Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Chương 17.1: Ông trời ắt sẽ tự xử lý kẻ hèn hạ.


trước sau

Advertisement

Chương 17.1: Ông trời ắt sẽ tự xử lý kẻ hèn hạ.

…“Em đi với ai vậy?”

Cảnh Huyên trả lời một cách ngoan ngoãn: “Là Thư Dao, trợ lý của em.”

“Chỉ có hai người thôi sao?”

“À, vâng.”

“......” Khương Hàn hít sâu một hơi, trong lòng thật muốn mắng người mà.

Trong một thoáng chốc, Cảnh Huyên cứ nghĩ rằng cô sẽ bị anh xử cho một trận chứ. Nhưng mà sau khoảng khắc đó thì anh chẳng làm gì cả mà chỉ quay người đi.

Anh đi đến trước giá kệ cất đồ, mò tìm cái máy sấy tóc, Cảnh Huyên thì ngồi trên chiếc sô pha nhìn anh từ phía sau lưng, cô cảm thấy đầu mình như xoay vòng vòng có chút chóng mặt.

Vừa mới nãy cô uống không có nhiều. Nhưng mà tửu lượng của cô không tốt, tình cảnh này thì không khác xa lắm với việc cô đang say, sức ngấm của rượu có chút mạnh, đầu cô bắt đầu thấy mơ hồ vô cùng.

Cảnh Huyên dựa vào tựa ghế sô pha, mắt híp lại nhìn Khương Hàn, vai rộng vòng eo gầy, thân hình cao lớn. Trời ơi, sao mà cơ thể của anh lại đẹp trai đến như vậy chứ.

Trong khoảng không gian hốt hoảng đó, cô giống như đang nằm mơ vậy. Lúc trước, cô cũng thường xuyên nhìn anh mà chìm vào giấc ngủ. Đương nhiên, đó là khi cả hai còn cái thời nhìn nhau qua màn hình điện thoại.

Khương Hàn sấy xong tóc, quay đầu lại nhìn thì cô nhóc này đã ngã người xuống ngủ say sưa rồi. Bởi vì nguyên nhân của việc cô uống quá say, thế nên viền mắt lẫn đôi má đều đỏ ửng cả lên rồi.

Anh vỗ vào người cô gọi: “Cảnh Huyên?”

Cô cố mở mắt nhìn anh, trong khoảng khắc đó không biết nghĩ gì, đôi mi mắt của cô cong cong cười lên, ôm chặt cánh tay anh xoa đi xoa lại.

Sau đó cô nghiêng đầu sang một bên.... và tiếp tục ngủ thiếp đi!

Khương Hàn không biết làm thế nào để rút tay về, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô. Đứa trẻ này vẫn giống như lúc trước, chẳng có gì là phòng bị bản thân cả.

Vừa mới lúc nãy là anh giận cô thật, hai đứa con gái mà nửa đêm đi ra ngoài uống rượu, cứ tưởng xã hội này đều không có gì đáng lo sợ sao?

Thời khắc đó nhìn cô trông vẻ ngốc ngốc, bực dọc trong người anh rốt cuộc cũng bớt đi không ít, có điều vẫn không thể nào tha thứ cho cô được.

Thời gian này đã qua gần đến mười một giờ rồi. Anh vẫn nghĩ chưa ra cách làm thế nào để đưa cô về nhà, đạo diễn gọi anh phải qua liền bên kia một chuyến, anh chỉ có thể mặc đồ vào rồi đi xuống lầu.

Cánh cửa thì đóng hé một nửa, anh lấy tay đẩy ra, phát hiện vài người ở tổ đoàn phim, chủ yếu là diễn viên, Đạo diễn Phó, chế tác và biên kịch.

Vu Tại Trung nhìn thấy Khương Hàn, lại hỏi câu: “Có ai nhìn thấy Cảnh Huyên không? Tôi gọi điện thoại mà cô ấy không nghe máy, gõ cửa cũng không thấy ai phản ứng cả, cô ấy đi đâu rồi?”

Người trợ lý tạp vụ vừa hỏi câu: “Hay là, bây giờ tôi đi lại xem sao?”

Khương Hàn nắm bàn tay lại hình nắm đấm, anh đưa lên miệng ho một tiếng rồi bảo: “Không cần đi nữa đâu, cô ấy uống say rồi, đang nằm ngủ ở trong phòng của tôi rồi.”

Vu Tại Trung có tiếng “Ồ”, ông ta gật gật đầu rồi cũng tự hiểu. Đột nhiên lại có tiếng: “Hả, cậu vừa nói cái gì?”

Khương Hàn nói lại câu vừa rồi thêm một lần nữa, một đám người vốn dĩ tụm ba tụm bảy lại thảo luận, này thì đột nhiên tĩnh lặng cả một không gian, tất cả đều quay đầu nhìn về hướng này.

Gian tình thật lớn quá đi! Trời ơi, có nghe nhầm không chứ!

Một người con gái uống say lại đi vào phòng một người đàn ông để ngủ. Hừm, họ đâu có nghĩ lệch chút nào đâu.

Chả trách!

Vu Tại Trung rốt cuộc cũng có phản ứng kịp thời, có hàm ý sâu sắc nhìn sơ về phía Khương Hàn: “Vậy chúng ta nói chuyện trực tiếp luôn nhé! A Hàn, đợi một lát cậu quay về thì truyền đạt lại cho Cảnh Huyên biết được không?”…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện