Cường Giả Đô Thị

40: Trận Hỏa Hoạn Kinh Thiên Động Địa 2


trước sau

Advertisement


Sau một tháng, dùng hết cây nhân sâm 500 năm tuổi, cuối cùng hôm nay Dương Thiên cũng hoàn thành xong cảnh giới Luyện thịt!
Hắn nhảy cao được hơn mười mét, một tảng đá nặng gần ba trăm câm cũng bị hắn nhấc lên dễ dàng.

Dương Thiên chạy quãng đường 100 mét chưa tới chín giây!
Đạt tới Luyện thịt cảnh viên mãn, Dương Thiên cảm thấy ngũ quan của mình cũng trở nên nhạy bén hơn, thân thể linh hoạt hơn, tư duy cũng rõ ràng hơn.

Dương Thiên cảm thấy cho dù bây giờ hắn gặp phải một con hổ hung dữ thì cũng có thể chống lại nó!
Giấc mơ bao nhiêu năm của hắn đã thành sự thật! Không biết bây giờ cha mẹ nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì sẽ vui vẻ đến mức nào!
Mà Luyện thịt viên mãn cũng đồng nghĩa với việc sau này Dương Thiên không cần phải tắm thảo dược nữa!
Luyện da! Luyện thịt! Luyện gân! Luyện máu! Luyện xương!
Luyện da, Luyện thịt đã viên mãn! Tiếp theo là giai đoạn Luyện gân.

Giai đoạn này là thông qua hấp thu linh lực trong không khí để rèn luyện kinh mạch của mình, đả thông toàn bộ kinh mạch trên thân thể!
Trên thực tế, con người có tiềm năng vô hạn, nhưng nếu như kinh mạch bị bế tắc thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy những tiềm năng này!
Mà thân thể con người, ngoại trừ tám đại chủ mạch thì còn có 28 trung mạch và 72 tế mạch.


Cố gắng áp chế nỗi kích động trong lòng, Dương Thiên chậm rãi ngồi xuống, hấp thu linh lực trong không khí.

Hiện tại hắn chủ yếu muốn đả thông 72 tế mạch trong cơ thể.

Phù!
Dương Thiên vận hành khoảng hai tiếng thì dừng lại, linh lực trong không khí quá khan hiếm, tu luyện lâu như vậy mà không đả thông được một tế mạch nào.

Nếu như cứ theo tốc độ thế này thì có khi Dương Thiên xuống mồ rồi vẫn chưa thể nào đạt tới Luyện gân cảnh viên mãn.

Dương Thiên buồn rầu không thôi!
“Bùm!” Đột nhiên, từ xa vang lên một tiếng nổ rất mạnh.

Ngay sau đó, mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên!
“Bùm! Bùm!” Đêm đen tối tăm đột nhiên bừng sáng như ban ngày, ánh lửa giống như lóe lên đến tận chân trời! Nó dường như đang phát ti3t sự tức giận của mình! Bầu trời bị ánh lửa nhuộm đỏ rực!
Năm tiếng nổ liên tiếp vang lên, sau đó vụ nổ dừng lại, ánh lửa bao trùm mọi thứ!
Sắc mặt Dương Thiên tái nhợt, khu vực xảy ra vụ nổ là một tiểu khu đông đúc!
Hắn vội vàng mặc thêm quần áo, sau đó chạy như bay về phía ánh lửa.

Chờ đến khi Dương Thiên tới nơi, hắn lập tức bị cảnh tượng trước mắt là cho sợ hết hồn!
Toàn bộ khu vực khoảng 2km đều bị bao vây trong biển lửa! Ngọn lửa bốc cao hàng trăm mét! Phảng phất giống như tận thế, địa ngục nhân gian!
Thành phố Hải xảy ra một vụ cháy nổ lớn như vậy, cả thành phố đều chấn động!
Tất cả mọi đội viên tổ phòng cháy chữa cháy và cảnh sát, quân nhân đều đến nơi này, ước chừng phải có đến mấy ngàn người.

Thư ký thành ủy! Thị trưởng! Phó thị trưởng! Lãnh đạo quân đội! Tất cả đều ở đây!
“Mọi người! Mau lên! Mau tranh thủ thời gian dập tắt ngọn lửa này! Không được để nó tiếp tục lan rộng ra nữa!” Sắc mặt của Thư ký thành ủy Hình Chính Giang vô cùng nghiêm túc, không ngừng chỉ huy mọi người!
Lúc này, càng thu hẹp phạm vi cháy của ngọn lửa thì mới càng có thể cứu được nhiều người hơn.

“Ầm! Ầm!” Ngọn lửa ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng nổ ầm ầm.

Các đội viên đội chữa cháy chỉ có thể miễn cưỡng khống chế không để ngọn lửa cháy lan ra chứ căn bản không thể nào dập tắt được nó.


“Mau cứu con trai tôi với!”
“Con gái!!!
“Buông tôi ra, tôi phải vào cứu cha mẹ tôi!”
...!
Khắp nơi đều vang lên những âm thanh xót xa như vậy, vụ cháy lần này phạm vi quá lớn, khắp mọi chỗ đều là tiếng khóc.

Dương Thiên nhìn thấy một cụ già ngơ ngác nhìn đám cháy, gương mặt dại ra, không ngừng lẩm bẩm: “Cháu ngoan của bà! Cháu mau ra đây! Bà nội ở đây này...”
Còn cả một chú bị lửa thiêu rụi một chân nhưng vẫn giãy dụa muốn lao vào trong biển lửa để cứu vợ con mình.

Dương Thiên muốn làm chút gì đó, nhưng lại phát hiện hắn chẳng làm được gì cả.

Trận hỏa hoạn này rất lớn, hắn lại nhỏ bé vô cùng.

Mặc dù có hạt châu thần bí nhưng hắn vẫn rất nhỏ bé, không thể chạy vào trong biển lửa được chứ đừng nói là cứu người.

Đúng lúc Dương Thiên đang lo lắng thì bỗng thấy vài bóng người lóe lên.

Hắn cảm thấy khiếp sợ vô cùng! Bởi vì những người này có tốc độ di chuyển rất nhanh, mắt thường không thể nào nhìn thấy được! Bây giờ tố chất thân thể của Dương Thiên đạt tới một cảnh giới nhất định nên mới có thể nhìn thấy mấy bóng dáng đó.

Hắn không nghĩ nhiều, lập tức đi theo.


“Sơn Điền! Đồ chết tiệt!!!” Bóng người không ngừng đung đưa, giống như đang đánh nhau.

Bên trong truyền ra một giọng nữ vô cùng tức giận.

“Ha ha! Các người đuổi theo tôi lâu như thế, đây chỉ coi như một dạy dỗ nho nhỏ dành cho các người mà thôi!” Một giọng nói khàn khàn vang lên.

“Bùm!”
Một luồng sáng màu đỏ lóe lên, khiến hai mắt Dương Thiên đau nhói.

Hắn lập tức nhắm mắt lại, chờ đến khi mở ra thì thấy trước mặt có một cái hố lớn đường kính khoảng chừng ba mét, một cô gái mặc trang phục màu đỏ rất kỳ lạ, tuổi chừng hai mươi tuổi đang lạnh lùng nhìn hắn.

Cô gái mặc bộ trang phục màu đỏ kỳ dị kia nhìn còn rất trẻ, nhưng lại nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Chẳng lẽ đây chính là một trong số những người vừa đánh nhau kia?
Dương Thiên suy nghĩ, thử hỏi: “Xin chào, xin hỏi vừa rồi...”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện