Cuồng Huyết Thiên Ma

Cách để tăng thực lực (1)


trước sau

Nhìn Ôn Vân Phong nằm im dưới chân mình, đến chết vẫn không nhắm mắt, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nét sợ hãi, Ôn Vân Sơn nhẹ thở dài, mở miệng than thở: “ Không thể ngờ được sau bao năm, hôm nay là ngày ta gặp lại, cũng là ngày cuối cùng được nhìn thấy hắn, đúng là vật đổi sao dời, thế sự đổi thay, có lẽ hắn cũng không ngờ rằng mình sẽ chết ở đây. Nhớ lại năm xưa khi hắn phản bội gia tộc…….”

“E hèm, ta không có hứng thú nghe chuyện xưa của ngươi đâu, mau nhanh chóng thu dọn hiện trường, tập hợp mọi người rồi đi thôi, để một chút nữa mùi máu hấp dẫn một đàn yêu thú tới thì ta không rảnh để cứu tất cả đâu.” Tử Phong đằng hắng một tiếng, không chút lịch sự chen ngang vào lời nói của Ôn Vân Sơn, lạnh lùng đánh gãy hồi tưởng của hắn.

“Ách, thôi được rồi, cậu nói đúng, giờ không phải lúc để hồi tưởng lại chuyện xưa….” Ôn Vân Sơn bị chặn họng, có chút lúng túng nói, nhưng nghĩ lại thì thấy Tử Phong nói cũng có lí, với số xác chết lên tới hàng chục như hiện tại, mùi máu tanh sẽ rất nhanh chóng lan tỏa ra khắp khu vực, mặc dù đây vẫn là trên con đường mòn băng qua Lam Linh sơn mạch ít yêu thú qua lại, nhưng có trời mới biết bọn chúng có bị hấp dẫn tới đây bởi mùi máu hay không.

Tử Phong sau khi ngắt lời Ôn Vân Sơn, không thèm để ý tới hắn nữa, quay người bỏ đi, trong lòng thầm thở phào, may mà lão tử nhanh trí, không lại dính vào cái mô típ cũ rích của tiểu thuyết, đại khái là nhân vật này có mối thù với một người trong quá khứ, rồi bằng một cách kì diệu nào đó, chỉ kể một câu chuyện, sau đó nhân vật chính sẽ vỗ ngực yêu cầu giúp đỡ cho cái người cần báo thù đó. Tử Phong đương nhiên sẽ không vướng vào cái lối mòn đó, nhưng tự nhiên ngồi nghe một người lạ kể chuyện xưa cũng chẳng để làm gì, tốn thời gian, nhanh chóng làm xong nhiệm vụ rồi trở về với tiểu la lỵ Diệp Thủy Lan đang đợi hắn ở nhà là chuẩn nhất.

Nhảy lên cái cây lúc trước để lại tiểu hồ ly, Tử Phong thấy tiểu hồ ly đúng như lời hắn dạn, vô cùng ngoan ngoãn ở yên một chỗ, chỉ khi thấy hắn mới nhảy trở về trong lòng hắn, không hề quan tâm tới mấy vết máu vẫn còn dính trên người hắn. Lôi tiểu hồ ly từ trong lòng ra, đặt lại lên trên nhánh cây, Tử Phong bắt đầu lột đồ, ở đây không có nước cho hắn tẩy rửa cơ thể, nhưng thay một bộ quần áo sạch cũng sẽ khiến hắn bớt khó chịu đi một chút. Đối với độ quấn quít của tiểu hồ ly đối với mình, hắn cũng chịu thua, không biết tại sao lại như vậy nữa.

Thay quần áo xong xuôi, Tử Phong ngồi trên cây, có thể nhìn thấy Ôn Vân Sơn đang chỉ đạo những người còn lại thu thập tàn cuộc, hộ vệ thương đoàn tử thương gần hết, lúc đi có hơn 20 người, giờ còn lại mỗi 4 người, một số thành viên thương đoàn cũng bị giết chết, một số khác thì chạy trốn vào rừng, lúc này đã trở lại sau khi thấy chiến đấu kết thúc, dong binh đoàn vô cùng may mắn, không có ai tử thương, nhưng những người còn lại cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu. Trừ Tử Phong, Vương lão, Vương Bảo Nhi là còn lành lặn ra, Ôn Vân Sơn trên người vết thương vô số, không có cái nào chí mạng nhưng thương nặng là cái chắc, Ôn Thu Sa khá là may mắn, mặc dù bị đập gục ngay từ ban đầu, nhưng chỉ bị nội thương nhẹ, nặng nhất phải kể đến hai huynh đệ Mặc Thủy, Mặc Hỏa, hai người trên cơ thể gần như không còn có thể tìm thấy một mảnh xương nào còn lành lặn, cũng may bọn họ là võ giả nên vẫn có thể giữ lại một hơi tàn, chứ là người thường thì chắc đã “thăng” từ lâu rồi.

Nhìn đống xác chết ngổn ngang, Tử Phong không khỏi tự hào, tất cả hầu hết là do hắn giết, không tự hào sao được, mặc dù lấy tu vi cỡ một nửa Tướng cấp như hắn đi đồ sát một đám Sĩ cấp cũng không có gì vẻ vang lắm, nhưng làm trong khoảng thời gian ngắn như hắn thì rất khó, có chút tự hào cũng là dễ hiểu.

“Ê Tiểu Linh, thấy thế nào, ta xử lí bọn chúng gọn gàng chứ?”

Trả lời Tử Phong là một tràng tiếng nôn ọe, sau đó là tiếng của Tiểu Linh, phều phào giống như đứt hơi: “Ọe….chủ nhân làm…..uệ….tốt lắm, lần sau…….ọc…..ọe……có thể làm bớt máu me hơn được không, tâm thần trẻ thơ non nớt của Tiểu Linh không chịu nổi mấy thứ này a….ọc…”

Khẽ nhíu mày, Tử Phong cảm thấy kì lạ, không phải bởi vì Tiểu Linh giả vờ nôn ọe, mà là điều mà nàng ấy vừa nói, từ lúc nào mà hắn giết người lại mau me và tàn nhẫn tới vậy. Nhìn xuống chiến trường, khắp nơi đều là tay cụt, chân gãy, người bị xẻ ra thành 3-4 mảnh, ruột gan nội tạng não tương văng lung tung, Tử Phong không khỏi giật mình, lúc trước hắn giết người luôn luôn nhanh gọn, luôn chọn cách đơn giản và hữu hiệu nhất để kết liễu con mồi, đâu có như bây giờ, nhanh gọn thì có nhanh gọn, nhưng độ tàn nhẫn và bạo lực thì lại tăng cao tới tột đỉnh, chuyện gì đang xảy ra với ta vậy.

Nhìn mọi người đang thu dọn chiến trường, Tử Phong có thể thấy được vẻ buồn nôn và kinh tởm của họ hiện rõ trên mặt khi nhìn thấy đống xác chết không toàn thây do hắn gây ra, Tử Phong càng ý thức được có một thứ gì đó lạ đang xảy ra với hắn. Nhưng mà chỉ trong tích tắc, vấn đề đó đã được hắn ném ra khỏi đầu, Tử Phong hắn không phải là loại người thích suy nghĩ quá nhiều, nếu đã không có đáp án, thì mặc kệ nó, dù gì thì chung quy lại vẫn là giết người, 1 kiếm chém đầu hay một kiếm chém đứt đôi người thì cũng đều là giết, quan tâm làm gì, đúng như tôn chỉ của hắn: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả”. Nếu kết quả đều là Tử Phong hắn giết người, vậy thì để ý quá làm gì cho mệt.

Tranh thủ mọi người đang bận rộn, Tử Phong kiểm tra lại thu hoạch một chút, so sánh với đám người của Huyết lang dong binh đoàn mà hắn gặp lúc trước, đám thổ phỉ trước mặt này có giá trị kém xa. Nhưng lượng biến sẽ dẫn đến chất biến, tuy toàn là Sĩ cấp võ giả, nhưng
đám thổ phỉ này lại thắng ở số lượng, Tử Phong một mình xử lí gần hết bọn chúng cũng thu được số kinh nghiệm cùng một số điểm tích lũy kha khá, lại còn mấy Sư cấp mà hắn làm thịt lúc cuối cũng cho hắn lợi ích không nhỏ.

14 vạn điểm kinh nghiệm, tám ngàn điểm tích lũy, đó là con số mà hắn nhận được, ròng rã bổ sung thêm hơn 40% số điểm kinh nghiệm hắn cần để thăng level, chỉ cần 24% nữa là sẽ đủ, Tử Phong lúc này lại mong sẽ gặp thêm vài ba toán thổ phỉ nữa như thế này, lúc đó hắn có thể lên được level 9 rồi.

-Tên: Tử Phong

Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)

Sát thủ level 8

Nhanh nhẹn: 7630

Thể lực: 6870

Lực lượng: 7410

Tinh thần: 3860

Linh lực: 1160

Nhờ vào chức nghiệp phụ là “Thợ săn” với năng lực đánh cắp chỉ số nạn nhân, Tử Phong được nhận miễn phí cả tấn chỉ số cộng thêm, khiến cho thực lực của hắn lại tăng thêm một đoạn, đã gần bắt kíp được cao thủ Tướng cấp, mặc dù hắn hiện tại mới chỉ là Sĩ cấp thất phẩm, hệ thống chọn chức nghiệp phụ cho mình thật là nghịch thiên mà, Tử Phong sau khi kiểm tra xong chỉ số thì không kìm được mà lẩm bẩm.

Đây không phải là lần đầu mà chỉ số của hắn bạo tăng, lần đầu tiên chính là sau khi xử lí Kim Hổ bang, chỉ số của hắn tăng lên đến mấy ngàn điểm, lần này cũng không kém, hơn một ngàn điểm đối với những chỉ số cơ bản. Mặc dù biết là chỉ số cũng không thực sự phản ánh chân thực chiến lực của một võ giả, còn phải xét đến trị số linh lực, kinh nghiệm chiến đấu cùng với vũ kĩ, nhưng bản thân Tử Phong chưa từng nghĩ rằng chiến lực của hắn không đủ. Luận trị số linh lực, hắn có thể thua thiệt hơn một số đối thủ, nhưng nên nhớ, đối thủ của hắn đều có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, luận kinh nghiệm chiến đấu, hắn không có nhiều, nhưng kinh nghiệm giết người thì hắn có thừa, chiến đấu thì hắn có thể thua, nhưng nếu nói về đưa đối thủ vào chỗ chết, hắn là đại hành gia. Vũ kĩ thì thôi bỏ qua, đến bây giờ Tử Phong vẫn chưa thấy ai có thể đỡ lại được Phù Quang Di Ảnh, hay đúng hơn là cái kĩ năng Thuấn bộ của hắn, không có gì hoa mỹ cả, Tử Phong hắn đúng là dùng tốc độ để đè bẹp đối thủ của hắn.

Chờ đợi xuất hơn một canh giờ, cuối cùng mọi thứ đã tạm thời ổn thỏa, mọi người lại tiếp tục lên đường, những hộ vệ đã chết trận cũng đã được chôn cất, làm cái nghề này, không chuẩn bị sẵn tinh thần có thể chết bất kì lúc nào thì căn bản không thể làm được. Lúc này, Tử Phong vô cùng thành thơi nằm ôm tiểu hồ ly trên một chiếc xe ngựa chở hàng, chỉ có điều, cả đoàn lúc này cũng không còn bao nhiêu người, tất cả đều cố gắng giữ khoảng cách đối với hắn, đoán chừng là do “màn biểu diễn” lúc nãy của hắn, cơ mà vậy cũng tốt, hắn có thể yên tâm nằm nghỉ mà không sợ có ai làm phiền.

Nằm không cũng buồn chán, Tử Phong bắt chuyện với Tiểu Linh:

“Này Tiểu Linh, hiện giờ có cách nào tăng cao thực lực của ta nhanh nhất không, mặc dù giết người cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ nhanh a, ta muốn nhanh hơn nữa, ta có một dự cảm rằng sắp tới sẽ có một chuyện gì đó xảy ra khiến ta sẽ nảy sinh ước muốn có được sức mạnh cho tự do của chính mình, tương tự như mấy cái tình tiết tiểu thuyết rắm chó ấy, ngươi hiểu ý ta mà.”

“Hê hê, đống tiểu thuyết đó công nhận rắm chó thật, cơ mà đã thế tại sao ngài còn đọc hả chủ nhân, muốn đọc lại chứ? Hệ thống có đó…” Tiểu Linh cười khúc khích mà nói.

“Thật à, mau mau lấy ra, chậc, lâu lắm rồi ta không có được đọc một bộ tiểu thuyết ra hồn, mà thế quái nào hệ thống lại có cả tiểu thuyết thế hả, hơn cả hiệu tạp hóa.” Tử Phong có chút hưng phấn nói.

“Trả bằng điểm tích lũy nhé, 1 vạn một cuốn.” Tiểu Linh giễu cợt.

Nghe thấy cái giá phải trả, Tử Phong ngay lập tức câm nín, 1 vạn điểm tích lũy a, hắn chém giết mấy chục tên võ giả mới kiếm được có tám ngàn điểm, giờ mà đốt đi một vạn đổi lấy một cuốn tiểu thuyết không đáng chút nào cả, hắn thà chọn kìm nén sở thích của mình lại còn hơn.

Thấy Tử Phong tự nhiên ỉu xìu xuống như cọng bún, Tiểu Linh không nhịn được mà cười khanh khách: “Chả phải chủ nhân luôn miệng nói rằng mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết hay sao, còn đi xem truyện khác làm gì?”

Tử Phong nghe vậy thì có phần khinh bỉ, nếu Tiểu Linh có thể nhìn thấy mặt của hắn thì sẽ thấy biểu hiện khinh bỉ của hắn lộ rõ ràng: “Chả đúng à, ngươi có thấy bất kì tên nào xuyên việt cũng là nhờ ơn của một tay tác giả nào đó hay sao, ta dám cá là bản thân mình cũng vậy cả, mỗi tội có là nhân vật chính hay không thì không biết thôi. Mà lạc đề quá rồi, có cách nào tăng cao tu vi không?”

“Đương nhiên có, hệ thống là hoàn hảo, chỉ có chủ nhân quá yếu không thể sử dụng công năng chứ không có công năng mà hệ thống không có!”

Nghe thấy có cách, Tử Phong không khỏi gấp gáp: “Cách gì mau nói, tuy chỉ có nhân vật chính mới hay dính phải mấy tình tiết rắm chó như thế, nhưng ai mà biết được ta có phải nhân vật chính hay không, cẩn tắc vô áy náy, cứ chuẩn bị trước vẫn hơn.”

“Rồi rồi quý ngài nhân vật chính, đọc tiểu thuyết ít thôi, lên cơn hoang tưởng rồi kìa. Cách để tăng tu vi trong thời gian ngắn có nhiều, nhưng hiệu quả nhất, đó là….cắn thuốc, à nhầm dùng đan dược!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện