Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 86


trước sau

Chu Minh Phú chế nhạo, “Lần này ba đã tính toán cần thận để Ôn Nhiên đến thành phố F. Con nghĩ vì sao ba lại bị tai nạn xe, vì sao lại đề xuất cho con đi theo.”

“Ba, chẳng lẽ là ba cố ý bị tai nạn xe, vì sao chứ?”

Chu Lâm không hiểu, ông dùng tai nạn xe cộ làm giá, đây không phải là hại đối phương một nghìn mà hại mình 800 sao? Nếu như mất mạng như Ôn Hồng Duệ thì phải làm sao.

Sắc mặt Chu Minh Phú thay đổi, trầm giọng nói: “Nếu không phải dùng khổ nhục kế, làm sao Ôn Nhiên có thể tin được, lúc trước ba đã đánh giá thấp nó quá mức. Không chỉ có Mặc Tu Trần ở bên cạnh, bây giờ Ôn Cẩm cũng đã tỉnh lại, hôm trước, ba đến bệnh viện thăm nó, từng câu nói đều có ý nghi ngờ ba. ”

“Nghi ngờ ba về việc gì, vụ tai nạn xe hơi sao?”

Chu Lâm lo lắng hỏi, trước đây cô ta đã nghe ba mình nói, Ôn Cẩm sớm đã nghi ngờ ông ta về hành vi hối lộ, đang điều tra ông ta.

“Ừ, Ôn Cẩm không phải là Ôn Nhiên, không dễ đối phó như vậy. Nhưng mà, nó rất yêu thương Ôn Nhiên, nếu nhìn thấy Ôn Nhiên bị hủy hoại, nó có thể tức giận đến mức trở thành người thực vật lần nữa…”

Chu Minh Phú rata biết rõ Ôn Cẩm nhu nhược, nếu Ôn Nhiên gặp chuyện, Ôn Cẩm nhất định sẽ không chịu nổi đả kích, về phần biểu hiện của Mặc Tu Trần, nhất định sẽ rất đặc sắc, một người đàn ông không thể giao hợp, vợ lại bị vô số người đàn ông chà đạp…

Một ánh mắt kinh ngạc thoáng qua trên mặt Chu Lâm, một lúc sau cô ta mới hỏi: “Ba, Ôn Niên có bị lừa không, con cảm thấy cô ta và trước đây như đã biến thành một người khác vậy, cô ta chuẩn bị kỹ càng và mạnh hơn trước rất nhiều.”

Ôn Nhiên trước kia được bảo vệ, cô không biết nhiều chuyện xấu, người nào xấu cô cũng không biết rõ. Nhưng sau khi gia đình xảy ra biến cố, cô bỗng trưởng thành hơn, thành thục hơn.

Ngay cả với ‘chị em’ cũ của mình, cô cũng thờ ơ và ghẻ lạnh. Đừng nói đến giao tình trước đây, bây giờ nói chuyện với cô ta, cô cũng miễn cưỡng mà nói chuyện.

“Không thể không bị lừa. Lần này, cô ta đừng nghĩ đến sẽ may mắn như vụ tai nạn xe nữa.”

Ánh mắt Chu Minh Phú lộ ra vẻ tàn nhẫn, ông ta biết Ôn Nhiên sẽ không dễ bị lừa như vậy, ông ta đã sắp xếp, chỉ cần cô đến thành phố F thì khó mà bay đi được.

***

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Ôn Nhiên, Bạch Tiểu Tiểu cúi người trên bàn làm việc, khẩn cầu nhìn cô: “Nhiên Nhiên, cậu đưa tớ đi cùng đi mà, tớ hứa sẽ không gây chuyện đâu.”

Ôn Nhiên liếc cô ấy một cái, cúi đầu nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, có vài loại dược phẩm quý cần thu mua, hiện tại đã là đầu mùa thu, mấy ngày nữa những dược phẩm đó sẽ khó đi vào, cô nghĩ, lần này mua nhiều chút.

Hôm enb cô đến bệnh viện thăm anh trai, anh cô nói với cô một tin tốt, bệnh viện Khang Ninh muốn sử dụng thuốc tiêm của nhà máy dược phẩm của bọn họ, với hai loại thuốc tây, nghĩ đến đây, cô nhấc điện thoại trên bàn, nói vào đó.

Bạch Tiểu Tiểu nhíu mày, trở lại ghế, kiên nhẫn chờ Ön Nhiên gọi điện thoại xong cô ấy mới hỏi lại, “Nhiên Nhiên, cậu suy nghĩ xong chưa?”

“Cậu không phải đi làm à?”

Ôn Nhiên thản nhiên hỏi, nhưng Bạch Tiểu Tiểu hai mắt lại sáng lên: “Không cần, không cần, tớ đã xin nghỉ phép nửa tháng rồi.”

“Nghỉ phép?”

Ôn Nhiên nhìn Bạch Tiểu Tiểu bằng ánh mắt kỳ lạ, cô chủ lớn như cô ấy làm việc ở công ty riêng của mình, chú Bạch yêu thương cô ấy, căn bản là không nỡ để cô ấy mệt, hoàn toàn là một người rảnh rỗi, còn xin nghỉ phép cái gì chứ.

Bạch Tiểu Tiểu bĩu môi nói: “Gần đây ba tớ và Tiêu thị hợp tác một dự án. Là người đó phụ trách, tớ không muốn nhìn thấy anh ấy, nên xin nghỉ phép.”

Ôn Nhiên biết người cô ấy đang nói đến là Tiêu Dục Đình, nhà họ Bạch và nhà họ Tiêu được coi là gia đình quý tộc, mà cô nhóc Bạch Tiểu Tiểu, từ nhỏ đã thích Tiêu Dục Đình, dùng không ít thời gian quan tâm đến Tiêu Duc Đình, cũng không để ý đến sự thờ ơ của anh ta đối với mình, luôn ở phía sau anh ta đuổi theo rất nhiều năm.

Nhìn thấy giữa hai hàng lông mày thoáng hiện lên nét buồn bã, tim Ôn Nhiên khẽ thắt lại, mỉm cười đồng ý: “Được rồi, cậu đi cùng tớ đến thành phố F.”

Nghe được lời hứa của cô, trên mặt Bạch Tiểu Tiểu chợt nở nụ cười rạng rỡ: “Nhiên Nhiên, vẫn là cậu đối xử với tớ tốt nhất, cậu nhất định sẽ không hối hận khi đưa tớ đi cùng đâu.”

Ôn Nhiên khế nhướng mày, chớp chớp mắt nói: “Chỉ mong là như thế, tớ là đi làm đó, cậu đến đó phải ngoan ngoãn tự mình chơi nhé.”

“Ngày mai chuyến bay bay mấy giờ thế, tớ về thu dọn đồ đạc ngay.”

Bạch Tiểu Tiểu vui vẻ đứng lên, ghế trượt ra sau hai mét vì cử chỉ thô lỗ của cô ấy, Ôn Nhiên nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Chuyến bay vào chín giờ sáng mai, cậu vội làm gì chứ.”

“Đúng rồi đúng rồi, tớ còn một chuyện nữa.”

Bạch Tiểu Tiểu đến tìm Ôn Nhiên là có chuyện quan trọng, nhưng khi cô ấy nghe nói ngày mai cô phải đến thành phố F để tham gia hội chợ thương mại dược phẩm, cô ấy liền quên mất việc chính mà mình đến đây.

Lúc này mới nhớ ra, cô ấy bực bội vỗ trán.

Ôn Nhiên cau mày, lo lắng cô ấy tự vỗ mình thành ngốc: “Khi nào thì cậu có thể nhẹ nhàng với chính mình hả, tớ không muốn cậ ở chỗ tớ vỗ đầu thành kẻ ngốc đâu đấy, đến lúc đó chú Bạch lại đến tìm tớ bắt bồi thường một cô con gái đấy.”

Bạch Tiểu Tiểu cười cười, kéo lại cái ghế đã trượt đi hai mét, ngồi tao nhã, cười nói: “Tòa nhà thương mại của tập đoàn MS, cậu có biết không?”

Ôn Nhiên liếc nhìn cô ấy, đó là điều mà mọi người ở thành phố Đà Nẵng đều biết có được không hả?

“Nhiên Nhiên, là như thế này. Ba tớ muốn hợp tác với tập đoàn MS. Tớ nghe nói, Mặc Tu Trần phụ trách cho dự án của tòa nhà thương mại này. Cậu có thể giúp tớ đưa cái này cho anh ấy xem có được không?”

“Đây là kỳ nghỉ phép nửa tháng mà cậu nói?”

Ôn Nhiên khẽ cau mày nhìn cô ấy lấy bản kế hoạch từ trong túi ra.

Bạch Tiểu Tiểu ngượng ngùng cười cười, giải thích nói: “Nhiên Nhiên, không phải tớ muốn cậu nhất định bảo Mặc Tu Trần hợp tác với chúng tớ, chỉ là để cho anh ấy xem xét. Nếu anh ấy cho là không tốt thì bỏ qua. Còn về chỗ ba tớ, tớ cũng có được một lý do giao cho ông ấy chứ.”

“Cho dù tớ muốn anh ấy đồng ý, tớ cũng phải có năng lực mới được chứ. Cái này là cậu viết à?”

Ôn Nhiên cầm bản kế hoạch đặt lên bàn, tuy rằng cô và Mặc Tu Trần là vợ chồng nhưng là kiểu vợ chồng không có tình cảm, cô làm sao có thể yêu cầu Mặc Tu Trần làm gì chứ.

Lùi lại nghìn bước, cho dù hai người là vợ chồng hạnh phúc, cô cũng sẽ không ép anh vì cô mà làm như vậy.

Bạch Tiểu Tiểu cần thận nói: “Nhiên Nhiên, cậu chỉ cần đưa bản kế hoạch này cho Mặc Tu Trần xem là được, cậu không cần nói lời tốt giúp tớ, không phải do tớ viết đâu.”

“Ừ, tớ chỉ có trách nhiệm đưa cái này cho anh ấy, anh ấy xem hay không thì tớ cũng chưa chắc đâu đấy.”

Ôn Nhiên gật đầu, lúc đầu cô nhờ Bạch Tiểu Tiểu thuyết phục ba cô ấy cho cô vay 175 tỷ để giúp cô vượt qua khó khăn, việc này cô ấy cũng nhất định sẽ giúp, mặc dù cuối cùng, cô không vay tiền nhà cô ấy. Nhưng ân tình này cô luôn ghi nhớ.

Bạch Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu, liên tục cảm ơn: “Nhiên Nhiên, cảm ơn cậu.”

***

Sau khi Bạch Tiểu Tiểu rời đi, Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Mặc Tu Trần.

Đổ chuông mấy lần, điện thoại mới được nhận, giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần thông qua tiếng ồn ào của máy xúc trên công trường truyền đến: “Alo!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện