Mẹ của Mộng Kỳ mặc dù làm nghệ thuật thanh cao, nhưng cũng là một hiền thê lương mẫu hiền lành, đối với sự nghiệp và gia đình bà luôn có thể trung hòa một cách tốt nhất, chính là chỗ này, khi Mộng Kỳ còn nhỏ, thủy chung chiếm cứ lấy vị trí tấm gương trong lòng cô, giáo dục của bà luôn có ảnh hưởng lớn đối với cuộc sống của Mộng Kỳ, hơn nữa trong cuộc sống kết hôn của Mộng Kỳ có trợ giúp rất lớn, cho nên, Mộng Kỳ luôn kính nể mẹ mình, có thể nói là phi thường lớn.
Như hiện tại, nhìn thấy Lạc cha Lạc mẹ ăn vui vẻ như thế, Mộng Kỳ lại một lần nữa cảm kích những yêu cầu đòi hỏi cao của mẹ cô, muốn làm một người vợ tốt, đầu tiên là phải hiền lành, mà ở trong hôn nhân gia đình, phòng bếp cùng việc nhà, là chiếm lấy thời gian nhiều nhất của người phụ nữ, cho nên, hai thứ này, nhất định phải học giỏi, đây là lời mẹ cô từng nói qua.
Người một nhà ăn được hết sức vui vẻ, sau khi ăn xong, Mộng Kỳ tự nhiên là muốn dành phần rửa chén , trong nhà mình, Lạc Gia Hoa không thể nói cái gì là vì tay của em mà không làm việc nhà, nhưng anh có thể cùng Mộng Kỳ cùng nhau làm, cho cha mẹ nghỉ ngơi, chính anh tiến vào phòng bếp hỗ trợ, cha mẹ tán thưởng cũng làm cho anh hết sức vui vẻ, điều này nói rõ nhân phẩm của anh cùng ánh mắt đều là thập phần thật tốt, gia đình hài hòa, quan hệ của vợ cùng cha mẹ, là một vấn đề lớn từ trăm ngàn năm qua, khó được cha mẹ của mình coi như mở ra, vợ của mình cũng hiểu chuyện, cho nên Lạc Gia Hoa thường xuyên nhắc nhở chính mình phải biết quý trọng người bên cạnh.
Không có thức ăn còn dư lại, Mộng Kỳ đồng cho vào trong tủ lạnh, Lạc Gia Hoa nhìn cha mẹ đang nói chuyện ở bên ngoài, lặng lẽ ôm Mộng Kỳ, “Vợ à, cực khổ cho em rồi.” Mộng Kỳ cười, “Lời này anh đã nói qua.” “Còn có cám ơn em, hôm nay em biểu hiện rất tốt.” “Khi nào thì anh nịnh nọt như vậy.” Mộng Kỳ liếc trắng Lạc Gia Hoa một cái, “Tốt lắm, mau rửa chén đi, đợi lát nữa nếu để mẹ nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.” “Không cần , anh nghĩ muốn ôm em một cái.” Lạc Gia Hoa cũng không biết vì cái gì, chính là muốn làm như vậy.
Mộng Kỳ còn có chút bận tâm, “Ba mẹ nhìn thấy làm sao bây giờ?” “Làm sao bây giờ, ha ha ha… giả nai thôi.” [chỗ này ta chém, nguyên văn là “rau trộn” ai biết thì nói ta sửa lại] Mộng Kỳ: hiện tại mới phát hiện người này nguyên lai là một người phúc hắc, còn có chút trẻ con a.
“Gia Hoa a… Ách, mẹ thật là làm không nhìn thấy gì…” Lạc mẹ muốn tìm Lạc Gia Hoa nói chuyện, lại phát hiện con trai đang ôm con dâu, lập tức gấp rút lui ra ngoài, trong lòng cuối cùng một chút do dự cũng không có, xem ra con trai cùng con dâu là thật tâm yêu nhau, mặc dù bọn họ chung đụng thời gian ngắn, nhưng tính tình Mộng Kỳ thật tốt vừa biết làm việc nhà lại ôn nhu, tin tưởng hai người chung đụng là không có vấn đề , đối với làm cha mẹ mà nói, ai làm con dâu không là vấn đề, chỉ cần có thể làm cho con trai hạnh phúc là tốt rồi, tình cảm con trai cùng con dâu tốt, điều này cũng có nghĩa bà có thể rất nhanh sẽ được ôm cháu, Lạc mẹ lập tức hướng Lạc cha biểu đạt sự hưng phấn của mình tình, “Bạn già, tôi đã nói với ông…” Trong phòng bếp, nghe được giọng nói của Lạc mẹ, Mộng Kỳ liền vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa ra, mặt đỏ giống như trái gấc, “Anh nhìn xem, đều tại anh, mất hết thể diện đi.” Lạc Gia Hoa không sao cả cười cười, “Sợ cái gì, anh ôm vợ anh, có cái gì là mất mặt.” Mộng Kỳ nghe lời này rất là thoải mái, nhưng vẫn đẩy anh, “Tốt lắm, mẹ khả năng tìm anh là muốn nói chuyện gì đó, anh đi ra ngoài trước đi.” “Anh còn muốn rửa chén đây.” “Em rửa là tốt rồi.” “Nhưng hôm nay em đã mệt chết rồi .” “Không sao chỉ còn chút việc nhỏ này là xong rồi, anh đi ra ngoài đi, nếu muốn biểu đạt thành ý, sau khi về nhà làm hết công việc là được.” “… Vậy cũng tốt.” Tại trên trán Mộng Kỳ hôn một cái, “Vậy anh đi ra ngoài.” Mộng Kỳ dở khóc dở cười, sao giống như đưa tiễn người yêu đi xa như vậy, “Đi đi đi đi.” Bị cô vợ nhỏ đuổi ra, Lạc Gia Hoa trong lòng không hiểu cảm thấy có chút hư không.
Nhìn thấy anh đi ra, Lạc mẹ lập tức đình chỉ cùng Lạc cha nhỏ giọng trao đổi, “Con trai, tới đây.” “Cha, mẹ.” “Được rồi, không phải là làm cho con dâu ở trong phòng bếp rửa chén một chút sao, con có cần phải lưu luyến rời đi như vậy không?” Lạc mẹ không nói gì trừng mắt con trai mình, cái gì cũng tốt, chỉ có cái là quá si tình , một khi vừa ý với một người, trời có sập đừng hi vọng từ bỏ, nếu là không có vừa ý, ngay cả ở trước mặt anh ánh mắt cũng nhìn không thấy tới, thật không biết tính tình như vậy là tốt hay xấu.
“Nào có.” Bị nhìn thấu tâm tư, Lạc Gia Hoa có chút xấu hổ.
“Ai, con trai, mẹ hỏi con, các con khi nào thì chuẩn bị có con?” “A?” “A cái gì, con năm nay đã hai mươi tám , hiện tại nên có con đi.” Lạc mẹ nhỏ giọng nói, “Mộng Kỳ cũng đã hai mươi lăm , lúc này thích hợp để sinh con, sau khi sinh xong khôi phục lại cũng mau, hơn nữa, mẹ và cha con hiện tại cũng về hưu, có rất nhiều thời