Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Chương : 7


trước sau

Advertisement

Chương 4:

Cảnh Huyên mất ngủ, giống cái năm lớp mười hai cô giấu Khương Hàn, lén lút báo nguyện vọng vào khoa biểu diễn điện ảnh Trung Hoa, trong lòng đều thấp thỏm, vừa cảm thấy cuộc đời mình phải tự mình làm chủ, lại vừa cảm thấy áy náy, suy cho cùng Khương Hàn cũng là vì tốt cho cô.

Năm đó cô vẫn chưa tròn mười tám tuổi, sau khi bố xảy ra chuyện người giám hộ lại chuyển đến cho anh trai, nhưng anh trai cô năm đó bị bệnh, nằm trong bệnh viện, làm thế nào cũng không chịu phẫu thuật. Cô biết, anh trai sợ không xuống bàn phẫu thuật được, sợ em gái anh không còn chỗ dựa.

Về sau người của Khương gia đến thăm anh cô, cô ôm cánh tay ông nội Khương Hàn, ra sức cầu xin ông khuyên Cảnh Bác Hiên, ông cụ Khương phất tay, kéo Khương Hàn đến đầu giường Cảnh Bác Hiên, nói: “Bác Hiên cháu yên tâm, hôn ước của hai nhà Khương Cảnh vĩnh viễn giữ lời, ông sẽ không để Huyên Huyên không có ai quản.”

Cô ngẩn người hồi lâu cũng không biết Cảnh gia và Khương gia có hôn ước từ khi nào, ngược lại Cảnh Bác Hiên vui vẻ, nắm lấy tay cô nhét vào lòng bàn tay Khương Hàn, “Anh ba, em chỉ hỏi anh một câu, anh có đồng ý không?”

Lúc đó Khương Hàn đã debut được ba năm, vừa giành được danh hiệu nam chính xuất sắc nhất đầu tiên, ra khỏi cửa khắp nơi đều là poster quảng cáo của anh, từ khi anh debut, Cảnh Huyên cũng không thường gặp anh, lúc nhỏ đi theo sau mông anh làm cái đuôi dường như đã trôi qua rất xa, khi ấy nhìn thấy anh chợt có cảm giác xa lạ khó nói.

Bỗng nhiên có người nói cô có hôn ước với siêu sao, chậu máu chó kia giội cô đến nỗi rối loạn thần kinh, sau đó cô nghe thấy Khương Hàn nói: “Chỉ cần Cảnh gia không hối hận, thì Khương gia cũng sẽ không hối hận.”

Đây là lần đầu tiên Cảnh Bác Hiên nở nụ cười sau khi nhập viện, nụ cười như trút bỏ được gánh nặng đó đến bây giờ Cảnh Huyên vẫn còn nhớ, lúc đó cô chỉ nghĩ, cho dù anh trai cô bảo cô đi phóng hỏa giết người cô cũng sẽ đồng ý.

Thời gian Cảnh Bác Hiên nằm viện, Cảnh Huyên chuyển đến ở chỗ Khương Hàn, Cảnh Bác Hiên giao quyền giám hộ cho Khương Hàn. Anh ở trong một căn hộ cao cấp, là kiểu căn hộ nhập dấu vân tay, anh có rất nhiều thông báo, nên rất nhiều khi đều là cô một mình ở nhà, xem phim lướt web, cuộc sống trôi qua rất vô vị, khi đó vừa thi đại học xong, lúc có điểm anh còn đặc biệt điện thoại về hỏi thăm, sau đó hỏi cô báo nguyện vọng gì, cô uyển chuyển bày tỏ mình muốn học biểu diễn, lúc đó Cảnh Huyên đã tham gia thi nghệ thuật, nhưng không dám nói cho anh biết, anh trực tiếp bỏ phiếu phản đối, “Giới này nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, nhưng em không thích hợp, anh trai em cũng sẽ không đồng ý.”

Cô không dám phản bác anh, trong lòng vẫn là không phục, đến cuối cùng cũng không nói cho anh biết mình đã tham gia thi nghệ thuật, lúc điền nguyện vọng cứ thế điền điện ảnh Trung Hoa, duy nhất một nguyện vọng, không có nguyện vọng thứ hai.

Về sau anh lại điện thoại hỏi cô báo nguyện vọng thế nào rồi, cô liền nhận tội, cô còn nhớ rất rõ, nửa tháng anh không thèm để ý đến cô, gương mặt đó vốn đã không có biểu cảm gì, nửa tháng ấy càng giống như để đông trong tủ lạnh vậy, nhìn thôi cũng thấy lạnh.

Đến bây giờ cô cũng không hiểu, anh giận như thế làm gì!

Ngày hôm sau Cảnh Huyên nhìn chằm chằm hai quầng thâm nơi mắt rồi đi đến phim trường, chuyên gia trang điểm sờ mó hồi lâu mới miễn cưỡng đánh màu mí mắt cho cô, sau đó trêu đùa hỏi, “Đêm qua cô hít thuốc phiện à? Hít đến nỗi tinh thần ủ rũ vậy.”

Cảnh Huyên liếc anh ta, “Còn đáng sợ hơn cả hít thuốc phiện đấy, đêm qua tôi được hổ cho ăn, nó lại còn chưa cắn tôi, tôi suy nghĩ cả một đêm cũng không hiểu, cho nên mất ngủ.”

Lời răn của cô: Khương Hàn dữ như cọp!

Chuyên gia trang điểm cười, “Cô Cảnh thật biết đùa.”

Hai cảnh quay trước không có vai của Cảnh Huyên, cô đứng ở bên cạnh xem cảnh diễn tay đôi của Khương Hàn và Ôn Viện Viện, hai người không hổ là siêu sao, cảm giác rất tốt, gần như trôi chảy.

Lúc Trình Dương bưng ly cà phê đến, Cảnh Huyên đang xem cảnh Khương Hàn treo dây cáp, cô nhớ đến kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, cô ở nhà anh, anh treo dây cáp xảy ra tai nạn, ngã xuống từ tòa nhà 2 tầng, gãy xương chân, bất tỉnh tại chỗ, được đưa thẳng đến bệnh viện, Tống Thần lo lắng không yên đi đến căn hộ của anh lấy quần áo cho anh thay và ít đồ dùng hàng ngày, mở cửa ra thì nhìn thấy Cảnh Huyên mặc áo ngủ tóc tai lộn xộn ngồi xếp bằng trên sofa phòng khách, hai người đều sững sờ, mắt to trừng mắt nhỏ, cả buổi anh ta mới thốt ra được một câu, “Mẹ ơi, kim ốc tàng kiều?”

Cảnh Huyên trợn trắng mắt với anh ta mấy lần, lười phải giải thích, chỉ hỏi, “Anh có việc gì?”

Anh ta đơn giản nhắn nhủ, lần này đến phiên Cảnh Huyên không bình tĩnh, thay quần áo đi theo Tống Thần chạy đến bệnh viện, cổng bệnh viện đậu mấy chiếc xe phỏng vấn, trong hành lang có vài vệ sĩ đang trông coi, người của đoàn phim đứng trong phòng bệnh, Tống Thần nhét cho cô một cái khẩu trang, thật không dễ dàng mới đưa cô đi vào, mặc dù bình thường luôn âm thầm oán giận anh, nhưng lúc nhìn thấy anh tái nhợt nằm trên giường bệnh, thì cô vẫn bật khóc, những người trong phòng bệnh cùng nhau xoay đầu lại nhìn cô, Tống Thần lúng túng giải thích với mọi người, “Em họ, em họ, tâm trạng có hơi kích động.”

Vừa nghe là em họ Khương Hàn, ánh mắt mọi người lại chuyển đến trên người cô, nhưng cô đeo khẩu trang, không nhìn ra được gì cả, mọi người nhường chỗ cho cô, cô đi tới, cầm tay anh, rồi lại buông ra, không dám chạm vào, chỉ rơi nước mắt, cuối cùng bác sĩ ở bên cạnh nói cho cô biết, “Chỉ là gãy xương chân thôi, những chỗ khác đều ổn.” Lúc này cô mới cảm thấy mình đã lo lắng quá mức.

Anh vừa phẫu thuật xong, còn chưa hết thuốc mê, mê man mở mắt ra, rồi lại nhắm, cô nghe thấy anh lẩm bẩm nói, “Trời tối rồi, mình em ở nhà phải cẩn thận, ai gõ cửa cũng đừng mở.”

Người khác đều nghe không rõ, cũng nghe không hiểu, nhưng cô hiểu, đó là những lời khi anh không ở nhà, thường điện thoại dặn cô, “Trời tối rồi, em ở nhà một mình phải cẩn thận, ai gõ cửa cũng đừng mở.” Anh luôn nói cứng nhắc, không hề giống như quan tâm, nhưng mê mê man man nói ra thế này, lại khiến cô cảm động bật khóc.

Trình Dương đưa ly cà phê cho cô, “Nghĩ gì mà nhập tâm thế?”

Cảnh Huyên cắn môi dưới, ngại ngùng trả lời, “Không có gì. Hôm nay không phải không có cảnh quay của anh sao? Sao anh cũng đến thế.” Cảnh Huyên một chút cũng không muốn biết, cô chỉ là không có chuyện tìm chuyện mà thôi, nhìn thấy Trình Dương, nói thật cô rất lúng túng.

Biết Trình Dương là ngoài ý muốn, năm ngoái, khi đó Trình Dương còn chưa nổi tiếng, cô đi bàn chuyện chụp ảnh bìa với một tờ tạp chí, phía tạp chí có một lão tổng đến, có ý xấu, định ăn đậu hũ của cô, cô len lén điện thoại cho Giản Thư Dao, sau đó tạm thời đối phó, nhưng lão già kia ghê tởm đến nỗi làm cho cô tức giận, đập bể ly, đập bể chai rượu, giội nguyên bát canh vào lão già béo kia, xúc động là ma quỷ, cuối cùng mình bị người ta giữ lại, điện thoại giục Giản Thư Dao, “Hỏng bét rồi, móng heo bảo người của hắn ta chặn tớ trong phòng bao rồi, cậu còn không đến cứu tớ nữa thì tớ sẽ tiêu đấy.”

Mà Trình Dương lúc ấy cũng ăn cơm với mấy người bạn ở chỗ đó, bởi vì từng gặp mặt vài lần, cho nên đương nhiên giải vây cho cô, kết quả Giản Thư Dao lo lắng không yên chạy đến, đi lên thấy Trình Dương đứng trước mặt cô, không nói hai lời trước đánh hai bạt tay, đùng đùng chửi người ta một trận, “Anh nói xem bộ dạng hình người dạng chó này của anh, sao có thể làm ra chuyện dơ bẩn như vậy chứ, nói tay nào của anh động vào cô ấy, hôm nay bà đây không chặt tay anh thì bà đây mang họ anh.” Ngón tay thon dài của Giản Thư Dao chỉ vào mặt anh, quả thực hung hăng vô cùng.

Chửi xong còn nhoài đến bên tai Cảnh Huyên nói với cô, “Ah, tướng mạo cũng không tệ, sao lại là móng heo?”

Cảnh Huyên mới phản ứng kịp, nhìn nhóm người Giản Thư Dao dẫn theo phía sau, rồi lại nhìn Trình Dương vẻ mặt âm trầm như ngày tháng chạp trước mặt, cả người đều sụp đổ, lặng thinh cả buổi mới miễn cưỡng giải thích với Giản Thư Dao, “Người ta vừa giải vây cho tớ.”

Mặc dù ngày đó cô đã xin lỗi vô số lần, mà Trình Dương cũng bày tỏ không để ý, nhưng bây giờ nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất áy náy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện