Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Con gái là phải dỗ


trước sau

Advertisement

Chương 6.1: Con gái là phải dỗ

Lúc Khương Hàn ra ngoài, Cảnh Huyên tiễn anh ra cửa. Anh đi tới nơi cũng không dám nói lời nào, càng biết điều hơn ngày thường một chút.

Anh bước tới cửa thì dừng lại, xoay người đối mặt với cô, định nói gì đó nhưng cô chờ hồi lâu cũng không nghe thấy một từ nào. Cô không kiềm được ngẩng lên nhìn anh thì thấy anh đang dùng một ánh mắt hết sức phức tạp để nhìn cô. Thấy thế, tim cô đập bình bịch, định hỏi anh nhìn gì nhưng cuối cùng không dám vội vã, chỉ nhìn lại anh bằng một ánh mắt nghi ngờ.

Hình như anh thở dài một hơi rồi nói: "Đi nghỉ ngơi đi."

Cảnh Huyền "à" một tiếng, thầm nghĩ vậy anh phải đi đã rồi em mới có thể nghỉ chứ!

Anh cất bước định đi mới bỗng nhiên như nhớ tới điều gì đó nên ngoảnh lại nói với cô: "Cái clip em xem phần lớn đều là mượn góc."

Cô thờ ơ "ờ" một tiếng. Đi nhanh đi! Đi nhanh đi! Anh nói nhiều quá.

Mắt anh phức tạp hơn nhìn cô, muốn nhìn thấy xem rốt cuộc cô đang nghĩ gì trong đầu.

Vừa hay ánh mắt người trợ lý hôm qua liếc qua, vẫn nhìn chăm chú vào anh bên này. Nhưng anh lại dặn dò cô một câu như không có việc gì: "Hai ngày nay không được để vết thương đụng nước. Nhớ bôi thuốc." Cô cảm thán tâm trạng tốt, da mặt dày thảo nào ngày nào cấp trên cũng có thể giữ vững bình tĩnh.

Lúc cô về phòng, thấy hình ảnh trên màn hình laptop mới phản ứng được anh đang giải thích chuyện nụ hôn với cô. Cô nhớ lại lời Viện Viện nói lúc ban ngày: "Dù gì cũng là ảnh đế vậy mà lại ngây thơ phát sợ." Cô lập tức vui vẻ không chịu nổi. Anh đang xấu hổ đấy à?

Nghĩ tới khả năng này, cô không kiềm được lại lăn lộn trên ghế sô pha. Há há há, lúc quay phim hẳn anh nên nghĩ tới ngày hôm nay lâu rồi chứ.

Cười một hồi cô lại không cười được, buồn bã thở dài. Sao anh lại để ý đến cô thế chứ, vui cái rắm ý! Nếu không phải cô là em gái của Cảnh Bác Hiên thì người ta quan tâm cô à!

Cô khinh bỉ bản thân như kiểu "chó Nhật bị che mắt, vui mừng mù quáng!" Sau đó hứng thú của cô tan đi, rã rời tắt cái clip, tắm rửa rồi đi ngủ.

Chương 6.2: Con gái là phải dỗ

Khương Hàn tựa vào lan can trên hành lang, hút một điếu thuốc để mình bình tĩnh một chút, sau đó gọi cho Tống Thần: "Clip cut cảnh hôn là do anh thả ra ngoài à?"

"Không phải tôi từng nhắc với anh à? Sao thế?"

"Không sao cả, tôi hối hận rồi. Sau này đừng thả những clip như thế nữa."

"Đừng đùa chứ, hiệu quả tốt lắm mà. Ngoài chuyện tâm trạng đám fan nữ của anh hơi nóng nảy ra thì những fan khác rất vui tai vui mắt đó thôi. Anh không biết lượng xem trên truyền hình cao thế nào đâu. Anh quay phim rồi còn sợ người ta nói gì! Ban đầu chẳng phải là công ty biên tập lại mà là do fan làm à? Tôi chỉ cảm thấy không tệ nên muốn mượn nó để lăng xê chút thôi." Tống Thần cảm thấy hơi không hiểu ra sao cả. Gần đây Khương Hàn quan tâm mấy thứ này khiến anh ta khó hiểu: "Anh bị cái gì kích thích à?"

Khương Hàn từ chối trả lời vấn đề này, cúp thẳng điện thoại. Anh lẩm bẩm một câu: "Không phải bị kích thích à? Kích thích tới mức tôi sắp thần kinh rồi."

Trợ lý lại nhẹ nhàng bay tới, thầy Khương Hàn thì mắt sáng lên: "Thầy Khương, trong phòng bài ba tay thiếu một, chị Viện Viện chúng tôi bảo anh tới góp một tay."

Khương Hàn dụi thuốc, đi theo trợ lý nhỏ. Ôn Viện Viện, Dịch Minh Lãng nở nụ cười đầu tiên: "Tôi biết anh sẽ tới mà!"

"Vậy à?" Anh không mấy hào hứng lên tiếng đáp. Ôn Viện Viện nở nụ cười khanh khách, rất vui vẻ. Khó có khi thấy ảnh đế Khương cũng có chuyện phiền lòng!

Dịch Minh Lãng lắc xúc xắc: "Chơi tiếp không?"

Lúc xúc xắc lăn tới chỗ Ôn Viện Viện, cô ta cầm lấy quân bài đầu tiên rồi mới ngẩng đầu nhìn anh ta: "Nhìn cho kỹ bài của anh, đừng để bị thua đó!" Ai đó đen tình không chừng lại đỏ bạc đấy!

Quả nhiên, Khương Hàn như bị thần bài nhập, ù hết tất cả, cuối cùng Ôn Viện Viện đẩy bài đi: "Không chơi không chơi, ức hiếp người quá."

Khương Hàn tính toán chỗ xu rồi ném cho trợ lý Mẫn Hạo sau lưng: "Đổi xu đi. Ngày mai mua một xe trái cây đưa tới studio."

Ai cũng biết mai là cảnh đầu tiên của Cảnh Huyên, đóng chung với Khương Hàn. Vốn đáng lẽ mọi người chẳng coi trọng nữ hai gần như là người mới này, đều chờ đợi xem chuyện cười của cô! Bình thường người mới bước vào đoàn làm phim sẽ được sắp xếp một xe thức ăn gì đó để tạo tâm trạng tốt. Một khi ngày mai NG nhiều hoặc trạng thái không tốt thì mọi người sẽ tha thứ mà chỉ thêm chút. Đương nhiên Khương Hàn không thế. Mọi người cũng biết ảnh đế Khương thật sự không để ý chuyện đối nhân xử thế thế nào mà lại bỗng làm thế. Ôn Viện Viện và Dịch Minh Lãng từng hợp tác với anh nhiều lần cũng ngẩn ra. Ôn Viện Viện phản ứng kịp trước: "Ảnh đế Khương để ý tới em gái quá đấy!"

Không phải vì mình thì là vì Cảnh Huyên rồi. Con bé kia vừa lăn lộn trong giới, rất nhiều chuyện còn không biết gì. Đây là giẫm phải vận cứt chó gì mới được anh bảo vệ bên cạnh vậy.

Khương Hàn mấp máy môi, không phản bác: "Có đôi khi cô ấy không hiểu chuyện lắm. Các cô khoan dung cho cô ấy nhiều hơn nhé."

Dịch Minh Lãng cười ha ha: "Bỗng nhiên quan tâm thế khiến người ta hoảng đấy!"

Ôn Viện Viện gật đầu dáng vẻ hiểu rõ trong lòng. Dịch Minh Lãng ngoảnh sang hỏi cô ta: "Chị Ôn, chị đánh tiếp không?"

Ôn Viện Viện học theo giọng điệu anh ta đáp trả một câu: "Tôi đánh tiếp chứ không ép buộc đâu ~" Dịch Minh Lãng hừ hừ với cô, hai người cười lăn cười bò, hình tượng bị giẫm tan nát dưới chân.

Khương Hàn và Ôn Viện Viện lấy tư cách là nam nữ chủ nhân nên ở hai căn phòng tốt nhất tầng thượng. Lúc hai người cùng vào thang máy, cô ta nói với anh: "Trước kia anh từng nói có một đối tượng chỉ phúc vi hôn* tôi còn cười anh. Bây giờ cũng hơi ước ao vì người đó là Cảnh Huyên!"

*Trỏ bụng mà nói chuyện cưới xin, ý nói cha mẹ đôi bên hứa gả con cho nhau từ khi cô dâu chú rể còn trong bụng mẹ.

Anh nhìn chằm chằm vào bức tường thang máy. Trên đó in bóng anh lờ mờ. Anh hờ hững "ừm" một tiếng. Anh thấy sắc mặt mình vô cùng kém. Ai thấy cảnh vị hôn thê của mình quay cảnh hôn với người khác có lẽ sẽ không vui. Nhưng anh tức hơn là đầu gỗ Cảnh Huyên kia lúc nào mới có thể thông suốt!

Ôn Viện Viện thấy sắc mặt anh cũng hiểu anh nghĩ gì: "Con gái là phải dỗ! Dỗ dỗ rồi sẽ lừa được tới tay."

"Từng dỗ." Anh dừng một chút, như nhớ lại chuyện gì không đáng nhớ mà cau mày: "Nhưng không có tác dụng!"

"Vậy thì cưng chiều. Cưng chiều tới mức cô ấy quen với anh, không rời anh được là anh đạt được ước muốn rồi."

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện