, muốn có tài nguyên luyện dược chỉ có thể tiến nhập sâm lâm tìm hái thảo dược.

Trước khi đan dược này thành công bán ra, Tiêu Đình vẫn là người nghèo. Nhưng không sao, cô có trợ thủ tầm bảo là Tiểu Hỏa, chỉ cần đưa ra các loại thảo dược cần thiết cho Tiểu Hỏa ngửi, nó sẽ tìm ra.

So với việc ẩn núp trong nội viện, trở lại rừng sâu bạt ngàn khiến cho Tiểu Hỏa và Tiểu Thải đều vui thích. Một lớn hai nhỏ len lỏi khắp nơi hái thảo dược.

Thu được một gốc thảo dược vào trữ vật, Tiêu Đình nhìn Tiểu Hỏa đang lơ lửng trên không, cái mũi nhỏ màu hồng liên tục hít ngửi, Tiểu Thải ngoan ngoãn nằm trên vai cô chờ đợi.

"A nha!"

Như lờ mờ cảm nhận được gì đó, Tiểu Hỏa phấn khích reo lên, tự mình bay về phía trước dẫn đường.

Ngay sau đó từ phía ngược lại phát ra tiếng yêu thú gầm rống, Tiêu Đình lệnh cho Tiểu Hỏa dừng lại bắt phải theo sát cô, cả ba thận trọng đi về phía trước.

Ngoài khí tức của một yêu thú cường đại, còn có vài cổ khí tức của nhân tộc, sức mạnh ngang ngửa Lâm Diễm, trên dưới thất tinh Đấu Linh.

Tại một khe núi, giờ khắc này đang bị chắn lại bởi một con vượn trắng thân thể to lớn cao đến năm trượng, hai cánh tay dài rắn chắc như thép nguội bộ vào vách núi, khiến cho đá vụn rơi tứ tán.

Vượn trắng thở ra từng luồng sương trắng, đôi mắt màu đỏ tràn đầy sát ý cuồng bạo nhìn sáu người đang đứng trước mặt mình.

Chắc chắn trong khe núi này có bảo vật. Con vượn trắng kia là Tuyết Ma Thiên Viên, chỉ vừa mới trưởng thành, thực lực tương đương tam tinh Đấu Vương, mà những người này thực lực không yếu.

Bọn họ đều mặc đồng phục của nội viện, trên ngực có đeo huy hiệu khác nhau thể hiện bang nhóm của mình, Hàn Nguyệt cũng có trong số này.

Một nam sinh da rám nắng, thân hình vạm vỡ cao đến hai mét, tay phải cầm thiết chùy to nặng, gân tay cuồn cuộn lại có cảm giác thiết chùy rất nhẹ lên tiếng.

"Tuyết Ma Thiên Viên này ngay cả các trưởng lão khi đối đầu đều sẽ thận trọng, chúng ta đơn đả độc đấu với nó, e rằng... Hàn Nguyệt, ngươi chắc chắn thứ đó ở trong khe núi sao?"

"Nghiêm Hạo học trưởng, sự việc nghiêm trọng Hàn Nguyệt không dám nói đùa, nếu có sai lầm Hàn Nguyệt xin chịu mọi trách phạt."

Hàn Nguyệt nhẹ giọng trả lời, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết vĩnh cữu trên núi xa.

"Ha ha, Nghiêm Hạo, lúc này ngươi còn nghi ngờ không phải quá thừa thải sao?"

Người nói là một thanh niên tầm hai mươi sáu tuổi, gương mặt tuấn tú, thông thường những người kiệt xuất thường hay khinh cuồng kiêu ngạo, nhưng thanhniên này thoạt nhìn ôn nhu nho nhã dễ khiến người khác có hảo cảm.

Nam sinh da rám nắng gọi là Nghiêm Hạo trợn mắt nhìn thanh niên vừa giễu cợt mình.

"Lâm Tu Nhai, ngươi nói thật thoải mái, đây là Tuyết Ma Thiên Viên, không cẩn thận sẽ mất mạng đó, ta chỉ muốn xác nhận lại, ai lại muốn vô cớ đi trêu ghẹo con súc sinh này."

Hàn Nguyệt, Nghiêm Hạo, Lâm Tu Nhai... đều là tốp mười trên cường bảng, nhưng thẳng thắn mà nói vẫn thua kém Tuyết Ma Thiên Viên.

"Hiện tại không phải lúc cãi cọ, sự trân quý của vật kia nếu để bọn người Hắc Giáp Vực biết được, sẽ gây ra oanh động lớn, đến lúc đó hối hận không kịp."

Hàn Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng, nàng nói xong mọi người đều nhún vai cười trừ, tất cả đều nhìn về phía Tuyết Ma Thiên Viên.

"Một lát năm người chúng ta có bản lĩnh gì cứ đem ra hết, Hàn Nguyệt, thực lực của ngươi yếu nhất trong nhóm, đánh nhau cứ để năm người chúng ta, ngươi đứng cảnh giới cho chúng ta là được."

Lâm Tu Nhai hơi nâng lên trường kiếm khẽ cười dặn dò, Hàn Nguyệt nghe xong không thể làm gì khác, vì hắn nói đúng.

Nàng mím môi phóng ra ngoài, thân thể mềm mại đáp xuống một vách núi trống trải gần đó, quan sát động tĩnh toàn cục.

Lâm Tu Nhai dẫn đầu nhóm người tiến về phía trước, một cỗ khí thế bạo dũng phát ra.

"Không nghĩ tới ngươi đã muốn tấn cấp lên Đấu Vương." Nghiêm Hạo cười than một tiếng.

"Ngươi không phải cũng sắp tiếp cận rồi sao."

"Chỉ là vừa mới giác ngộ được một chút."

Ba người phía sau Lâm Tu Nhai và Nghiêm Hạo, tuy cũng là Đấu Linh, nhưng khí thế rõ ràng kém hơn một bậc.

"Một đám ngu xuẩn cuồng vọng, muốn cướp Địa Tâm Thối Thể Nhũ của ta."

Tuyết Ma Thiên Viên gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn năm người, âm thanh như sấm nổ bên tai. Yêu thú cấp bậc Đấu Vương đã có thể nói được.

Địa Tâm Thối Thể Nhũ, Tiêu Đình nghe xong mừng rỡ vân vê cằm, không ngờ ở đây lại gặp được đại linh chi vật.

Địa Tâm Thối Thể Nhũ, sinh ra từ đất, hấp thu đại địa chi lực tinh hoa trong lòng đất, trăm năm hóa hình thể rắn, ngàn năm hóa dạng lỏng. Có công dụng tẩy cốt luyện thần, nâng cao xác suất thành công khi tấn giai.

Tuyết Ma Thiên Viên há cái miệng to như chậu máu gầm lên, chân dẫm mạnh xuống đất khiến hẻm núi chấn động, thân hình thoạt nhìn khổng lồ nặng nề lại nhanh nhẹn linh hoạt.

Chớp mắt xuất hiện trước mặt Nghiêm Hạo, móng vuốt ngưng tụ hàn khí kết thành trảo băng chụp xuống.

Một cổ uy áp lạnh băng ập xuống, Nghiêm Hạo cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn vung thiết chùy chống trả.

"Bang..."

Trảo băng va chạm với thiết chùy làm vang lên tiếng nổ lớn, băng đá văng bốn phía, Nghiêm Hạo bị đáng văng ra ngoài, thân thể va vào hàng chục thân cây, trên miệng đã ứa ra vệt máu.

Nghiêm Hạo xốc lại tinh thần, cùng những người khác phối hợp vây lại Tuyết Ma Thiên Viên, các loại đấu kỹ mang theo uy lực mạnh mẽ sắc bén đánh vào người Tuyết Ma Thiên Viên.

Đều là tốp mười người đứng đầu cường bảng, bọn họ quả thực không tầm thường.

Bất quá công kích của họ tuy mạnh, nhưng vẫn không thể phá vỡ lớp lông ma lúc này được bao phủ một tầng băng dày chắc chắn, cứ tiếp tục e là chống đỡ không được bao lâu.

Có lẽ bọn họ cũng nhận ra điều này, khi mà mọi người đều vất vả tấn công, còn Tuyết Ma Thiên Viên vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi xuống sức.

Lâm Tu Nhai hơi lùi về sau, đấu khí dũng mãnh truyền vào thân kiếm, kiếm khí ngưng tụ thành một thanh kiếm to hơn bản thể gấp mười lần, gió xung quanh dần nổi lên.

"Mọi người, ngăn nó lại."

Những người còn lại đều hiểu ý gật đầu, tấn công mãnh liệt kềm chế Tuyết Ma Thiên Viên để Lâm Tu Nhai có thời gian thi triển đấu kỹ.

Tuyết Ma Thiên Viên cũng nhận thấy được sự uy hiếp, khi mà hầu như đấu khí đều đang cấp tốc tụ lại ở phía Lâm Tu Nhai, nó rống lên một tiếng.

Những tảng đá trên vách núi bị năng lượng hàn băng đông kết lại thành những khối băng, ầm ầm rơi xuống đám người Nghiêm Hạo.

Nhân lúc hỗn loạn, Tuyết Ma Thiên Viên xông về phía Lâm Tu Nhai, sát ý bạo dũng trảo thủ quật xuống, cho dù thực lực Lâm Tu Nhai đã muốn tấn cấp Đấu Vương, nhưng nếu trúng đòn này, chỉ sợ là cốt nhục lẫn lộn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Lâm Tu Nhai run lên, đôi cánh ngưng tụ từ đấu khí sau lưng hắn hiện ra, thân ảnh quỷ dị cấp tốc bay lên không, tránh thoát đòn đánh của Tuyết Ma Thiên Viên trong gang tấc.

"Đấu khí hóa cánh, Lâm Tu Nhai, ngươi tấn cấp Đấu Vương?!"

(Đấu Vương đã có thể ngưng tụ đấu khí hóa cánh, nhưng chỉ có thể phi hành trong thời gian ngắn, thua xa cấp bậc Đấu Hoàng.)

Nhìn vẻ mặt kinh dị lẫn hâm mộ của mọi người nhìn mình, Lâm Tu Nhai lắc đầu cười khổ. Cuồng phong đại chấn, một cổ lực lượng khủng bố ngưng tụ tại thanh kiếm của Lâm Tu Nhai.

Sưu một tiếng, thân ảnh hắn dừng lại trên đầu Tuyết Ma Thiên Viên, năng lượng cuồng phong áp súc lại mang theo áp lực hung mãnh bổ xuống.

Tuyết Ma Thiên Viên gầm lên, luồng năng lượng bạch sắc từ cơ thể tràn ra, đem toàn thân nó kết băng, nhìn qua như một quả cầu băng kiên cố, đối kháng lại Lâm Tu Nhai.

Hai luồng năng lượng mãnh liệt va chạm, quả cầu băng bị đánh văng vào vách núi, nặng nề lăn đi hơn mười mấy thước, trên bề mặt cầu băng xuất hiện vô số khe rãnh nứt nẻ.

Đánh xong đòn này sắc mặt Lâm Tu Nhai trắng bệch, hắn chậm rãi đáp xuống, đôi cánh đấu khí sau lưng phát ra từng tiếng răng rắc nhỏ, dần biến mất.

Đối với ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn mình, hắn cười giải thích.

"Là do công pháp của ta có tính tăng phúc khi chiến đấu, ta vẫn chưa tấn cấp Đấu Vương."

"Thì ra là do công pháp."

Mọi người dò xét quả cầu băng, không thấy có động tĩnh, nhưng Lâm Tu Nhai nhíu mày thật sâu. Uy lực đòn dánh hắn hiểu rõ, một kích này tuy mạnh như nhưng ngay lập tức lấy mạng Tuyết Ma Thiên Viên, e là hơi miễn cưỡng.

Từ các khe nứt trên quả cầu băng dần bốc lên khí đỏ, hồng quang tỏa ra vô cùng quỷ dị.

"Mọi người cẩn thận, năng lượng trên người Tuyết Ma Thiên Viên đang bộc phát, có lẽ súc sinh này đang thức tỉnh huyết mạch cuồng bạo."

Thời gian trôi qua ước chừng ba, bốn phút, ánh sáng đỏ trong quả cầu băng càng lúc càng thịnh, tràn ngập sát ý rét lạnh.

"Ầm."

Quả cầu băng vỡ tan, một đạo thân ảnh đỏ tươi từ trong đó thoát ra, hồng quang sinh ra từ vụ nổ mang theo năng lượng khổng lồ bất ngờ đánh úp về phía mọi người, đám người Lâm Tu Nhai vội vàng tìm chỗ nấp.

Lâm Tu Nhai đứng gần nhất, bị cổ lực lượng này oanh kích, thân thể như trái pháo văng lên không, rơi vào mảnh rừng rậm bên ngoài.

Tuyết Ma Thiên Viên lúc này toàn thân đỏ rực, đôi mắt đỏ long lên sòng sọc, răng nanh dài liên tục chảy ra nước dãi, đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên đổi hướng nhìn về Hàn Nguyệt đang đứng ở phía xa.

"Hàn Ngyệt, chạy mau!"

Bị Tuyết Ma Thiên Viên nhìn chằm chằm, toàn thân Hàn Nguyệt như bị rơi xuống hầm băng, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm thoáng run rẩy ướt đẫm mồ hôi.

Thực lực của nàng nếu muốn chạy thoát khỏi Tuyết Ma Thiên Viên, e là khó hơn lên trời.

Hơn nữa nếu bỏ chảy, có thể vô tình sẽ gây thêm chú ý với Tuyết Ma Thiên Viên, Hàn Nguyệt từ bỏ việc chạy trốn, âm thầm truyền đấu khí vào kiếm, muốn cầu may tìm đường sống.

"Rống!"

Tiếng rống tràn ngập sát ý như muốn xé rách không gian, thân ảnh nhanh như chớp lao về phía Hàn Nguyệt.

Đám người Nghiêm Hạo đều nhìn thấy, nhưng với thực lực kém xa, không ai dám xông lên giải cứu. Hàn Nguyệt lúc này như đóa hoa đơn độc đứng giữa bão táp.

Hàn Nguyệt lúc này đã không còn hy vọng nhiều, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, gương mặt lãnh diễm bình thản đón nhận cái chết.

Cách một sát na trước khi trảo thủ của Tuyết Ma Thiên Viên đánh xuống, một đạo bóng đen xuất hiện, dùng tốc độ như lôi đình ôm lấy Hàn Nguyệt mang đi, thân ảnh biến mất ngay lập tức xuất hiện ở vách đá cách đó trăm mét.

"Ấm."

Hàn Nguyệt nghe tiếng nổ bên tai, nhưng không cảm thấy đau đớn, hàng mi đen dài run nhè nhẹ mở mắt ra, nhìn gương mặt phóng đại của Tiêu Đình, cái miệng hồng nhuận lắp bắp.

"Ngươi... ngươi..."

"Hàn Nguyệt học tỷ không sao chứ?"

Tiêu Đình bỏ Hàn Nguyệt xuống, quan tâm hỏi. Dung nhan lãnh diễm thường ngày nay tái nhợt, Hàn Nguyệt áp chế run rẩy trong lòng, đứng thẳng người.

"Ta không sao."

Hàn Nguyệt nhìn Tiêu Đình không rời mắt, nhẹ giọng cảm ơn cô, xong thở dài.

"Tốc độ như vậy, chỉ e trong nội viện khó ai có thể theo kịp ngươi."

Lâm Tu Nhai còn khôn g kịp tránh đòn của Tuyết Ma Thiên Viên, Tiêu Đình lại nhẹ nhàng mang theo một người từ trong tay Tuyết Ma Thiên Viên đem đi.

Tiêu Đình cười trừ nhìn Tuyết Ma Thiên Viên, lúc này lông toàn thân nó đã biến thành màu đỏ, đôi mắt đỏ như máu, sát ý nồng nặc, huyết vụ từ cơ thể tản ra, lá cây xung quanh bị dính huyết vụ này đều bị phân rã, ăn mòn.

Ngay lúc nhìn vào mắt Tuyết Ma Thiên Viên, trái tim Tiêu Đình đột nhiên nhảy nhót kịch liệt, máu huyết trong người sôi trào thích thú, toàn thân bắt đầu nóng lên.

Tiêu Đình ôm ngực thở hổn hển, nhắm mắt lại không tiếp tục nhìn Tuyết Ma Thiên Viên, nhưng khi mở mắt ra, đôi con ngươi đen như mực đã chuyển sang màu đỏ.

"Tiêu đồng học, ngươi không sao chứ."

"Ta không sao, chỉ là vận dụng lực lượng quá mức, thân thể có chút mệt."

Tiêu Đình quay lưng với Hàn Nguyệt, đổi chủ đề.

"Tuyết Ma Thiên Viên đã thức tỉnh cuồng bạo huyết mạch, chúng ta không phải đối thủ của nó, ta thấy mọi người nên rời khỏi đây."

Hàn Nguyệt cười khổ gật đầu, nhất thời không nhận ra sự khác thường của Tiêu Đình.

Tiêu Đình xoay người vào vách núi thở dốc, có vẻ như không nhìn vào mắt Tuyết Ma Thiên Viên thì sẽ không sao, cơ thể Tiêu Đình dần ổn định lại.

Nghiêm Hạo ra dấu cho mọi người tụ hợp với Hàn Nguyệt, bản thân mình tiến vào rừng rậm tìm Lâm Tu Nhai.

Tuyết Ma Thiên Viên sau khi gầm rống bạo phát dần trở nên ủ rũ, nó đi vào hẻm núi ngồi xuống, bắt đầu tiến vào trạng thái điều tức.

Lâm Tu Nhai được Nghiêm Hạo đỡ đi tới chỗ Hàn Nguyệt, trên miệng hắn còn vết máu, y phục trên người rách nát thê thảm, nhưng khí chất vẫnkhông mất đi.

Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Tiêu Đình, có được thân thủ bậc này, ở nội viện không phải bậc tầm thường.

"Vị đồng học đây là?"

"Đây là Tiêu Đình, là tân sinh mới tiến nhập nội viện."

Tiêu Đình chưa nói, Hàn Nguyệt đã làm cầu nối giới thiệu cô với mọi người.

"Tân sinh?"

"Là Tiêu Đình-Bàn Môn, chúng ta có nghe qua, còn tưởng ai xa lạ đâu."

Bầu khôngkhí khá cởi mở, qua vài câu xã giao, Lâm Tu Nhai cười nói.

"Tiêu Đình đồng học nếu đã cứu Hàn Nguyệt, vậy chúng ta cũng không giấu, chúng ta vây gϊếŧ Tuyết Ma Thiên Viên chính là muốn đoạt đồ vật nó đang trấn giữ.

Có mặt sẽ có phần, chúng ta đồng tâm hợp lực, nếu đắc thủ sẽ chia cho Tiêu đồng học một phần."

Tiêu Đình vẫn chưa quên biến hóa kỳ lạ trong cơ thể, định chờ trời tối sẽ quay lại "liếc mắt đưa tình" với Tuyết Ma Thiên Viên.

Hơn nữa cô thừa khả năng lấy đồ tốt từ tay Tuyết Ma Thiên Viên, cần gì phải hợp tác với những người này, chỉ để được chia một phần.

"Đa tạ ý tốt của mọi người, Tuyết Ma Thiên Viên có thể chất đặc thù, trong người chảy xuôi huyết mạch cuồng bạo, vừa nãy khí thế nó đột nhiên tăng vọt, chính là đã thức tỉnh huyết mạch cuồng bạo.

Thực lực đột nhiên tăng lên thành ngũ tinh Đấu Vương, chỉ bằng mấy người chúng ta, e là không phải đối thủ của nó."

"Cuồng bạo huyết mạch?"

Nghe xong sắc mặt mọi người đều khó coi, bọn họ chỉ biết Tuyết Ma Thiên Viên rất lợi hại, cũng không biết lại còn có năng lực này, nhưng Tiêu Đình không lừa bọn họ, bọn họ hiện tại không phải đối thủ của Tuyết Ma Thiên Viên.

"Chúng ta ít nhiều đều đã bị thương, lúc nãy khi Tuyết Ma Thiên Viên hoàn toàn bạo phát, tất cả chúng ta đều không phải đối thủ của nó, muốn gϊếŧ nó e là phải tìm phương thức khác."

Nghe Lâm Tu Nhai nói, đám người còn lại nhìn Tuyết Ma Thiên Viên dưới hẻm núi, trong lòng vẫn còn rét lạnh, đánh ngậm ngùi tiếc rẻ trở về.

"Tiêu Đình đồng học, ngươi trở về cùng chúng ta chứ."

Nghe Lâm Tu Nhai hỏi, Tiêu Đình lắc đầu cười trừ.

"Ta đến đây hái thảo dược, vẫn chưa thu thập đủ, hỏa năng không dễ kiếm mà."

"Vậy chúng ta đi trước, chuyện hôm nay mong Tiêu đồng học đừng nói cho người khác, nếu sau này Tiêu đồng học cần hỗ trợ, cứ đến tìm ta."

Lâm Tu Nhai nhìn Tiêu Đình thật sâu, ôm quyền nói.

"Cái gì nên nói, cái gì không, Tiêu Đình tự biết chừng mực."

Tiêu Đình hướng hắn ôm quyền đáp lễ.

"Tiêu Đình đồng học, ở trong rừng sâu mọi việc cẩn thận một chút."

Hàn Nguyệt nở nụ cười hiếm hoi, nàng thân thiết nhắc nhở Tiêu Đình, mới xoay người đi theo đám người Lâm Tu Nhai.

Tiêu Đình nhìn xuống Tuyết Ma Thiên Viên, trong lòng thở dài, lẽ nào nửa dòng máu còn lại trong người cô cũng muốn bộc phát, lại không biết sẽ biến hóa thành cái dạng gì đây.

--------------------------------

Đêm khuya, ngoài một số loài săn đêm, tất cả đều chui rúc trong ổ tìm sự an toàn. Ánh trăng chiếu ngân quang nhàn nhạt phủ xuống vạn vật, làm khung cảnh trong rừng càng thêm mông lung huyền bí.

Tiêu Đình đáp xuống khoảng đất gần hẻm núi, trong hẻm núi tối đen không động tĩnh, yên lặng đến đáng sợ.

Thất Thải Thôn Thiên Mãng đang quấn lấy cánh tay Tiêu Đình đột nhiên chui ra ngoài, vảy rắn trên người đều muốn dựng ngược lên, cái miệng nhỏ liên tục phát ra tiếng xuy xuy đầy đe dọa.

Bên trong hẻm núi xuất hiện hai đốm sáng đỏ, Tuyết Ma Thiên Viên từ trong hẻm núi đi ra, ánh mắt khóa trên người Thất Thải Thôn Thiên Mãng.

Đều là yêu thú, nó cảm nhận được khí tức cường đại của Tiểu Thải, khí tức này làm nó cảm thấy bất an.

Tiểu Thải xuy xuy vài tiếng, thoát ly khỏi Tiêu Đình, quang mang bảy màu từ cơ thể mãnh liệt tràn ra, theo đó cơ thể Tiểu Thải dần bành trướng, thân thể khổng lồ chiếm lĩnh bầu trời.

Từ một vật nhỏ nằm gọn trong túi, nháy mắt đã thành cự xà to lớn dài hơn mười trượng.

Một Mãng một Viên đều đồng loạt gầm rống, nhìn nhau như tử địch. Thất Thải Thôn Thiên Mãng chậm rãi uốn éo thân hình to lớn của mình.

Xà đồng màu tím yêu mị nhìn Tuyết Ma Thiên Viên, cái lưỡi chẻ phun ra làm không gian thoáng dao động.

Tiêu Đình bay lên ôm lấy đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng, hơi vuốt ve trấn an, lôi kéo thân thể to lớn khổng lồ này lui về sau.

"Tiểu Thải, con vượn này cứ để cho ta, ngoan thay ta cảnh giới xung quanh là được."

Mặc dù lớn xác nhưng tâm tính Tiểu Thải vẫn như thường ngày, khác với bộ dạng hung dữ vừa rồi, Tiểu Thải quay sang nhìn Tiêu Đình nhỏ bé bên cạnh, cái lưỡi che phun ra vẫy vẫy lên người cô, bộ dạng không cam tâm.

"Thay ta cảnh giác xung quanh, ta còn việc quan trọng phải làm với con vượn này."

Tiêu Đình vỗ đầu Tiểu Thải, chân nguyên trong người tản ra, hìnht hành một lớp màng bảo hộ, đem toàn bộ chu vi mười dặm quanh đây bao bọc lại.

Mặc kệ Tiểu Thải có cam tâm hay không, Tiêu Đình vẫn phải đối chiến với Tuyết Ma Thiên Viên, mà còn phải ép nó bộc phát huyết mạch cuồng bạo trong người ra.

"Ta biết ngươi đã mở một ít linh trí, có thể nói chuyện, Tuyết Ma Thiên Viên chúng ta đấu một trận, bởi vì ta muốn lấy Địa Tâm Thối Thể Nhũ."

"Hống."

Hai tay Tuyết Ma Thiên Viên đấm vào ngực, nó gầm lên đầy giận dữ, lao về phía Tiêu Đình, trảo thủ được bao bọc bằng những mũi băng bén nhọn đánh ụp xuống chỗ Tiêu Đình.

"Kim Long Thuẫn, Bao Tay Vạn Tượng."

Dựa vào vũ kỹ Long Tượng Quyền, chân nguyên ngưng tụ thành bao tay khôi giáp và thuẫn, một công một thủ phối hợp nhịp nhàng.

Bởi vì có bao tay Vạn Tượng, sức mạnh cánh tay được cường hóa, hai tay Tiêu Đình nâng lên Kim Long Thuẫn chống đỡ đòn tấn công của Tuyết Ma Thiên Viên.

Một kích không làm đối thủ bị thương, Tuyết Ma Thiên Viên liên tục điên cuồng đánh xuống, đất dưới chân Tiêu Đình dần bị lõm xuống, các vết nứt lan tràn.

Tiêu Đình phi người lên không, thân thể nhẹ nhàng lách qua một bên né tránh cú tát của Tuyết Ma Thiên Viên, quyền thủ hung hăng đấm vào ngực nó, khiến Tuyết Ma Thiên Viên va vào khe núi ngã lăn trên mặt đất.

Tuyết Ma Thiên Viên nháo nhào ngồi dậy, gầm lên đầy giận dữ, cái miệng nó mở to hết cỡ, năng lượng băng hàn tụ lại ở cổ họng, trong chốc lát nó dùng sức phun ra, hàng chục băng tiễn xé gió lao về phía Tiêu Đình.

Tiêu Đình nâng lên song chưởng đẩy về trước, một cỗ kình lực mạnh mẽ như hồng hoang đánh về pgiá băng tiễn.

Các băng tiễn đang lao đi đột ngột ngừng lại trên không, run rẩy kịch liệt rồi đồng loạt vỡ nát, kình lực không bị cản trở, toàn bộ uy lực đánh vào người Tuyết Ma Thiên Viên.

Tuyết Ma Thiên Viên một lần nữa bị đánh văng vào vách núi, vách núi bị lõm vào một mảng to, không cho Tuyết Ma Thiên Viên có cơ hội.

Nó vừa lồm cồm bò dậy đã bị Tiêu Đình áp sát đấm một quyền như trời giáng vào mặt, thân thể nặng nề của nó lăn lộn trên đất vài vòng mới ngừng lại, cây cối đá cuội xung quanh văng ngã tứ tung.

"Tới đây, cho ta thấy thực lực của ngươi."

Tiêu Đình quát lên, gân xanh trên trái đều nổi lên, một sự hưng phấn thích thú khi được đánh nhau trong thân tâm Tiêu Đình trỗi dậy.

Tuyết Ma Thiên Viên và Tiểu Thải đều ở đây, khí tức yêu tộc quá mức nồng đậm, vô tình ảnh hưởng đến một phần tâm tính của Tiêu Đình.

Tuyết Ma Thiên Viên gầm rít đầy giận dữ, năng lượng băng hàn kết băng trên những tảng đá quanh hẻm núi, theo sự điều động của Tuyết Ma Thiên Viên.

Toàn bộ đổ sụp xuống chỗ Tiêu Đình. Hẻm núi nhất thời ầm ầm rung chuyển, hàng chục tảng đá chất chồng dưới đất, muốn đem Tiêu Đình nghiền nát.

"Ahhhh..."

Theo sau tiếng hét này, kim quang đại thịnh, Tiêu Đình từ dưới những tảng đá to lớn vùng dậy, up áp chấn vỡ các khối đá thành mảnh vụn, lấy tốc độ làm bất ngờ, cô lao đến chỗ Tuyết Ma Thiên Viên, liên tục đấm đá vào người nó.

Tiêu Đình ra tay tự có chừng mực, không làm Tuyết Ma Thiên Viên mất mạng nhưng ăn đau thê thảm là có thật.

Tuyết Ma Thiên Viên bị đánh đến rối tinh rối mù, nó vung tay muốn đánh trả, lại bị Tiêu Đình nhanh nhẹn tránh thoát. Cô lăng không cách đó không xa tiếp tục khiêu khích.

"Ngươi chỉ được như vậy thôi sao, vậy đừng trách ta lấy hết Địa Tâm Thối Thể Nhũ."

"Grừ..."

Đúng lúc này hồng quang trong mắt Tuyết Ma Thiên Viên đại thịnh, quanh thần nó nổi lên khí vụ màu đỏ, bộ lông trắng cũng dần bị nhuộm màu đỏ như máu.

"Thình thịch."

Chính là cảm giác này, Tiêu Đình cảm giác được trái tim mình bắt đầu nhảy nhót hưng phấn, máu huyết trong người sôi trào, đôi mắt cô dần chuyển sang màu đỏ.

Cơ thể như được giải thoát khỏi một loại ràng buộc nào đó, sức mạnh trong cơ thể không ngừng tuôn tràn ra ngoài, từng tế bào trong người đều hưng phấn run lên muốn bùng nổ.

Tuyết Ma Thiên Viên tung người lên không cuộn tròn người lại, thân thể biến thành quả cầu băng cấp tốc xoay tròn, nếu như buổi sáng nó giống như quả cầu băng, thì lúc này giống như bánh xe đầy gai nhọn, sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì cản đường nó.

Tiêu Đình lao vào quả cầu băng trước khi nó tới gần mình, hai cổ lực lượng va chạm phát ra tiếng nổ lớn, vô số mảnh băng nhỏ và hoa lửa bắn ra bốn phía.

Tiêu Đình đang bị đẩy lui về sau, để lại dưới chân hai rãnh dất chạy dài đến vài thước.

Cô một tay cản lại cầu băng, một tay liên tục đấm vào nó, cầu băng dần chậm lại tốc độ, các vết nứt trên bề mặt lớn dần, Tiêu Đình bồi thêm một đấm, làm cho cầu băng vỡ tan.

Tuyết Ma Thiên Viên từ trong cầu băng bất ngờ vườn ra hai tay vỗ vào nhau, đem Tiêu Đình đánh giống như đập con muỗi con kiến.

Tuyết Ma Thiên Viên nghiến răng nghiến lợi ép chặt hai tay lại, muốn ép chết Tiêu Đình. Tiêu Đình ở trong lòng bàn tay Tuyết Ma Thiên Viên, như sâu bướm muốn phá kén ra ngoài.

Hai tay hai chân cô từng chút một đẩy ra bàn tay của Tuyết Ma Thiên Viên, trong cổ họng cô phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, không biết từ lúc nào, móng vuốt trên tay cô đã dài, răng nanh cũng lộ ra.

Biết không thể dùng cách này gϊếŧ chết dược Tiêu Đình, Tuyết Ma Thiên Viên siết tay đổi bóp chặt thân thể cô lại, chỉ chừa phần đầu lộ ra, đưa lên miệng muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhìn cái miệng đỏ như chậu máu đầy răng nanh bén nhọn đang gần kề, Tiêu Đình tuy bị Tuyết Ma Thiên Viên bóp chặt nhưng cô không ở thế bị động.

Cô vận dụng khả năng lăng không dịch chuyển qua trái làm tay Tuyết Ma Thiên Viên lệch qua một bên, Tiêu Đình dùng đầu hung hăng húc vào răng nanh Tuyết Ma Thiên Viên.

Cú va chạm này khiến Tuyết Ma Thiên Viên bị gãy mất răng nanh, nó buông Tiêu Đình ra ôm lấy miệng mình, rống lên đầy đau đớn. Tiêu Đình sau cú va chạm này cũng không khá hơn.

Tuy không bị thương nhưng bị đau đến choáng váng, cô ôm đầu lui về gầm gừ tức giận. Thân thể càng lúc càng nóng như ở trong hỏa ngục, hắc khí từ các lỗ chân lông trên cơ thể tản ra, hình thành một đám vân vụ bao quanh cô.

Tuyết Ma Thiên Viên không để cho cô có thời gian, nó lao tới vung tay đánh về phía Tiêu Đình.

Cơ thể xảy ra biến hóa khiến cơ thể Tiêu Đình có phần chật vật không thoải mái, nên Tiêu Đình bị lỡ một nhịp, không kịp phản ứng, bị trúng cú tát như trời giáng của Tuyết Ma Thiên Viên.

Thân hình Tiêu Đình như trái pháo văng vào vách núi, vách núi chấn động rơi xuống vô số cát bụi, Tiêu Đình nằm trêm mặt đất nôn ra một ngụm máu, cảm giác cơ thể như muốn đến cực hạn, cô đấm hai tay xuống đất, hét lớn.

"Ah..."

Thân thể Tiêu Đình nhè nhẹ run lên, sau đó là tiếng cách cách của xương khớp vang lên, thân thể dần bành trướng xé rách y phục, khắp người được phủ một lớp lông mao đen huyền, cô đang dần biến hình thành một cự Báo.

"Hống."

........................................................

9963.

Vừa soát lỗi xong là đăng liền, không biết còn lỗi nào không, nếu có mọi người cho mình hay nha, mình sửa lại. ^^

Truyện convert hay : Vĩnh Hằng Thánh Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện