Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Đừng để mất đi rồi mới hối hận


trước sau

Advertisement

Chương 13.1: Đừng để mất đi rồi mới hối hận

Cảnh Bác Hiên nhíu mày, rất nhanh chóng chuyển chủ đề, Lương Đồng không tiếp tục nói nữa, quay người liếc Cảnh Huyên một cái, khóe môi hơi đắc ý nhếch lên.

Cảnh Huyên không thèm để ý đến cô ta.

Cô hơi chột dạ, video năm ngoái cô chỉnh sửa vốn là để đùa giỡn anh nên cực kỳ bựa. Cô chỉ gửi cho Giản Thư Dao xem, kết quả Giản Thư Dao không nhịn được, nói cái gì mà một mình vui không bằng cả làng đều vui, sau đó gửi cho bạn bè của cô ta, kết quả người này gửi cho người nọ cuối cùng không biết thế nào bị đăng lên trang trường, có lẽ bị rất nhiều người xem, có điều ngoại trừ những người thân với cô thì rất ít người biết cô là chủ video. Chỉ mong Khương Hàn đừng hỏi, nếu không cô làm sao dám nhìn mặt anh.

Tiệc được một nửa thì Cảnh Huyên đi vệ sinh, Lương Đồng cũng đi theo, lúc đi về Lương Đồng chặn cô lại ở hành lang.

"Cảnh Huyên, cô biết vừa rồi tổng giám đốc Cảnh nói gì với tôi không?"

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú muốn biết." Cảnh Huyên liếc cô ta một cái, vốn định trực tiếp đi nhưng vẫn đứng lại: "Lương Đồng, lúc trước cô phá tôi, tôi tự hỏi hình như chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với cô cả, nếu như cô nhất định phải sống mái với tôi thì tôi khuyên cô nên có chừng mực, tôi không còn kiên nhẫn với cô nữa đâu."

Cảnh Huyên nhếch môi, dáng vẻ vậy mà nhìn có chút dọa người, nhưng Lương Đồng chỉ kinh ngạc một lát liền tỏ ra khinh thường: "Ồ, không nhẫn được thì cô tính làm gì? Khóc lóc kể lể sao? Cô gái, có muốn tôi mua kẹo dỗ cô hay không?" Đột nhiên cô ta bước đến gần Cảnh Huyên, ánh mắt ẩn chứa căm hận: "Còn nữa, chưa làm chuyện có lỗi với tôi? Cảnh Huyên, cô không thấy xấu hổ sao?"

Cảnh Huyên "Ồ" một tiếng: "Tôi có gì phải xấu hổ? Cái gì nên nói tôi đã nói, đừng chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi. Lương Đồng, tôi không để ý mấy chuyện trước kia không phải là không có cách, mà là tôi cảm thấy cô...Cơ bản không đáng để tôi tốn sức đối phó, dáng vẻ vắt óc suy nghĩ mưu kế hại người của cô thật sự rất buồn cười."

Cảnh Huyên nghiêng người đi qua cô ta, một bộ không muốn nói chuyện với người thiểu năng.

Giọng nói của Lương Đồng từ sau truyền đến: "Cảnh Huyên, cô có tôi ghét nhất dáng vẻ giả thanh cao này của cô không, thật sự buồn nôn."

Cảnh Huyên dừng chân, không quay đầu nói: "Tôi cũng không bắt cô phải thích, làm người phải thả lỏng tính tình, quản lý tốt bản thân là được."

Vì cuộc nói chuyện này mà Cảnh Huyên cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi, dẫn đến cơm cũng không ăn, từ đầu đến cuối đều cúi đầu chơi điện thoại, Giản Thư Dao và người nhà lạ xào xáo, nhắn tin đậu đen rau muống với cô, hai cô gái nhỏ nói chuyện hết nguyên buổi trưa, vậy mà vẫn chưa hết chuyện để nói.

Cơm nước xong xuôi, Cảnh Huyên nhận được tin nhắn của Cảnh Bác Hiên: "Ở lại, anh có lời muốn nói với em."

Cảnh Huyên nhắm mắt, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Chờ tất cả mọi người đi, Cảnh Bác Hiên mới đi lên lầu, Mạc Thiếu Khanh muốn đi theo, anh ta trực tiếp đuổi người: "Anh về công ty đi! Không cần đi theo tôi, bảo tài xế cũng về đi! Tôi tự lái xe về."

Mạc Thiếu Khanh như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn gật đầu rời đi.

Đã rất lâu Cảnh Huyên không gặp Cảnh Bác Hiên, cô vừa đi lên lầu vừa đếm ngón tay, khoảng bốn tháng rồi thì phải! Thật ra lần trước gặp anh ta cũng không có gì để nói, anh ta bề bộn nhiều việc, cô ở nhà anh hai ngày mới gặp mặt anh được một lần. Cả năm nay cũng chỉ gặp anh ta một hai lần, dịp tết cô cầu anh ta về nhà thăm ba một chút, anh ta vẫn từ chối thẳng thừng như trước, tức giận đến mức không để ý đến cô mấy tháng liền, sau đó cô chỉ gặp anh ta một lần vì khi đó là sinh nhật của anh ta, cô mang quà qua tặng, anh ta bận bịu làm việc, ngay cả sinh nhật của mình cũng quên, sau đó cô lại mềm lòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện