Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 77


trước sau

Đêm nay, vất vả nhất là Tiểu Lưu!

Anh ta ở nhà Trình Giai cả đêm, Trình Giai thoải mái ngâm mình trong bồn tắm cả đêm, chỉ khác là cô ta tắm nước lạnh.

Nửa đêm, cô mệt quả ngủ thiếp đi.

Mãi đến sáng sớm bị cái lạnh đánh thức, mới phát hiện minh đang ngủ trong bồn tắm, mặc dù tác dụng của thuốc đối với cơ thể đã giảm dần, nhưng đầu cô ta dau như muốn nổ.

Nhìn thấy Tiểu Lưu đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách,

Trình Giai liền nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, bề ngoài là Mặc Tu

Trần và Tiểu Lưu cùng nhau đưa cô về nhà, nhưng thật ra, Mặc Tu

Trần cũng không thèm giúp cô chút nào.

Sau khi vào nhà, Mặc Tu Trần kêu Tiểu Lưu kéo cô ta vào phòng tắm, mặc dù rất buồn nhưng cô ta vẫn biết mình phải làm gì, cô ta tách khỏi Tiểu Lưu, lao về phía Mặc Tu Trần, cầu xinh anh giúp cô ta

Cuối cùng, Mặc Tu Trần và Tiêu Lưu cùng nhau kéo cô ta vào phòng tấm, vận nước lạnh và dội xuống đầu cô ta…

Cô ta không nhớ Mặc Tu Trần rời đi khi nào, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột khiển ký ức của cô ta ngừng lại, Tiểu Lưu ở trên ghế sô pha cũng bị tiếng chuông đánh thức, anh ta ngồi dậy lấy điện thoại di động ở trên bàn trà,

“Tôi tự mình nghe.”

Trình Giải lào đảo đi về phía anh ta, Tiểu Lưu đứng dậy, không nhìn cô ta đang trong bộ quần áo ướt át, thở ở nói: “Cô Trình đã tỉnh rồi, tôi về trước đây.”

“Chờ đã.”

Trinh Giai cầm điện thoại lên liếc nhìn cuộc gọi, trực tiếp cúp máy, ngăn Tiểu Lưu đang chuẩn bị rời đi.

“Cô Trình, còn chuyện gì không?”

Tiểu Lưu quay lại, dửng dưng nhìn cô ta.

Trinh Giai khó chịu cau mày, cô ta mặc đồ từ trong nước lạnh đi ra, thân thể không tự chủ được run lên, lời nói có chút run rẩy: “Tôi hôm qua tôi xảy ra chuyện gi vậy?”

“Tôi chỉ biết tối hôm qua cô Trình nói nóng, không biết cụ thể, tôi cũng không rõ nữa. Nếu cô Trình không có việc gi nữa, tôi sẽ rời di.”

Tiểu Lưu nói xong liền sải bước rời đi, không muốn ở lại lâu hơn nữa.

Cửa đóng lại, Trình Giai hắt hơi vài cải, cầm điện thoại di động xông vào phòng ngủ, cởi quần áo, quấn chăn bông, sau đó gọi lại cuộc gọi vừa cúp mày.

***

Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang ăn sáng thì điện thoại di động đổ chuông.

Anh đặt bánh mì nướng trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy cuộc gọi, khóe miệng cười, hỏi Ôn Nhiên đang ngồi đối diện: “Là Tiểu Lưu gọi đến, chắc là Trình Giai đã tỉnh rồi, em có muốn biết tình hình mới nhất không?”

Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, hợp tác nở một nụ cười: “Đương nhiên!”

Nụ cười nơi khóe miệng của Mặc Tu Trần lan tỏa trong câu trả lời của cô, anh dùng ngón tay thon dài ấn vào nút trả lời, trực tiếp bật loa ngoài lên, rồi lấy sữa ở truớc mặt mình uống.

“Cậu chủ lớn, Trình Giai đã tinh rồi, thuốc cũng hết tác dụng, bây giờ tôi có thể về được không?”

Giọng nói của Tiểu Lưu phát ra từ điện thoại di động của anh, anh không dám về nếu không có sự cho phép của Mặc Tu Trần.

“Cô ta không sao chứ?”

Mặc Tu Trần vô ý thức sở lên cải cốc, ảnh mắt dừng lại trên người Ôn Nhiên cười nhẹ, thản nhiên hỏi.

“Vâng, nửa đêm cô ta ngủ thiếp đi trong bồn tắm, đến mười phút trước mới tỉnh dậy. Ngoại trừ dáng vẻ nhếch nhác thì cũng là nhếch nhác.”

Tiểu Lưu báo cáo chi tiết về Trình Giai càng nhiều càng tốt, hy vọng sẽ giúp cậu chủ lớn nhà anh ta vui vẻ, để anh ta về nhà sớm hơn. Đêm qua anh ta đã ở nhà của Trình Giai. Mặc dù anh ta ngủ vài tiếng ở trên ghế sofa, nhưng ngủ ở trên giường của nhà mình vẫn tốt hơn, chứ không phải chịu khổ.

“Sau khi tôi đi, cô ta không nhờ cậu giúp sao?”

Mặc Tu Trần cười nói, nếu tối hôm qua Trình Giai và Tiểu Lưu xảy ra chuyện, cô ta có hối hận vì những gì mình đã làm không?

“Cậu chủ lớn, đừng đùa tôi chứ, người cô ta thích là cậu mà, đâu có phải tôi đâu.”

Tiểu Lưu cười gượng gạo nói.

Hành động nhét thức ăn vào miệng của Ôn Nhiên hơi dừng lại, đôi mắt nhìn Mặc Tu Trần chớp chớp, cúi đầu che giấu ý cười trong mắt.

Mặt Mặc Tu Trần đen lại, trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện, “Cậu về đi!”

“Cám ơn cậu chủ lớn, tôi trở về ngay.”

Đầu dây bên kia, Tiểu Lưu như nhận được chiếu chỉ của hoàng thượng, lập tức vui vẻ nói lời cảm ơn.

Kết thúc cuộc gọi, Ôn Nhiên tò mò hỏi: “Trình Giai ngâm trong nước lạnh cả một đêm, sẽ không bị cảm đâu chứ?”

Mặc Tu Trần híp mắt nhìn cô: “Em còn quan tâm đến cô ta?”

Ôn Nhiên nhún vai, nhướng mày nói: “Tôi quan tâm cô ta làm gì, cô ta chính là ân nhân của mạng anh, muốn quan tâm thi cũng nên là anh quan tâm Hơn nữa, tối hôm qua cô ta xảy ra chuyện ở nhà anh, nhất định sẽ tìm anh muốn một lời giải thích.”

***

Nhà họ Mặc.

Khi Mặc Tử Hiên đi xuống lầu, trước ghế sô pha trong phòng khách, bảo mẫu đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn một mảnh thủy tinh vỡ, Tiêu Văn Khanh ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt tức giận.

“Mẹ, ai lại làm cho mẹ tức giận thế, ba con đâu?”

Mặc Tử Hiên liếc qua chiếc cốc pha lê bị vỡ, nhìn Tiêu Văn Khanh trên ghế sofa dò hỏi.

Tiêu Văn Khanh ngẩng đầu, nhìn Mặc Tù Hiên, lạnh lùng nói: “Ba con sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.”

“Vậy thi mẹ tức giận chuyện gì, mới sáng sớm mà, không sợ già nhanh sao ạ?”

Chân mày Mặc Tử Hiên nhíu lại có mấy phần hoài nghi, bỏng dáng cao lớn đứng cách sofa vài mét, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Văn Khanh.

“Còn không phải Trình Giai ngu ngốc đó à, tối hôm qua cơ hội tốt như vậy, cô ta lại không nắm bắt được, bản thân bị ném vào bồn tấm ngâm nước lạnh cả đêm.”

Tiêu Văn Khanh tức giận nói, nếu bà ta biết Trình Giai ngu ngốc như vậy, trong hàng ngàn người bà ta sẽ không chọn cô ta.

Ánh mắt Mặc Tử Hiên thay đổi, bất mãn hỏi: “Tối hôm qua mẹ bỏ thuốc Mặc Tu Trần sao? Mẹ, không phải con đã nói mẹ đừng xen vào rồi sao?”

Tiêu Văn Khanh hừ lạnh một tiếng, phản bác nói: “Nếu như mẹ không xen vào, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên sẽ sinh ra một đứa con trai, ở cái gia đình này, làm gì còn chỗ đứng của con nữa.”

Khuôn mặt vốn dĩ đã khó coi của Mặc Tử Hiên vì lời nói của bà ta mà trở nên u ám, nghiến răng nghien lợi nói: “Mấy năm nay, mỗi lần mẹ thử Mặc Tu Trần có lần nào hiệu quả đâu. Điều này chỉ có thể chứng minh bệnh của anh ta chưa khỏi, cứ coi như Nhiên Nhiên và anh ta kết hôn được một năm đi, cũng không có khả năng sinh con cho anh ta được.”

Hơn nữa, anh ta sẽ không để cho Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần sống cùng nhau một năm, anh ta nhất định phải đem Ôn Nhiên về.

“Mặc Tu Trần có một người bạn là hậu duệ của một gia đình y học cả trăm năm. Ngày thường Cố Khải thích nghiên cứu những thứ quái gở, có lẽ cậu ta đã cho Mặc Tu Trần uống thuốc giải. Không biết tại sao, mẹ luôn cảm thấy bệnh của Mặc Tu Trần đã chữa khỏi rồi, không được, mẹ vẫn phải nghĩ cách khác để thử nó mới được.”

Nếu anh thực sự không thể giao hợp, tại sao phải kết hôn với Ôn Nhiên?

Ngoài ra, Mặc Tu Trần khoẻ như vậy, hiếm khi bị cảm lạnh, bà ta thực sự không tin, bệnh của anh trên phương diện đó sẽ không bao giờ chữa khỏi.

Càng nghĩ về nó càng cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra!

Mặc Tử Hiên thở ra một hơi, biết nói thêm nữa cũng vô ích, anh ta lạnh lùng buông một câu, “Con có chuyện phải ra ngoài trước”, sau đó liền xoay người đi về phía cửa ra vào.

“Từ Hiên, con đi đâu vậy? Tối hôm qua không nói đã nói rồi sao, hôm nay con đi chụp ảnh cưới với Chu Lâm mà?”

Tiêu Văn Thanh vội vàng hét lên, Mặc Tử Hiện chỉ giả vờ như không nghe thấy bà ta nói, đầu cũng không thèm quay lại mà bỏ đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện