Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Đừng để mất đi rồi mới hối hận*


trước sau

Chương 13.2: Đừng để mất đi rồi mới hối hận*

Lúc Cảnh Bác Hiên đẩy cửa vào, Cảnh Huyên lập tức đứng dậy, chân chó bổ nhào vào người anh ta, nửa người xà nẹo một bên tay của anh ta: "Ô, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh yêu quý của em nha."

Cảnh Bác Hiên dùng một tay khác gõ đầu cô: "Được rồi, đừng nói xạo."

"Vậy anh tha thứ cho em rồi đúng không? Em không cố ý giấu diếm không báo, em ký hợp đồng bí mật nên phải tuân thủ quy đĩnh, em định quay xong sẽ báo cáo với anh." Cô lắc lắc cánh tay của anh ta nói: "Anh là tốt nhất, em biết anh sẽ không trách em mà." Sau đó cô cọ cọ cánh tay của anh: "Còn nữa em rất nhớ rất nhớ anh, đã lâu không gặp được anh, cũng không biết anh mỗi ngày bận rộn cái gì mà không có thời gian gặp em.”

Nhìn thấy mặt này của em gái, Cảnh Bác Hiên chỉ cảm thấy lòng mềm như nước, mắng cô, anh làm sao mắng cô được, trên đời này anh ta chỉ còn lại một người thân để lo lắng. Anh ta muốn dâng hết thế giới này lên trước mặt cô, cho nên mới cố gắng làm việc, muốn cho cô một chỗ dựa vững chắc, nên làm gì nhẫn tâm trách cô được.

"Được rồi, đừng cọ nữa, đã lớn như vậy rồi mà vẫn giống trẻ con. Anh không có ý trách em, lúc em chưa vào đoàn anh đã biết, làm nhà đầu tư sao lại không có danh sách diễn viên được, thật ngốc!"

"Đúng nha!" Cảnh Huyên trừng mắt, đột nhiên đập anh ta một cái: "Sao anh không nói sớm, hại em phí công lo lắng lâu như vậy, lãng phí tình cảm của em." Cô tức giận liếc anh một cái, sau đó tách ra khỏi người anh, mệt mỏi ngã xuống ghế sofa. Khóe miệng của Cảnh Bác Hiên giật một cái, quyết định không so đo với cô gái nhỏ này, bắt đầu nói chuyện chính: "Anh không tận tay xét duyệt hợp đồng của em tương đương với không thể nào xử lý được, anh định sẽ làm lại một bản mới, sau đó chọn người đại diện cho em, trợ lý thì em tự chọn, nếu không rảnh thì nói anh, anh sẽ bảo phía dưới sắp xếp, rất nhiều chuyện em không thể ứng phó được nên nhất định phải có người đại diện, chờ sự nghiệp của em đi lên thì em sẽ hiểu."

"Được, cứ như lời anh mà làm! Dù sao em không sợ anh bán em đâu!" Cô cười hì hì: "Có một anh trai lợi hại như vậy thật đúng là bớt lo."

"Cảnh Huyên, giới giải trí không dễ lăn lộn như tưởng tượng của em đâu, trong này các loại quan hệ lợi ích tình cảm đều đan xen vào nhau, bề ngoài có bao nhiêu chỉnh tề thì bên trong có bấy nhiêu dơ bẩn, nếu em chỉ muốn thử cảm giác làm ngôi sao thì anh sẽ lăng xê cho em, chuyện này không khó."

"Ha ha, dừng dừng. Em biết chuyện này không khó, em cũng biết xem như em mỗi ngày không cần làm gì chỉ đi shopping mua sắm thì anh cũng nuôi được em nhưng dù sao em cũng có cuộc sống riêng của mình, có ước mơ, em muốn nhìn thấy bản thân có bao nhiêu năng lực, chờ em không chịu đựng nổi nữa thì em sẽ đến cầu anh giúp đỡ. Hơn nữa..." Đột nhiên Cảnh Huyên nghiêm túc nhìn anh: "

"Em đã nói, một ngày anh không tha thứ cho ba thì em sẽ tiếp tục trợ giúp anh, dù bị đâm đến đầu rơi máu chảy thì cũng là lựa chọn của em."

Không ai mà không nghĩ đến nhàn nhã, không ai nguyện ý bỏ gần tìm xa, nhưng Cảnh Huyên lại rất cố chấp trong chuyện này, trừ phi Cảnh Bác Hiên đồng ý tha thứ cho ba, còn nếu không thì cô sẽ đánh cược với anh đến cùng.

Đúng như dự đoán, Cảnh Bác Hiên vừa nghe đến chữ "ba" thì nhíu mày lại: "Anh không thể tha thứ cho ông ấy."

Cảnh Huyên không hiểu: "Rốt cuộc ông ấy đã làm gì mà khiến anh giận suốt mười hai năm vậy, anh, anh không thấy ba đã thành dạng gì rồi sao, mỗi ngày chỉ có thể ngồi xe lăn, nói cũng không rõ ràng, trí nhớ càng ngày càng kém, mấy năm nay sức khỏe cũng yếu đi, hai ba ngày đến bệnh viện một lần, tim của anh làm bằng đá sao? Cho dù ông ấy có làm cái gì thì dù sao ông ấy cũng là ba của anh, anh cảm thấy chỉ nhìn ông ấy một chút cũng không đáng sao?"

Cảnh Bác Hiên bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng: "Anh và ông ấy chỉ có trách nhiệm chứ không có tình thân, đừng nói chuyện này nữa, anh không muốn cãi nhau với em." Anh nới lỏng cà vạt của mình, sắc mặt lạnh đến dọa người.

Cảnh Huyên biết anh tức giận bên cũng không dám quá cứng rắn, quay mặt đi không nói gì. Cô đã thử rất nhiều cách, nhưng Cảnh Bác Hiên lại rất cứng đầu, có đôi khi cô cảm thấy bản thân bất lực.

Cô nghĩ mãi cũng không rõ, rốt cuộc ba đã làm gì mà khiến anh trai ghi hận nhiều năm như vậy, hơn nữa còn không thể nào giải hòa, cho dù cô khuyên thế nào cũng không có tác dụng, cô đã hỏi qua vô số lần nhưng anh không hề nói gì.

Cuối cùng Cảnh Bác Hiên lái xe đưa cô về nhà, chiếc xe Bentley màu đen dừng ở ven đường, Cảnh Huyên xuống xe, nói qua cửa sổ xe: "Có rảnh thì về nhà thăm ba một chút! Đừng để đã mất rồi hối hận."

Nói xong cô đi vào nhà, Cảnh Bác Hiên nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy vô cùng bực bội, tha thứ? Anh đã cho mình một vạn lý do nhưng không có lý do nào thuyết phục anh tha thứ cho ông ấy cả.

Huyên Huyên, hi vọng em mãi mãi không hiểu được cảm giác này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện