Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

囧!!!


trước sau

Advertisement

Chương 14.1: 囧!!!

Đêm khuya không tiếng động, giày cao gót giẫm lên mặt thảm trong hành lang khách sạn, mang theo mùi vị mập mờ. Lương Đồng nhìn thẳng không chớp mắt, dù khách trong phòng đều dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô ta.

Hôm nay Mạc Thiếu Khanh hẹn cô ta, cũng đúng lúc cô ta muốn gặp anh ta, có trời mới biết khi cô nghe đồn Vu Tại Trung giới thiệu Lạc Thịnh Huy cho Cảnh Huyên thì có tâm trạng gì, cô ta tuyệt đối sẽ không để Cảnh Huyên ngồi lên đầu mình đùa giỡn.

Cô ta vừa đi vừa nghĩ xem lát nữa nên nói thế nào với Mạc Thiếu Khanh để anh ta đưa cô ta vào đoàn phim của Lạc Thịnh Huy. Tốt nhất là lên giường rồi nói, khi đó anh ta tương đối dễ nói chuyện, nếu như cô ta cố gắng một chút thì nói không chừng anh ta sẽ càng vui, khi đó hơn năm mươi phần trăm là anh ta sẽ không từ chối yêu cầu của cô ta.

Ừm, cứ như vậy đi.

Quẹt thẻ, căn phòng vô cùng u ám, chỉ có ánh đèn mờ mờ phát ra từ trong phòng ngủ.

Anh ta luôn luôn đến trễ hơn cô ta, hôm nay...Chẳng lẽ anh ta có chuyện muốn gặp cô ta?

Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được mỉm cười: "Tình yêu, em đến rồi."

Lúc cô ta đẩy cửa, đèn ở đầu giường đồng thời mở lên, sau đó con ngươi của cô ta rụt lại.

Mạc Thiếu Khanh để trần nửa người dựa vào đầu giường, người mẫu được mời làm khách mời trong đoàn phim đang trần truồng nằm bên cạnh anh ta, đầu giường quần áo vứt tán loạn, hai người đều hít thở từng ngụm, bày ra dáng vẻ đang nghỉ ngơi giữa hiệp.

Lương Đồng bị lửa giận cắn nuốt lý trí, cô ta suýt chút nữa ném túi xách vào mặt hai người, có lẽ suy đoán được ý nghĩ của cô ta nên người mẫu nhỏ hơi cười: "Em gái tức giận cái gì, đều là cá mè một lứa, yên tâm chị sẽ đi ngay, không làm trễ thời gian của em đâu."

Nói xong người mẫu nhỏ chui ra khỏi chăn, cứ trần truồng như vậy mặc đồ lót trước mặt Lương Đồng.

Mạc Thiếu Khanh không nói gì, lấy một điếu thuốc ra hút, nhã một vòng khói thuốc trắng ra, sau đó nhìn vào người Lương Đồng: "Đi tắm đi!"

"Anh...!" Cô ta tức giận khẽ quát, hơi không thể tin được nhìn Mạc Thiếu Khanh, chẳng lẽ anh ta muốn ngủ một đêm với hai cô gái, ngồi hưởng tề nhân chi phúc*?( một chồng nhiều vợ)

Nhục nhã, cô ta muốn quay người đi, thậm chí muốn trước khi đi tát cho anh ta một cái.

Nhưng cuối cùng cô ta chỉ nắm chặt tay thành quyền, sau đó không nói gì đi vào phòng tắm, cô ta nghe thấy tiếng cười trào phúng của cô người mẫu.

"Mua bán xác thịt, không cần ra vẻ là bạn gái chính quy, đắc tội với kim chủ*( người có tiền, bao nuôi mình) có gì tốt, thật sự ngây thơ." Lúc người mẫu đi ra thì nói một câu như vậy.

Tắm rửa xong, người mẫu đã đi, trong phòng vẫn còn lại mùi vị mập mờ, cô ta mấp máy môi cuối cùng cũng không thể nở nụ cười, nhưng vẫn từ từ bò lên giường, dựa vào người anh ta.

Mạc Thiếu Khanh cúi đầu chơi đùa tóc của Lương Đồng, lúc hôn cô ta thì cô ta hơi do dự, sự kháng cự trong mắt của cô ta làm sắc mặt của Mạc Thiếu Khanh trầm xuống.

Đêm nay là đêm anh ta thô lỗ nhất, phát tiết xong anh ta dựa vào người cô ta, nằm nghỉ không có đi.

Trên mặt Lương Đồng dính đầy nước mắt: "Anh Mạc, em đau..."

Anh ta không ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn nhưng giọng điệu rất lạnh: "Cảm thấy tủi thân sao?"

"Không dám."

"Ồ" Đột nhiên anh ta di chuyển hai cái: "Tủi thân thì cút." Anh ta vỗ vỗ mặt của cô ta: "Tôi ghét phụ nữ mau nước mắt."

Lương Đồng nhanh chóng nuốt nước mắt vào, nịnh nọt hôn anh ta: "Xin lỗi, anh Mạc, em sai rồi."

Anh ta híp mắt: "Ngoan một chút mới tốt."

Trực giác của Lương Đồng cho cô ta biết đêm nay tâm trạng của anh ta không tốt, không biết là vì cái gì nhưng cô ta không dám hỏi. Cuối cùng cô ta cũng hiểu bản thân chỉ là một món đồ chơi của anh ta, anh ta thích giày vò thế nào cũng được, chỉ cần cô ta còn đòi hỏi anh ta. Chỉ trách cô ta quá ngu mới coi đây là một cuộc giao dịch công bằng.

Một đêm này, cô ta dùng một loại tư thế khuất nhục nịnh nọt anh ta, lúc ngủ cô ta cảm thấy mình như sắp chết, sau đó luôn gặp ác mộng, mơ thấy anh ta cầm roi quất mình, cô ta quỳ gối dưới chân của anh ta, giống như con chó cọ cọ chân của Mạc Thiếu Khanh.

Ngày thứ hai, cảnh quay đầu tiên là của Lương Đồng, nhưng tám giờ cô ta vẫn chưa đến, trợ lý của cô ta cầm điện thoại di động gọi liên tiếp mấy cuộc, nhưng luôn nhận được âm báo tắt máy.

"Bà nội ơi, van xin cô, nhanh nhanh bắt máy đi! Chị Lăng sắp bùng nổ rồi." Trợ lý cầu nguyện không hề có hiệu quả, bên kia điện thoại di động hoàn toàn báo bận.

Cảnh Huyên nhàm chán cầm điện thoại di động dựa vào ghế của Khương Hàn lướt weibo, vì Lương Đồng không đến nên cô đành quay trước, lúc quay cảnh cưỡi ngựa nhưng không may con ngựa chở cô bị kích thích, cứ như vậy hất cô té xuống ngay trước mặt người thuần ngựa.

Dù không ngã bị thương nhưng cô lại lấy một loại tư thế kỳ dị nằm rạp xuống đất, mơ màng một hồi mới phát hiện mình không thể đứng lên.

Hai chân mềm nhũn, bất tri bất giác "òa" một tiếng khóc lên.

Quá mất mặt, sau đó Khương Hàn cho rằng cô bị gãy chân, vọt lên ôm lấy cô chuẩn bị đưa cô vào bệnh viện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện