Hai người tay cầm tay cười nói tiến vào một cửa hàng vàng bạc, Lạc Gia Hoa hỏi Mộng Kỳ muốn mua bạch kim hay là hoàng kim (vàng) , Mộng Kỳ không chút do dự lựa chọn hoàng kim , vật này bảo đảm giá trị tiền gửi, hơn nữa cá nhân cô cảm thấy còn rất có không khí vui mừng , hai người đến quầy kinh doanh hoàng kim, lúc này cũng không nhiều người, bởi vậy nhân viên hết sức nhiệt tình, cuối cùng Mộng Kỳ chọn một người nhìn hào phóng phong cách cũng không phải hết sức phức tạp, “Tiểu thư, phiền toái đem cái này cho tôi xem một chút.” “Tốt, chờ.” Tay Mộng Kỳ hết sức mảnh mai, theo lời mẹ của cô nói chính là thập phần thích hợp để đánh đàn, điều này cũng làm cho tay của cô so với người ngoài nhỏ hơn chút ít, bởi vậy sau khi đeo lên lập tức liền có vẻ lớn, “Quá lớn, cái này có loại nhỏ hơn một chút không?” “Tay tiểu thư thật xinh đẹp.” Nhân viên bán hàng khen Mộng Kỳ, “Chờ, tôi tìm cho cô loại nhỏ hơn.” “Tốt, phiền toái.” “Không khách khí.” Thừa dịp nhân viên bán hàng đi tìm một số nhẫn cỡ nhỏ, Mộng Kỳ lôi kéo Lạc Gia Hoa ở bên cạnh xem nhẫn dành cho nam, “Anh thích hoàng kim hay là bạch kim ?” “Anh cái gì cũng có thể, quan trọng nhất là xứng đôi với em, em là hoàng kim , anh dĩ nhiên là lựa chọn hoàng kim .” “Ha ha, em vẫn cảm thấy chúng ta mang hoàng kim là theo truyền thống, hơn nữa cảm giác vui mừng hơn một chút, quan trọng nhất là giá trị của nó ổn định.” Lạc Gia Hoa cười nhìn Mộng Kỳ, “Cô gái bây giờ đều thích kim cương bạch kim , khó có người như em thích truyền thống như vậy, sẽ không phải là tiết kiệm tiền cho anh đi, cả đời anh mới mua một lần, em không nên khách khí.” Mộng Kỳ cười, “Không quan hệ, dù sao của anh chính là của em.” Lạc Gia Hoa: … “Tiểu thư, mời xem thử cái này như thế nào?” nhân viên tìm được một số nhẫn tương đối nhỏ , Mộng Kỳ thử qua một lần, “Ừm, không sai, rất vừa.” “Ừm, tiểu thư lấy cái này sao?” “Ừm, đúng rồi, cô đem cái kia cho tôi xem một chút…” Mộng Kỳ chỉ chỉ chiếc nhẫn nam vừa rồi cùng Lạc Gia Hoa xem.
“Tốt, chờ.” Nhân viên lần này lấy ra không có loại nhỏ, Lạc Gia Hoa đeo vào, “Phải cái này sao?” “Ừm.” Lạc Gia Hoa gật đầu, “Đem hai chiếc nhẫn này gói lại cho chúng tôi.” “Tốt, hai vị còn cần gì khác nữa không?” “Xem một chút dây chuyền cùng hoa tai vòng tay các loại a.” Lạc Gia Hoa nói ra.
“Không cần đi.” Mộng Kỳ phản bác, “Em ngày thường cũng không mang những vật này, mua cũng là lãng phí, một chiếc nhẫn là đủ rồi.” Lạc Gia Hoa cười sờ sờ đầu Mộng Kỳ, “Vợ à, em thật sự là tiết kiệm tiền cho chồng em sao?” Mộng Kỳ: … Nói thật thì cô cảm thấy hai người mặc dù là vợ chồng, nhưng là chân chính chung đụng không lâu, thoáng cái để cho anh mua này mua kia , chính cô cũng xác thực thẹn thùng, “Thật sự không cần.” “Như vậy sao được chứ, những thứ này vốn là nên mua trước khi kết hôn, hiện tại mới mua, em không trách anh là tốt rồi, những thứ này không phải là vấn đề em mang không mang, mà là theo lý anh nên mua cho em , hơn nữa, em là cô dâu, chỉ có một chiếc nhẫn sao được, cho dù em không thích mang, trong ngày thường để ở nhà cũng có thể tăng tỉ giá đồng bạc a, thời điểm lễ mừng năm mới lấy ra mang, hoặc là tham gia mấy cái tụ hội gì đó, cũng lại dùng a.” Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, Lạc Gia Hoa nói rất có đạo lý, liền gật gật đầu, “Vậy cũng tốt.” Cuối cùng, hai người vẫn là chọn lựa một sợi dây chuyền, một chiếc vòng, một đôi bông tai, lúc ra khỏi cửa hàng vàng bạc, đồ đã đeo ở trên tay Mộng Kỳ, đều này làm cho cô cảm giác thẹn thùng giống cô dâu mới cưới.
Không có gì muốn mua nữa, Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ thương lượng là nên đến nhà cha mẹ của anh, Mộng Kỳ vừa hỏi, nơi này cách nhà cha mẹ của anh cũng gần hai tiếng đồng hồ, còn rất xa, gật đầu, hai người lấy xe, mang đồ đạc ném tới chỗ ngồi phía sau, Mộng Kỳ lên tay lái phụ, sờ sờ bắp chân của mình, “Thật may là không có mang giày cao gót, nếu không hôm nay chân này đã có thể phế đi, mệt chết em.” “Đi dạo phố không phải là sở thích của phụ nữ các em sao?” Lạc Gia Hoa vừa khởi động xe hơi vừa hỏi.
“Nhưng em lại không thích, cùng em đi dạo cho tới trưa, có mệt mỏi không, có cảm thấy phiền hay không?” Lạc Gia Hoa cười, “Không biết.” Mộng Kỳ vô lực nằm ở tay lái phụ, “Em cảm thấy được em quá may mắn.” “Ừm?” “Em biết Lạc Gia Hoa, cơ hồ là một người không có khuyết điểm, đối với nữ nhân của mình vừa ôn nhu lại săn sóc, người đàn ông như vậy, đối tượng như vậy dù cho có đi đến chỗ nào cũng sẽ có phụ nữ điên cuồng chiếm đoạt, rõ ràng để cho em đụng phải, không phải em may mắn là cái gì, bất quá, em còn muốn cám ơn bạn gái trước của anh đây.” Thẩm Điệp? Lạc Gia Hoa tay vô ý thức nắm chặt vô lăng lại một chút, “Cảm ơn cô ấy cái gì?” Mộng Kỳ quay đầu, cười, “Trên đời này không có người thập toàn thập mỹ, cũng không có cuộc sống thập toàn thập mỹ, em không tin anh từ nhỏ chính là hoàn mỹ , nhất định là cần người dạy dỗ , mặc dù thời kỳ trưởng thành của anh không có em làm bạn, nhưng là, tại anh từ một tiểu tử chưa ráo máu đầu biến thành một người thành thục chững chạc, biết rõ quý trọng, biết rõ trách nhiệm, có thể gặp được anh, liền là vận may của em , có thể nói, em cơ hồ là trực tiếp hưởng thụ may mắn của người khác, tính ra, là em nhặt được một cái tiện nghi đây, anh nói, em có phải hay không nên cười trộm rồi?” Mỗi người, khi mất đi mới có thể càng hiểu được quý trọng, bất kể là Lạc Gia Hoa, hay là Mộng Kỳ, bọn họ đều từng đã mất đi, cho nên đối với người bên cạnh mới có thể càng thêm khoan dung cùng quý trọng, cho nên nhiều năm sau, bọn họ mới có thể đối với đối phương mà nói, gặp anh (em), là hạnh phúc lớn nhất đời này của em (anh).
Nghe Mộng Kỳ nói, Lạc Gia Hoa cười, “Nói như vậy, người dù sao vẫn có kinh nghiệm một lần yêu đương, mới có thể càng thêm thành thục, như vậy, anh vào lúc này gặp được em xinh đẹp như thế, có phải hay không cũng là vận may của anh đây?” Mộng Kỳ nhắm mắt, cười, “Vâng.” “Phốc xuy ~~em thật đúng là không khách khí.” “Khách khí thần mã , đều là Phù Vân.” “Ha ha ~~~” Lạc Gia Hoa phát hiện, cùng Mộng Kỳ một chỗ, sẽ luôn rất vui vẻ rất nhẹ nhàng.
“Có thể mở nhạc nghe đi.” “Tốt, mở ra cái tủ nhỏ trước mặt em, bên trong có đĩa.” “Ân.” Mộng Kỳ mở ra, phát hiện tất cả đều là nhạc tiếng anh, “Anh thích phong các Âu Mỹ ?” “Có thể cho là như vậy, ngẫu nhiên nghe một chút.” “Đối với phong cách Trung Quốc anh càng ưa thích .” “Em thích nhạc nào, lần sau anh mua để vào bên trong.” Lạc Gia Hoa lập tức nói.
“Hay là chính mình đi mua đi.” Mặc dù cô tự nhận tiếng anh của mình cũng khá tốt, nhưng dưới bình thường tình huống cô cũng không thích nghe nhạc Anh, chỉ có số ít , đặc biệt kinh điển , cô sẽ thích, nói ví dụ như MJ , rất khéo, trong đống đĩa của Lạc Gia Hoa cũng có rất nhiều đĩa nhạc kinh điển, Mộng Kỳ dĩ nhiên là lựa chọn thể loại này , “Chỗ mở đĩa ở đâu?” “Đây này.” Lạc