Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Lại là anh ấy


trước sau

Advertisement

Chương 2.2: Lại là anh ấy

Cô lẩm bẩm một mình, “Vì sao phải đánh nhau chứ?” Nhân thế luân hồi, nhưng hơn mười năm ngắn ngủi, người đáng thương, cuối cùng đang mưu cầu những gì!

Tự Âm bị đi đày đến nơi đóng quân để làm việc vặt cho nhà bếp.

Đầu bếp là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ,  cánh tay để trần, cổ vắt một cái khăn, trên người có hơn chục vết sẹo, trên mặt cũng có, từ thái dương bên phải đến má trái, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, ông ta nhìn Tự Âm, lắc đầu, “ Tiểu nha đầu, trông được nhưng dùng không được.”

Người dẫn cô đến nói, “Cái chết trước mắt, không thể trốn thoát, có thể có người dùng cũng tốt.”

Tự Âm ngẩng đầu, dùng ánh mắt thương xót nhìn người đầu bếp. Cô đã nhìn thấy số mệnh của ông ta, sẽ chết trong trận chiến bao vây hai ngày sau.

Hình ảnh dừng lại ở ánh mắt của cô, đạo diễn hô: “Cut!”

“Được rồi, có thể kết thúc. Đạo diễn Vu tới rồi, mọi người đi chào hỏi đi!”

Lúc Cảnh Huyên đi tới chỗ đó đều là người, Tịnh Tịnh nhân viên đoàn phim vây ở bên ngoài nhìn thấy cô, liền ôm lấy cánh tay cô, đỏ mặt nói: “A a a a, nam thần! Là nam thần đó……cô mau đi xem đi, tôi tôi tôi tôi kích động quá!”

“Ai?”

“Là anh ấy, ah, sinh thời tôi lại có thể xem phim thần tượng anh ấy quay nữa thì tôi chết cũng không hối tiếc!”

Cảnh Huyên đổ mồ hôi, hỏi đến giờ cũng không biết em gái này đang nói cái gì.

Thế là cô đành gạt đám đông ra nhìn vào bên trong, vừa nhìn thì cả người đều sững sờ.

Sao là anh ấy……

Không phải rất nhiều năm đều không quay phim truyền hình rồi sao, đây là vận cứt chó gì, lại bị cô đạp được vậy.

Giây phút ngẩn người, không biết bị ai chen chúc, lại đẩy thẳng cô đến trước mặt đạo diễn và nam nữ chính.

“Đây là nữ thứ của chúng ta, người diễn vai Tự Âm, thầy Khương, thầy chắc biết nhỉ? Người có cảnh diễn tay đôi với cậu nhiều nhất, còn là người mới, về sau phiền cậu chỉ bảo cô ấy nhiều hơn.” Đạo diễn Phó ở bên cạnh nói, kéo tay Cảnh Huyên dẫn cô đến trước mặt Khương Hàn.

Cảnh Huyên đáng thương nhìn Đạo diễn Phó, tôi muốn làm người tàng hình, ai mượn anh nhiệt tình vậy!

Lần này cô cách Khương Hàn không đến nửa mét, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, ngàn tính vạn tính, làm thế nào cũng không tính được Khương ảnh đế giá trị con người cao vượt trội sẽ hạ cố đến quay phim truyền hình.

Cảnh Huyên cười toe toét, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, “Xin chào thầy Khương!” Cô còn đang mặc trang phục diễn, Tự Âm trên đường lưu đày cũng không thay đổi diện mạo đỏm dáng vốn có, vẫn một thân gấm vóc như trước, tóc đen như thác.

Khương Hàn gật đầu với Đạo diễn Phó, sau đó mới nhìn Cảnh Huyên, giống như đang suy nghĩ gì đấy, hồi lâu mới mở miệng: “Sao gầy thành thế này?”

Trong bất chợt, xa cách một khoảng thời gian, người đứng trước mặt cô đây vẫn là anh trai thế gia cưng chiều cô bảo vệ cô nhưng lại thường xuyên trông chừng cô, Cảnh Huyên chột dạ, vội lắc đầu, “Không phải em muốn giảm cân đâu, ban đầu là thử vai nữ số 3, theo yêu của vai diễn, nên mới giảm chút xíu thịt thôi ạ.” Cô so đầu ngón tay, tỏ ý thật sự chỉ có chút xíu thôi, sợ anh trở về lại cáo trạng với anh trai cô, vậy thì chết chắc.

Vu Tại Trung nghiêng đầu nhướng mày nhìn Khương Hàn, “Quen?”

Anh gật đầu, “Em gái của bạn.”

Nữ chính Ôn Viện Viện nghe vậy cười cười, “Lần này vui rồi đây, cảnh thân mật của nam chính với nữ thứ cũng không ít nha, bạn cậu là ai thế? Không phải người trong giới chứ? Nếu anh ta biết cậu chiếm tiện nghi của em gái anh ta, chắc chắn sẽ tìm cậu tính sổ đấy.”

Khương Hàn chỉ cười, không trả lời.

Cảnh Huyên im lặng trợn trắng mắt, anh trai cô? Anh trai cô mới sẽ không tìm Khương Hàn tính sổ đâu! Anh ấy chỉ mong sao nhét đứa em gái cô đây ra ngoài thì có ấy.

Ôi, thật là gia môn bất hạnh mà!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện