Cuồng Huyết Thiên Ma

Tập kích


trước sau

Mặc dù hâm mộ Diệp Thủy Lan có được không gian giới chỉ vô cùng tiện lợi, Tử Phong cũng chỉ liếc qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cảm giác của võ giả vô cùng linh mẫn, lấy tu vi Sĩ cấp nhị phẩm của Diệp Thủy Lan thì chỉ cần hơi chú ý sẽ cảm thấy ánh mắt của hắn, đến lúc đó cũng không biết sẽ xảy ra cái gì không, dù sao không gian giới chỉ cũng là vật vô cùng trân quý.

Mục tiêu của Tử Phong hắn hiện tại chỉ là tìm cách tìm hiểu về cái Hệ thống tiến hóa này, chỉ có hiểu rõ nó thì hắn mới có thể tăng thêm thực lực, mấy thứ khác tốt nhất là không nên dính líu. Bữa tối diễn ra nhanh chóng, rồi sau đó hầu hết mọi người đều tìm chỗ nghỉ ngơi hoặc tu luyện, riêng Diệp Thủy Lan thì đã có lều riêng, còn đám hạ nhân không có gì làm liền ngồi tán gẫu. Tử Phong vốn không muốn thân cận với ai, lấy cớ mỏi mệt rồi trực tiếp tìm 1 gốc cây khuất tầm mắt nằm xuống.

Ánh trăng len qua những kẽ lá chiếu xuống gương mặt Tử Phong, hơi thở dài, hắn có cảm giác trong lòng buồn man mác nhớ về kiếp trước. Kiếp trước hắn cũng chẳng sung sướng gì, bản thân là cô nhi, về sau thì bị một tổ chức buôn người bắt, rồi trở thành thí nghiệm phẩm cho một tổ chức sát thủ. Suốt 4 năm liền, hắn chịu đựng những cơn đau hành hạ cả tâm thần lẫn thể xác từ những hóa chất cùng dược vật, cuối cùng trở thành dị năng giả nhân tạo đầu tiên được tạo ra bởi khoa học. Sau đó thì hắn được đào tạo trở thành sát thủ, và rồi sau cái nhiệm vụ định mệnh đó, hắn xuyên tới thế giới này.

Tử Phong không lưu luyến kiếp trước, chỉ là cảm thấy hơi trống rỗng, giống như thế giới này không thuộc về hắn. Hơi ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, Tử Phong thấy mọi người đều đã nghỉ ngơi hết, chỉ có 3 thủ vệ vẫn đang làm nhiệm vụ canh gác, đề phòng yêu thú tập kích là vẫn còn tỉnh táo. Nhất thời mọi thứ trở nên vô cùng yên tĩnh.

Trăng trên trời bị một đám mây che khuất, ánh trăng biến mất khiến khu rừng trở nên tăm tối hơn, Tử Phong bỗng nhiên mở to mắt nhìn xung quanh, hắn cảm nhận thấy sát khí. Kiếp trước làm sát thủ khiến hắn vô cùng nhạy cảm với sát khí. Với chỉ số tinh thần cao đến tận 400 điểm, không hề thua kém Sĩ cấp nhị phẩm, độ nhạy bén của hắn đối với sát khí càng cao hơn.

Ngay khi hắn đề cao cảnh giác tới cực điểm, bỗng nghe 1 tiếng hự nho nhỏ, nhìn sang thì thấy một bóng đen vô thanh vô tức cứa đứt cổ một thủ vệ đang canh gác, một bóng đen khác túm lấy cổ một thủ vệ rồi vặn nhẹ, thủ vệ còn lại còn chưa kịp phản ứng đã bị 1 kiếm bay đầu.

Hắn chưa kịp lên tiếng cảnh báo Trương đội trưởng thì đã thấy một hắc y nhân khác lao tới đám thủ vệ còn đang nghỉ ngơi, người khác tiến tới đám hạ nhân bọn hắn, từng đường kiếm quang lóe lên, cắt đứt yết hầu của từng người.

Đến lúc này thì đám thủ vệ cũng đã nhận ra có biến, một người hô lên:

“Địch tập kích!! Địch nhân tập kích!!!”

Rồi sau đó bị 1 kiếm chém đầu.

Tiếng báo động của hắn cũng khiến cho tất cả tỉnh lại, nhất thời cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn. Tử Phong để ý thấy tổng cộng có 13 hắc y nhân, tu vi mỗi người hầu hết đều là Sĩ cấp, thậm chí còn có hai Sư cấp tứ phẩm đang đừng ngoài không động thủ, đoán chừng là chỉ huy.

Ngay lúc hắn còn đang quan sát, một hắc y nhân sau khi nhanh gọn cắt đứt yết hầu của 4 hạ nhân khác, tiến tới vung kiếm về phía hắn. Tử Phong hơi nhíu mày, cảm giác mũi kiếm trước mắt rất chậm chạp, có thể dễ dàng né tránh, nhưng hắn không hề né tránh, để một kiếm kia vô cùng thuận lời cứa qua cổ hắn, rồi sau đó thuận thế đổ người xuống.

Trước kia để thử nghiệm năng lực Tái sinh siêu tốc hắn đã từng lấy dao chém một vết thương sâu chừng mấy tấc lên tay, và sau đó trợn mắt há mồm nhìn miệng vết thương dùng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường khôi phục lại như cũ, dù không có khoa trương như Wolverine trong phim mà kiếp trước hắn đã xem, nhưng cũng chỉ mất chưa đến hai phút để hắn hoàn toàn khôi phục, vô cùng thần kì. Kiếp trước một trong hai dị năng của hắn là Siêu hồi phục cũng có khả năng tương tự, nhưng yếu hơn rất nhiều, một vết thương như vậy cũng phải mất gần cả ngày mới có thể khôi phục. Tuy vậy so sánh với người bình thường cũng đã vô cùng kinh thế hãi tục. Trên thực tế nếu so sánh với kĩ năng Tái sinh siêu tốc của hắn bây giờ thì cách biệt một trời một vực.

Tin tưởng những gì hệ thống cho biết về kĩ năng Tái sinh siêu tốc hắn không hề tránh né mà nhận một kiếm kia. Hắn thừa biết dù có phản kháng cũng không có kết quả tốt, hai Sư cấp của đối phương cũng không phải để chơi, nên hắn mạo hiểm đánh cuộc, và hắn đã thành công. Ngay khi hắn vừa ngã xuống cũng có thể cảm nhận cổ mình đã ngưng xuất huyết, bắt đầu khôi phục, nhưng hắn không hề làm ra động tác gì khác, chỉ giả vờ hơi giãy dụa giống như sắp chết rồi nằm im, kìm chế hơi thở của mình đến mức tối đa theo dõi dị biến.

Cũng may hắc y nhân sau khi xử lí hắn liền không quan tâm nhiều nữa mà quay trở lại gia nhập vòng chiến. Lúc này hai Sư cấp tứ phẩm cũng đã ra tay, lấy hai đánh một mà cuốn lấy Trương đội trưởng, đám hắc y nhân còn lại tuy cảnh giới không chênh lệch nhiều với thủ vệ lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn một cấp bậc, dùng thế ít người ép đánh đám thủ vệ đến không thể thở được.

Diệp Thủy Lan tuy có tu vi Sĩ cấp nhị phẩm nhưng chỉ là một tiểu cô nương không hề có kinh nghiệm thực chiến, mắt thấy chiến đấu nổ ra, máu tươi văng tung tóe liền run lẩy bẩy, đến cầm kiếm cũng không vững, chỉ dựa vào đám thủ vệ liều chết bảo vệ.

Trương đội trưởng mắt thấy tình thế không ổn, ánh mắt căm thù nhìn vào hai Sư cấp trước mặt:

“Bọn mi biết chúng ta là ai không, bọn ta là người Diệp gia, dù bọn ngươi có thế nào cũng không thể chống lại được thực lực của Diệp gia, biết điều thì mau chóng lui đi, đừng để cá chết lưới rách.”

Hai hắc y nhân cũng chỉ hơi ngưng lại đôi chút, rồi lại tiếp tục công kích điên cuồng, một tên mở miệng cười hắc hắc:

“Chúng ta không chỉ biết ngươi là người Diệp gia, thậm chí bọn ta còn biết kia là tiểu công chúa Diệp gia, Diệp Thủy Lan, nhưng Diệp gia thì thế nào, hôm nay bọn mi vẫn phải chết không nghi ngờ!!”

Hắc y nhân vừa dứt lời liền tiếp tục liên thủ với người còn lại, công kích Trương đội trưởng không ngừng. Trương đội trưởng sử dụng một thanh đại đao, hiển nhiên không phải Linh khí mà chỉ là vũ khí bình thường mà thôi, tuy nhiên cũng vô cùng sắc bén, thuộc hàng thượng phẩm trong binh khí.

Lúc này hắn đang vô cùng chật vật dưới thế công của hai hắc y nhân, tuy hắn có tu vi Sư cấp ngũ phẩm, hơn hai người kia một phẩm giai, nhưng hai hắc y nhân phối hợp với nhau vô cùng chặt chẽ, phảng phất như tâm ý tương thông, hai thanh kiếm thay phiên nhau giáp công khiến Trương đội trưởng không có một kẽ hở nào để thoát thân.

Phía bên kia chiến cục đã gần kết thúc, mặc dù hơn về số lượng nhưng những thủ vệ Diệp gia cũng không thể chống đỡ lâu vì thiếu kinh nghiệm tác chiến lẫn phối hợp, từng người từng người một ngã xuống, dần dà chỉ còn lại 7 thủ vệ co cụm lại bao quanh bảo vệ Diệp Thủy Lan, dưới thế công của đám hắc y nhân, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ tan rã. Nhìn đám thủ vệ Diệp gia mà Tử Phong không khỏi ngán ngẩm, đám thủ vệ này ngày thường nhờ thân phận người của Diệp phủ mà vô cùng hách dịch, tu vi cao nhưng so sánh với những hắc y nhân trước mặt thì giống như rác rưởi, một thân vũ kĩ trang bị cũng trở nên vô dụng.

Mắt thấy tình thế không ổn, Trương đội trưởng dứt khoát chém ra một đao, tạm thời bức lui hai hắc y nhân, linh lực quanh người chấn động mãnh liệt, không khí xung quanh bỗng trở nên nóng rực. Hai hắc y nhân lui về sau, nhìn thấy cảnh này liền bật thốt:

“Ly hỏa đao quyết – Huyền cấp hạ phẩm vũ kĩ!!”

Chỉ thấy trong nháy mắt, linh lực xung quanh Trương đội trưởng dường như sôi trào, hắn mở miệng gầm lớn:

“Ly hỏa đao quyết, trảm cho ta!!!”

Một tia đao mang đỏ thẫm mang theo khí tức nóng bỏng lấy tốc độ cực nhanh lao tới hai hắc y nhân, khiến hai người nhất thời không kịp tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng

“Đừng tưởng chỉ mình ngươi có vũ kĩ cao giai, tới, Hoàng giai thượng phẩm Thổ hoàng linh giáp!”

Hai hắc y nhân nhanh chóng hội tụ linh lực toàn thân, trên cơ thể bỗng chốc phủ lên một lớp quang mang màu nâu, bao phủ toàn bộ cơ thể họ. Trong nháy mắt khi hào quang màu nâu thành hình liền va chạm với đao mang.

"Ầm!!". Một tiếng nổ lớn vang lên, đất đá xung quanh hai người bị chấn vỡ, khói bụi bay mù mịt.

Bụi đất tản đi, lộ ra hai hắc y nhân vẫn nguyên vẹn, chỉ có y phục rách nát thảm hại, trên người cũng chỉ có mấy vết cháy nám nho nhỏ, đang hơi cúi người thở hồng hộc. Trương đội trưởng lúc này cũng không khá hơn, dù không bị thương thế nhưng linh lực toàn thân gần như khô kiệt, vũ kĩ cao giai tuy mạnh nhưng tiêu hao cũng kinh người, chỉ một chiêu đã khiến hắn tiêu hao đến 8 thành linh lực, giờ còn sót lại cũng chưa đến 2 thành.

Đúng lúc này tai hắn nghe thấy từng tiếng kêu thảm, đưa mắt nhìn sang thì thấy thế phòng thủ của đám thủ vệ Diệp gia đã tan vỡ, từng người một lần lượt bị lấy mạng. Diệp Thủy Lan lúc này cũng đã lấy hết dũng khí đánh trả, nhưng hiển nhiên là tâm thần vẫn hoảng hốt, một thân lực lượng sử dụng chưa tới ba phần, đừng nói là hắc y nhân đang giao thủ với nàng có tu vi Sĩ cấp, chỉ bằng một linh cảnh thất bộ cũng có thể hạ nàng trong chốc lát.

Hít một hơi sâu, Trương đội trưởng lao tới phía Diệp Thủy Lan hòng cứu viện, bỗng nhiên một bóng đen hiện ra trước mắt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm ra một kiếm. Trương đội trưởng lúc này sức cùng lực kiệt, hắc y nhân trước mặt lại ra tay quá nhanh, kiếm thế không chút trở ngại xuyên qua ngực Trương đội trưởng.

Cúi đầu nhìn vào thanh kiếm đang cắm ở ngực mình, Trương đội trưởng dường như không thể tin vào mắt mình nhìn hắc y nhân trước mặt

“Sư…..Sư cấp cửu phẩm…ngươi……….”

Chưa dứt lời liền ngã xuống tuyệt khí bỏ mình. Hắc y nhân chỉ nhìn thoáng qua, đưa tay bỏ khăn che mặt, lộ ra gương mặt của một trung niên nhân tầm 40 tuổi, hướng về hai hắc y nhân vừa mới chống đỡ một đao kia hừ lạnh một tiếng:

“Có một Sư cấp ngũ phẩm cũng không xử lí được, nuôi bọn mi đúng là tốn cơm tốn gạo.”

Hai hắc y nhân kia đi tới, lột bỏ khăn che mặt, khom người hành lễ:

“Thủ lĩnh, là bọn ta vô năng, không thể chém giết hắn.”

Tên thủ lĩnh cũng không hề dài dòng, chỉ phất tay ra hiệu miễn lễ, thân hình chớp động, trong nháy mắt giải quyết hết 5 thủ vệ còn lại đang khổ sở chống đỡ, không hề tốn sức một chút nào, tựa hồ như giết gà vậy.

Nở nụ cười, hắn hướng về phía Diệp Thủy Lan lúc này đang run rẩy tựa vào một gốc cây, sắc mặt tái mét mà hành lễ:

“Tại hạ Nhạc Vũ, thủ lĩnh của Thanh xà dong binh đoàn, xin ra mắt Diệp tiểu thư.”

Diệp Thủy Lan tựa như một con thỏ nhỏ, vô cùng sợ hãi lắp bắp nói:

“Ngươi…ngươi muốn gì, nếu là tiền thì cha ta có rất nhiều tiền, chỉ cần ngươi không hại ta thì ta có thể……bảo cha ta đưa cho ngươi 5 vạn kim tệ.”

Nhac Vũ nghe xong thì lắc đầu, nở một nụ cười thân thiện mà trong mắt Diệp Thủy Lan không khác gì ác ma nhe răng là bao:

-“Năm vạn lượng là một món tài sản khổng lồ, nhưng chỉ cần ta lấy được không gian giới chỉ của tiểu thư thì cũng bán được mười vạn lượng, Nhạc Vũ này tuy không phải thương nhân nhưng cũng không làm ăn lỗ vốn đâu. Yên tâm, ta cũng chỉ muốn tiểu thư đi một chuyến cùng bọn ta mà thôi.”

-

Nói đoạn hất cằm ra lệnh cho hai hắc y nhân tới trói Diệp Thủy Lan lại, rồi quay sang nói với một tên dong binh khác:

“Đỗ Duy ngươi ở lại đây dọn dẹp, tốt nhất là dọn sạch sẽ không để lại dấu vết.”

Tên này vâng dạ một hồi, Nhạc Vũ cũng không ra lệnh gì thêm, chỉ dùng một tay nhấc lên Diệp Thủy Lan lúc này đã bị trói cứng lại, phi thân vào trong rừng, theo sau là 12 tên thủ hạ, nhất thời mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện