Cường Bách

Tổng Tài (1)


trước sau

CƯỜNG BÁCH

Tác giả: Chỉ Xuyên

Edit + Beta: Muội

‼️Truyện chỉ được đăng tại wattpad @cogaicokhauvimanma‼️

????????????????

Chương 10: Tổng tài (1)

Tô Ngôn được mời đến tham dự bữa tiệc dành cho các hoạ sĩ vào buổi tối. Mặc dù mới là đầu giờ chiều, nhưng cậu cân nhắc đến khả năng phải chuẩn bị chút trước khi đến hội trường nên Tô Ngôn quyết định đi ngay bây giờ, mà trước khi đi, cậu còn phải chạy đến công ty của Triệu Nhiên đưa tài liệu cho anh, vì buổi sáng anh để quên nó ở nhà.

Triệu Nhiên hiếm khi mắc sai lầm như vậy, cho nên Tô Ngôn rất ít khi đến công ty của Triệu Nhiên. Cậu nới lỏng nơ cài cảm thán nhìn toà nhà cao tầng trước mặt, lâu rồi không mặc vest khiến Tô Ngôn không quá thoải mái mà giật giật bả vai.

Vừa định nhấc chân cất bước, một bàn tay đặt trên vai cậu, giọng nam trầm thấp vang lên bên tai.

"Tô Ngôn?"

Thanh âm gần đến mức khiến Tô Ngôn kinh ngạc bước vài bước tránh sang một bên, cậu đưa tay xoa xoa vành tai bị hơi thở phả tới, quay đầu nhìn người đang đi tới.

Đối phương là một người đàn ông khoảng 35 tuổi, cho dù thường treo nụ cười tươi trên mặt nhưng cũng không che giấu được khí chất hơn người. Quan Thịnh Vũ không ngờ phản ứng của Tô Ngôn lại lớn như vậy, hắn giơ tay lên cười dịu dàng với cậu: "Xin lỗi, không ngờ lại làm em sợ."

Hắn nhìn Tô Ngôn, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở xấp tài liệu được cậu ôm trên tay: "Là muốn đưa đồ cho Tiểu Triệu à?"

"Ờm, chào Quan tổng." Tô Ngôn hơi cúi đầu, mái tóc bay tán loạn theo động tác của cậu để lộ ra vành tai bị xoa đến đỏ ửng lên, "Là em không tốt, vừa nãy đang suy nghĩ một số chuyện nên không chú ý..."

"Không sao." Quan Thịnh Vũ cười xua xua tay, hắn đi về phía trước vài bước, "Đúng lúc Tiểu Triệu nói có việc tìm em, chúng ta cùng đi lên đi."

Quan Thịnh Vũ nói xong liền bước đến công ty, Tô Ngôn nhìn theo bóng lưng của hắn chần chờ một lúc, lại nhìn túi hồ sơ trong tay, thấy Quan Thịnh Vũ không có ý đợi mình, cậu vẫn lon ton chạy theo đằng sau.

Quan Thịnh Vũ và Tô Ngôn đi lên bằng thang máy chuyên dụng, Quan Thịnh Vũ giải thích rằng đi như vậy sẽ đến văn phòng nhanh hơn. Quan Thịnh Vũ là sếp trực tiếp của Triệu Nhiên, nhưng mối quan hệ của hai người càng giống như vừa là thầy vừa là bạn, bất cứ nơi nào có thể giúp được thì hắn đều sẽ cho Triệu Nhiên vài lời khuyên, Triệu Nhiên có ấn tượng rất tốt về hắn.

Trời sinh Quan Thịnh Vũ có một gương mặt tươi cười, đối xử với mọi người dịu dàng lịch sự, chưa bao giờ để lại ấn tượng xấu với người khác, nhưng Tô Ngôn chỉ mới gặp hắn vài lần, cậu không có thói quen ở cạnh với người mình không thân, nên Tô Ngôn vẫn không được tự nhiên kéo dài khoảng cách với Quan Thịnh Vũ.

Hình như cảm thấy có hơi nóng, Quan Thịnh Vũ cởi áo vest xuống ngay khi cửa thang máy vừa mở ra. Hắn xắn tay áo lên rồi máng áo ngoài treo giá treo đồ, cười với Tô Ngôn chỉ chỉ vào ghế sô pha: "Ngồi đi."

Tô Ngôn không ngồi, cậu câu nệ đứng cạnh sô pha, Quan Thịnh Vũ bước đến cầm tập tài liệu trong tay cậu quăng lên bàn làm việc, hắn nhìn cậu một cái trêu đùa: "Sao lại căng thẳng như vậy, sợ anh ăn thịt em à?"

"Không phải..." Tô Ngôn lúng túng cười gượng, cho dù Quan Thịnh Vũ mặc áo sơ mi nhưng vẫn thấy được dáng người vạm vỡ mạnh mẽ của hắn, cậu dời tầm mắt khỏi cơ thể hắn: "Chuyện đó, Quan tổng, Triệu Nhiên tìm em có việc gì hả?"

"Tô Ngôn." Quan Thịnh Vũ xoay người lại mỉm cười nhìn cậu, nhưng không trả lời câu hỏi của cậu: "Hiếm khi thấy em mặc vest đó."

"Hả? Ừm..." Tô Ngôn sửng sốt trước câu nói đột ngột này, "Bởi vì buổi tối có tiệc, nên phải ăn mặc nghiêm chỉnh chút..."

"Vậy à." Quan Thịnh Vũ tươi cười bước lên phía trước, khoảng cách của cả hai vốn không xa, hắn chỉ bước vài bước là đã đến thật gần với Tô Ngôn, "Em mặc vest trông cũng thật xinh đẹp." Không đợi Tô Ngôn phản ứng, Quan Thịnh Vũ đã kéo cậu vào trong lòng, trầm giọng bổ sung một câu: "Khiến người ta nhịn không được muốn cởi nó ra...!"

Hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai, cảm giác tê dại quen thuộc từ một bên tai truyền đến toàn thân, Tô Ngôn sợ hãi giãy giụa muốn chạy trốn khỏi đây nhưng lại bị Quan Thịnh Vũ bóp mông ôm chặt lấy, làm cho thân dưới của hai người dán sát vào nhau. Bị hạ thể dần dần cương cứng của hắn cọ xát, Tô Ngôn mất sức đẩy Quan Thịnh Vũ ra, cố gắng điều chỉnh giọng điệu của mình cho vững vàng: "Quan, Quan tổng, anh...!"

"Làm gì mà căng thẳng thế, không phải em rất thích như vậy à?" Hắn kéo vạt áo sơ mi ra khỏi lưng quần, Quan Thịnh Vũ vươn tay vuốt ve qua lại trên làn da mịn màng, giọng điệu dịu dàng: "Cuối tuần trước anh có đến nhà một người bạn thì thấy được cảnh tượng rất thú vị, em đoán xem anh đã nhìn thấy gì?"

Nhấc tay kéo khoá quần xuống, Quan Thịnh Vũ thong thả xoa nắn dương v*t của Tô Ngôn qua lớp quần lót: "Anh nhìn thấy có một người đẹp quen mắt bị người đàn ông xa lạ chịch ở bên cửa sổ, sau đó nằm trên sô pha chổng mông lên vặn vẹo cực dâm, dù cách xa như vậy nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra người đẹp đó rên rỉ dâm đãng biết bao."

Quan Thịnh Vũ ngẩng đầu cắn lên môi Tô Ngôn, nụ cười dịu dàng treo trên môi lúc này lộ ra vẻ châm chọc, "Người đẹp đó, em đoán xem là ai?"

Tô Ngôn tái mặt tránh né hắn: "Không, em không biết..."

"Không sao hết." Quan Thịnh Vũ dịu dàng cười, "Đúng lúc anh có chụp hình lại, có lẽ Triệu Nhiên sẽ biết là ai."

"Không..." Như bị nói trúng tim đen, động tác giãy giụa của Tô Ngôn dừng lại ngay lập tức. Cậu cụp mắt xuống cắn môi im lặng một hồi lâu, cho đến khi Quan Thịnh Vũ không còn kiên nhẫn nhéo mông cậu, cậu mới nhắm mắt lại, run rẩy nắm lấy bàn tay phủ trên dương v*t mình, chủ động dâng lên đồ vật của mình cọ xát trong tay hắn.

"Hưm... Ưm..."

Nơi vốn là văn phòng làm việc nghiêm túc lại vang lên tiếng rên rỉ không thích hợp. Lúc này, hai chân của Tô Ngôn đã mở rộng ra, đặt ở hai bên tai vịn trên ghế văn phòng, một chân cậu còn đang treo quần lót, nửa người dưới của cậu chỉ còn một đôi tất màu trắng là còn gọn gàng ở trên chân.

Áo khoác đã bị cởi ra ngay lúc đầu, Quan Thịnh Vũ ôm cậu hết xoa mông lại sờ ngực, hắn cũng không vội vàng xông lên, tựa như càng thích cái loại cảm giác khiêu khích gãi không đúng chỗ ngứa này. Phía dưới đã bị sờ đến chảy nước, Tô Ngôn xém chút đã bị nụ hôn làm cho ngạt thở, cơ thể mềm nhũn của cậu bị Quan Thịnh Vũ đè trên ghế làm việc, bày ra một tư thế khiến người ta cảm thấy thật xấu hổ.

Sau khi hôn xong, quần áo trên người Tô Ngôn gần như bị cởi xuống hết, thân trên mặc áo sơ mi đã mở toang ra, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, lộ ra thân thể trắng như tuyết. Trên ngực dính đầy vệt nước sáng lấp lánh, là bị Quan Thịnh Vũ liếm láp thành như này, núm vú đỏ hồng xinh xắn bị liếm đến vừa cứng vừa ướt, điểm xuyến trên làn da trắng nõn làm cho dục vọng của người khác tăng cao hơn.

Thân dưới Tô Ngôn bị lộ ra không sót thứ gì, dương v*t thanh tú đứng thẳng lẻ loi một mình trông có chút đáng thương, lỗ nhỏ bên dưới đã ướt át ngay từ giây phút đầu, hiện tại đóng mở liên tục dụ dỗ hắn nhanh chóng tiến vào.

Quan Thịnh Vũ không ngờ vẻ ngoài cùng thân thể của Tô Ngôn lại khác nhau đến vậy, hai mắt hắn tối sầm lại, hắn nắm ngón tay của Tô Ngôn tiến vào trong lỗ nhỏ, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên bàn làm việc nhìn người đẹp bắt đầu thủ dâm.

Quan Thịnh Vũ ngồi trên bàn thảnh thơi nhìn Tô Ngôn đang giãy giụa tự nghịch ngợm cúc hoa của bản thân, trên môi treo nụ cười lơ đãng. Ba ngón tay đã nhét vào trong lỗ nhỏ, tùy tiện khuấy đảo một chút cũng có thể vang lên tiếng nước lép nhép, rõ ràng là không muốn làm như vậy, nhưng Tô Ngôn vẫn không khống chế được mà dùng ngón tay móc ngoáy vách thịt không biết thoả mãn.

Cậu khó chịu vặn vẹo vòng eo muốn được nhiều hơn. Quan Thịnh Vũ cứ nghĩ cho dù cậu có dâm đãng đến đâu thì cũng sẽ rụt rè một xíu, nhưng hắn không ngờ chỉ mới có ngón tay cũng có thể biến cậu thành như này.

Trái ngược hoàn toàn với Tô Ngôn, quần áo trên người Quan Thịnh Vũ vẫn còn nguyên vẹn, hắn chỉ cởi giày dùng chân trần giẫm đè lên dương v*t của Tô Ngôn: "Không ngờ lại dễ dàng động dục như vậy, ngày đó em cũng dụ dỗ gã đàn ông kia như thế à?"

"Không, hưm..." Tô Ngôn bị giẫm đến rên rỉ ra tiếng, lòng bàn chân ấm áp trượt lên trượt xuống trên dương v*t của cậu, khiến cậu nhịn không được thẳng lưng phối hợp với hắn. Chỉ là mới trượt không được bao nhiêu lần thì một bàn chân còn lại của Quan Thịnh Vũ đã giẫm lên eo cậu, lòng bàn chân cọ xát dọc theo vòng eo, cảm giác ngứa ngáy khiến Tô Ngôn muốn tránh sang một bên, nhưng lại luyến tiếc ngón tay ra ra vào vào ở trong lỗ đít, nên cậu chỉ có thể dùng đôi mắt ướt nước nhìn Quan Thịnh Vũ, van xin hắn đừng tiếp tục tra tấn cậu nữa.

Tô Ngôn không biết ánh mắt của mình mê người đến mức nào, Quan Thịnh Vũ nhìn vẻ mặt tràn ngập quyến rũ của cậu, trong lòng thầm mắng một tiếng, động tác giẫm lên Tô Ngôn càng thêm tàn nhẫn. Hắn tăng thêm sức mạnh dùng gót chân đè trên trứng dái của Tô Ngôn, ngón chân kẹp lấy đầu khấc lắc mấy cái, lắc qua lắc lại tựa như đang nghịch cái cần điều khiển, chọc đến Tô Ngôn chịu không nổi vươn tay đè hắn lại, nhưng cậu không đẩy hắn ra, ngược lại còn nắm bàn chân của Quan Thịnh Vũ cùng nhau vận động, như thể cậu đang dùng chân của Quan Thịnh Vũ để thủ dâm.

"Dâm thật sự." Quan Thịnh Vũ cảm thấy thích thú trước động tác của cậu, "Em thích chân của anh đến vậy ư?"

"Ưm... Không phải..." Động tác trên tay của Tô Ngôn không ngừng, vừa dùng chân của Quan Thịnh Vũ cọ xát dương v*t, vừa nhịn không được ngó đến chỗ phồng lên cao của Quan Thịnh Vũ.

Quan Thịnh Vũ làm như không nhìn thấy ánh mắt khát khao của Tô Ngôn, hắn mặc cho Tô Ngôn nắm bàn chân tự thân vận động, bàn chân còn lại giẫm lên phần đùi trong bóng loáng cọ tới cọ lui vài lần, sau đó chuyển qua lỗ thịt phía dưới, ngón chân ấn vào miệng cúc hơi hé mở của Tô Ngôn, dạo một vòng quanh các nếp uốn.

Nhưng ngón chân mới giẫm đè lên miệng cúc vài cái mà Tô Ngôn đã cảm thấy mình sắp bắn ra, cậu gấp gáp không chờ được dùng ngón tay căng miệng cúc, tựa như chào đón, để cho ngón chân của Quan Thịnh Vũ đâm vào trong.

Ngón chân còn thô to hơn ngón tay, cùng ngón tay nhét ở bên trong khiến miệng cúc căng ra rất nhiều, nhưng nó chỉ ngắn ngủn một khúc kẹt ở miệng cúc, khiến những nơi không được đụng đến ở sâu bên trong càng thêm trống rỗng. Tô Ngôn dùng ngón tay móc ngoáy chỗ tít bên trong, cảm giác sảng khoái khiến lỗ đít của cậu đóng mở không ngừng.

Cảm giác mấp máy từ ngón chân truyền đến, Quan Thịnh Vũ mỉm cười nhìn nước bọt chảy ra từ khoé miệng Tô Ngôn bởi vì quá sung sướng, hắn dùng ngón chân ngoáy trong lỗ thịt của cậu: "Không phải? Vậy thì em thích gì?"

Hắn hướng dẫn quá rõ ràng, Tô Ngôn giương mắt nhìn giữa háng của Quan Thịnh Vũ nuốt nước bọt, đôi môi mấp máy vài lần, nhỏ giọng nói ra: "Thích... Của anh... Dương..."

"Hửm? Cái gì?" Quan Thịnh Vũ rút ngón chân ra, hắn hơi dùng sức giẫm lên ngón tay của Tô Ngôn đang nhét trong lỗ đít, nụ cười càng thêm dịu dàng, "Em không nói rõ ràng thì anh cũng không biết được đâu."

"Hừ ưm..." Tô Ngôn đưa tay lên đè lại mu bàn chân của Quan Thịnh Vũ, quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn hắn, "Thích, thích *** của anh, mau tới chịch em đi..."

Quan Thịnh Vũ bị dáng vẻ của Tô Ngôn mê hoặc không chịu nổi, hắn đứng dậy, đứng giữa hai chân Tô Ngôn rồi đặt hai bàn tay lên đầu gối của cậu, hắn đẩy phần hông đâm vào lỗ nhỏ ướt đẫm của Tô Ngôn: "Nếu muốn thì tự mình làm đi."

Tô Ngôn vươn bàn tay run rẩy sờ lên thắt lưng ở bên hông của Quan Thịnh Vũ, sau khi mò mẫm móc cái đó ra, cậu liền bị nhiệt độ nóng hôi hổi ở trong tay khơi dậy lòng tò mò phải liếc nhìn một cái, cổ họng không khỏi căng thẳng. Thứ đó của Quan Thịnh Vũ vừa to lại vừa dài, một cây gậy tím đen nổi đầy gân xanh, giần giật ở trong lòng bàn tay của cậu. Phản ứng của Tô Ngôn đều thu vào trong mắt Quan Thịnh Vũ, hắn đưa đẩy eo cọ trong tay Tô Ngôn, đầu khấc đối mặt với cậu chậm rãi chảy ra chất nhầy: "Hài lòng không?"

"Hài, hài lòng..." Tô Ngôn vô thức nuốt nước miếng, "Lớn quá..."

"Không lớn thì sao thoả mãn được em." Tuy rằng trên mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng giọng điệu của Quan Thịnh Vũ đã có chút không kiên nhẫn, "Được rồi, nhanh lên!"

Tô Ngôn yêu thích sờ nắn không buông tay, một tay của cậu căng miệng cúc ra, một tay đỡ lấy quy đầu, dẫn đường cho con *** của Quan Thịnh Vũ từ từ đút vào trong cơ thể.

gậy th*t phá vỡ lỗ thịt, cuối cùng cũng nhét vào trong, cả hai đều thoải mái thở dài một hơi. Tô Ngôn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra biểu tình đã thoả mãn nhưng vẫn chưa đủ, Quan Thịnh Vũ sờ lên trên ngực cậu tìm được hai viên thịt nhỏ ngắt nhéo rồi bắt đầu đâm vào rút ra theo tiết tấu.

"Ưm... A! A a..."

Động thịt chật hẹp ôm chặt lấy gậy th*t ra vào, Quan Thịnh Vũ chín nông một sâu đâm vào trong Tô Ngôn, cố tình mài lên chỗ nhạy cảm của cậu khiến cậu phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ. Tô Ngôn há hốc mồm nắm dương v*t của mình xoa nắn không ngừng, núm vú bên kia vì không được âu yếm khiến cậu không kìm được mà đưa tay đến lôi kéo xoa bóp. Quan Thịnh Vũ nhướng mày nhìn Tô Ngôn dần dần lún sâu trong tình dục, hắn không ngờ người này lúc bình thường còn có thể giả bộ ra vẻ lạnh tanh đến như vậy.

"Rên hay ghê, ngày hôm đó lúc bị chịch thì em cũng rên giống như này có đúng không?"

"Ưm a... A a... Không, nơi đó, ưm..." Tô Ngôn không nhìn hắn, cậu quay đầu đi nhắm mắt lại thở dốc.

"Xem ra còn chưa đủ sướng." Quan Thịnh Vũ híp mắt, bóp mạnh mông thịt Tô Ngôn tách ra, không còn va chạm nhẹ nhàng nữa, hắn thẳng lưng làm một đòn công kích nhanh nhẹn.

"A a a a! Không... Ha ưm... Chậm, đủ, đủ rồi, a a... Lỗ dâm sắp hỏng rồi, ông xã, chậm chút, ông xã..."

Tô Ngôn bị khoái cảm mãnh liệt đột ngột ép phải rên rỉ lớn tiếng, cậu đột nhiên thẳng lưng lên lại bị Quan Thịnh Vũ *** đến ngã trở về, chân đặt trên tay vịn muốn vòng qua quấn lấy eo hắn, nhưng lại bị tay của hắn ngăn chặn ở ngay đầu gối nên chỉ có thể đá lung tung trên không trung.

"Mới vậy mà đã gọi là ông xã à?" Quan Thịnh Vũ cười khẽ, "Có phải cho dù là ai *** em thì em cũng gọi là ông xã đúng không, hửm?"

"Ha a... Ưm a... Không phải, không phải mà... A a không được rồi! Ông xã, hưm ưm..." Không biết có phải do cậu bị *** quá tàn nhẫn hay không, nước mắt không Tô Ngôn không ngăn lại được mà rơi xuống, vẻ đẹp của hoa lê gặp mưa càng khiến dục vọng của đàn ông tăng cao hơn. Tô Ngôn muốn khép chân để giảm bớt khoái cảm nhưng lại bị ngăn cản, cậu chỉ có thể lắc mông trốn về phía sau nhưng lại bị lưng ghế chặn lại, ngược lại còn khiến cho Quan Thịnh Vũ tiến vào sâu hơn. Tô Ngôn khóc lóc vươn tay ôm Quan Thịnh Vũ, vừa rên rỉ "ưm ưm a a" vừa vươn đầu lưỡi về phía hắn muốn hôn, Quan Thịnh Vũ hôn lên khoé miệng lấp kín miệng cậu, hắn quấn lấy lưỡi của cậu bắt đầu liếm mút. Hai người hôn đến khó có thể tách ra được, hạ thể va chạm vào nhau khiến nước dâm văng ra khắp nơi, trong lúc nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lại tiếng thân thể va vào nhau "bạch bạch bạch" cùng với tiếng hôn mút chùn chụt. Nhiệt độ không ngừng truyền vào trong cơ thể, đầu óc sắp bị hoà tan đến trống rỗng, Tô Ngôn đang ôm hắn làm tình mà trong đầu óc chỉ là một mảnh mê man, đến khi cậu dường như nghe thấy tiếng đập "cốp cốp", sau đó là một giọng nam tiếng có tiếng không lọt vào trong tai cậu.

"Quan tổng."

Truyện convert hay : Ngạo Thế Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện