Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Thời cơ đến, vận khí có chuyển biến tốt


trước sau

Advertisement

Chương 1.2: Thời cơ đến, vận khí có chuyển biến tốt

Mười một ngày lễ Quốc Khánh, Cảnh Huyên không có chuyện gì làm, bèn dọn dẹp về nhà, ngoại ô phía Đông thành phố, biệt thự số 33 Lâm Hồ, đây là nhà cô đã ở hai mươi hai năm, trong nhà có hai người giúp việc, còn có bố.

“Bố ơi, con về rồi!” Vừa vào cửa Cảnh Huyên đã gọi, sau đó cô nghe thấy tiếng xe lăn ma sát với sàn nhà, đến khi cô thay giày xong, bố đã xuất hiện ở trước mặt cô, ngồi trên xe lăn, dang hai tay ra dấu, nói đứt quãng, “Huyên Huyên, về……về rồi!”

Cảnh Huyên chạy tới nắm lấy tay ông, gật đầu, cười rất rực rỡ, “Vâng, về rồi ạ, là Huyên Huyên về rồi ạ!”

Người đàn ông lại khó khăn lặp lại, “Huyên……Huyên.”

Mỗi lần nhìn thấy bố vất vả nói ra một đoạn, cô đều cảm thấy khó chịu, bao giờ cũng nén nước mắt, mỉm cười trả lời ông.

Tai nạn mười hai năm trước, khiến chi dưới của bố bị liệt, não bị tổn thương vĩnh viễn, mất khả năng ngôn ngữ, trí nhớ lúc tốt lúc xấu, trí lực cũng giảm đi rất nhiều.

Cho dù trôi qua bao lâu, cô vĩnh viễn cũng không thể nào chấp nhận được sự thật này, ở trong mắt cô, bố là ngọn núi kiên định, là một pháo đài sẽ không bao giờ sụp đổ, là anh hùng của cô, là người cô kính trọng nhất trên thế giới này, bố cô lợi hại như thế, cô mãi mãi tự hào về ông.

Tất cả mọi người đều nói cô đói bụng vơ quàng, không bằng nói là cô cái gì cũng thử khi tuyệt vọng, cô rất muốn kiên nhẫn, vì bố, mà cũng là vì cô. Tai nạn mười hai năm trước, không những hủy hoại cơ thể bố, mà còn có danh dự, năm đó cô bất lực, nhưng bây giờ, cô không thể không làm gì được.

Anh trai mặc kệ, vậy thì để cô can thiệp.

Nghĩ đến Cảnh Bác Hiên, cô có chút buồn bã, hỏi dì Phương, “Anh trai cháu anh ấy……có từng về không ạ?”

Ánh mắt dì Phương ảm đạm, khe khẽ lắc đầu, “Không có.”

“Có điện thoại không ạ?”

Vẫn là lắc đầu. Cảnh Huyên nhắm mắt, sẽ biết là như thế này, mười hai năm rồi, cô còn ôm hy vọng gì nữa đây.

Cô chỉ không hiểu, Cảnh Bác Hiên có thể sủng cô đến tận trời, hàng năm có thể gửi tiền cho bố, nhưng vì sao lại không thể trở về thăm?

Cảnh Huyên cũng từng hỏi, “Dì Phương, dì có biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ạ? Anh trai cháu anh ấy rốt cuộc vì sao lại hận bố đến thế.”

Ánh mắt dì Phương hơi né tránh, giống như là đang tránh né chủ đề này, “Dì cũng không rõ lắm.”

Cảnh Huyên có trực giác rằng, những người khác đều biết ngoại trừ cô. Nhưng không ai nói cho cô biết cả.

Cô luôn nhớ về ngày mùa đông mười hai năm trước, bởi vì bố mẹ đều là diễn viên, không có thời gian chăm sóc cô, nên từ nhỏ cô đã ở nhà ông ngoại, đó là một ngày mùa đông rất bình thường, trời rất lạnh, cô không muốn ra khỏi cửa, vùi ở trong nhà cả một kỳ nghỉ đông, nhưng đến khi cô thò đầu ra nhìn thế giới bên ngoài, thì chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ.

Mẹ mất, bố ngã từ trên cao xuống, bị thương khắp cơ thể, nghiêm trọng nhất là phần não, tổn thương vĩnh viễn.

Lúc đó anh trai vừa thi đậu đại học ở nước ngoài, trở về tham gia tang lễ của mẹ, lúc ấy đã không đi thăm bố, chỉ là năm đó cô không để ý đến.

Nhất định là khi ấy đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng cô đã lật xem tin tức hồi đó vô số lần, mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bố lúc đó đang quay phim, đột nhiên ngã từ trên cao xuống, bởi vì quá trùng hợp, cho nên giới truyền thông làm quá lên, đã bịa đặt rất nhiều tin đồn, nhưng những điều đó rõ ràng có rất nhiều thiếu sót, Cảnh Huyên một chút cũng không tin.

Bố giờ đây đã không thể bác lẽ, những tai tiếng đó đã trở thành bê bối vĩnh viễn.

Nhưng ông ngoại rõ ràng từng nói, những chuyện đó đều không phải là thật. Nếu bê bối là thật, thật sự bố có lỗi với mẹ, vậy thì vì sao ông ngoại sẽ bảo vệ bố mọi nơi, điều đó chắc chắn không phải.

Vậy Cảnh Bác Hiên đến cùng là vì cái gì? Cô nghĩ nát óc cũng không hiểu.

Năm ngày nghỉ, cô ở nhà ba ngày, ngày thứ tư cô phải vội về trường, có một cơ hội thử vai, lần này là nữ số 2, hơn nữa cảnh quay cũng nhiều, nghe nói đầu tư cũng rất lớn, bất luận thế nào cũng phải đi thử.

Trước khi đi, dì Phương giúp việc ở nhà cô mười mấy năm đưa cô đến ngoài cửa, “Có thời gian rảnh thì về thăm nhà nhiều hơn nhé, bố cháu nhớ cháu, không có chuyện gì cứ nhắc mãi, lần này cháu về ở ba ngày, tinh thần bố cháu đã tốt hơn trước rất nhiều.”

Cảnh Huyên buồn bã, “Cháu sẽ, dì Phương, chỉ cần có thời gian rảnh cháu sẽ về thăm, nhờ dì chăm sóc bố cháu, thật sự làm phiền dì rồi.”

Tài xế trong nhà, cũng là chú Giang chồng dì Phương lái xe đưa cô đi sân bay, trên đường cũng nói: “Năng về thăm nhà cháu nhé, bố cháu luôn nhớ cháu đấy.”

“Vâng, cháu sẽ ạ.”

Lúc đến trường vừa đúng bảy giờ tối, cô đi thẳng đến chỗ thử vai, vòng cuối cùng, từng ứng cử viên bước lên, lúc nhìn thấy phía phỏng vấn, Cảnh Huyên sững sờ, đây không phải đoàn phim lần trước bị Lương Đồng thay thế đây sao?

“Cảnh Huyên phải không? Tôi nhớ cô.” Phía phỏng vấn nói thế này, vài người chợt trao đổi ánh mắt, sau đó đưa cho cô kịch bản nữ số 2, “Lần trước chúng tôi rất xem trọng cô, xuất hiện một vài thay đổi chúng tôi cũng rất đáng tiếc, cho nên lần này đặc biệt mời cô đến. Cô diễn phân đoạn này đi!”

Cảnh Huyên cảm thấy đời người thật con mẹ nó thiên biến vạn hóa, thử vai xong, cô điện thoại cho Giản Thư Dao, “Mất nữ số 3, nhặt được nữ số 2, cậu nói tớ có phải thời cơ đã đến vận khí có chuyển biến tốt rồi không, tớ có nên đi mua vé số không nhỉ?”

Giản Thư Dao vừa đi ngủ, oán hận hồi lâu mới trở lại bình thường, “Vẫn là đoàn phim kia? Đạo diễn Vu Tại Trung, biên kịch Tưởng Thục Đình?”

Nhận được đáp án khẳng định, Giản Thư Dao liền bật cười điên dại, “Chúc mừng mày, lại thành công tức chết Lương Đồng lần nữa, nếu cô ả mà biết, chắc chắn sẽ có suy nghĩ muốn giết chết mày đấy.”

“Đó là cô ta lòng dạ hẹp hòi, đáng đời!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện