Cuộc Sống Kết Hôn Ngầm Với Ảnh Đế

Khóc cái gì


trước sau

Chương 10.2: Khóc cái gì

Ôn Viện Viện đóng vai quý nữ của Vũ Hầu tên Vinh Cẩm, bị Hoàng thượng tứ hôn cho Đại tướng quân Tiêu Trình Dục. Khi anh chiến thắng trở về, hôm sau đã bị ép cưới Vinh Cẩm. Ngày tổ chức tiệc rượu đại hôn, anh không tới động phòng làm cô ta chờ cả đêm.

Hôm sau lúc thức giấc, Thái hậu giá lâm để chờ nhận một tách trà kính. Vinh Cẩm căng thẳng tới lòng bàn tay chảy mồ hôi. Không biết Tiêu Trình Dục đi đâu khiến cô ta vừa buồn vừa lạnh lẽo lại không biết làm sao.

Cuối cùng anh cũng về, đã thay một bộ quần áo, đẹp trai sáng láng, chỉ là sắc mặt còn lạnh lẽo hơn bình thường vài phần. Anh không giải thích gì thêm, chỉ ngước cằm: "Đi kính trà với tôi."

Tiêu Trình Dục là em trai cùng mẹ của Hoàng thượng, con ruột của đương kim Thái hậu. Thân phận, tướng mạo không ai sánh được. Cô gái nhà ai chưa chồng không muốn gả cho anh. Dù thân phận là quý nữ Vinh Cẩm của Vũ Hầu cũng thấy trèo cao.

Cô ta nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh, không dám sánh vai với anh mà giẫm lên bóng lưng anh đi từng bước một. Cô ta nhìn dáng người cao lớn của anh, giật mình cảm thấy thời gian thật tốt đẹp, cứ ngừng lại giờ phút này cũng tốt.

Đình viện rất xa, cây cảnh cao lớn bay bay, gió thổi khiến lá khô rơi kêu xào xạc. Trời u u ám ám như sắp mưa.

"Vương gia, anh...Tối qua anh đi đâu?" Cuối cùng cô ta lấy dũng khí hỏi anh.

Anh bỗng ngoảnh lại, mắt đen như mực có vẻ hơi đáng sợ: "Tôi không phải vương gia gì. Triều mới vừa lập, triều cục còn chưa ổn, chiến tranh liên miên. Tôi chỉ là một võ tướng mà thôi. Bất cứ lúc nào cũng mất đi tính mạng trên chiến chiến trường. Cô gả cho tôi...Đúng là không phải lựa chọn sáng suốt."

Vinh Cẩm hiểu ra anh không muốn lấy cô ta, chỉ là do áp lực của Hoàng thượng và Thái hậu. Sợ là anh đã biết chuyện mẫu thân mình đi cầu Thái hậu tứ hôn rồi.

"Tôi không hối hận!" Cô ta nói: "Vương gia là anh hùng, dù chỉ có thể làm vợ chồng một ngày tôi cũng thấy vinh quang. Không hối hận!"

Anh lặng lẽ nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Tùy cô!" rồi xoay người đi tiếp về phía trước.

Vinh Cẩm vẫn nhắm mắt theo đuôi theo sát, bướng bỉnh, thật cẩn thận nhìn bóng lưng anh.

"Cắt, tốt lắm. Cảnh tiếp theo."

Trong đám người có tiếng hoan hô. Thấy nam thần Khương Hàn cấm dục diễn cảnh tình tình cảm cảm luôn vô cùng có cảm giác. Đám con gái kích động tới mặt đỏ bừng.

Cảnh Huyên ở bên cạnh bĩu môi, trêu hoa ghẹo nguyệt!

Lúc kính trà Thái hậu, Tiêu Trình Dục vẫn có vẻ mặt không mặn không nhạt. Vinh Cẩm không dám nói lung tung, vừa lặng lẽ vừa lén nhìn anh.

Tự Âm bị Tiêu Trình Dục mang về, ở tại thiền viện. Vừa sáng sớm cô đã bị người ta đánh thức đi quỳ đón Thái hậu, con tức khi thức giấc không có chỗ xả, thở phì phì đứng trên cầu ở hồ nhân tạo.

Một con mèo trắng muốt lông dày cọ cọ tới chân cô. Cô ngồi xổm xuống ôm mặt nó dày xéo hung hăng một trận.

Cô vò xong rồi, lúc hết giận lại cảm thấy có lỗi với con mèo trắng lớn nên lấy quả óc chó còn thừa trong lòng ra đưa nó ăn. Nó ngửi ngửi nhưng lại ăn hết. Tự Âm cảm thấy thú vị nên ôm nó vào lòng.

Lúc về Tiêu Trình Dục và Vinh Cẩm đi qua đây. Tự Âm giương mắt lên nhìn thì tâm trạng vừa tốt chút lập tức nhạt đi. Khóe môi cô không kiềm được mà hạ xuống, vành mắt nong nóng như thể sắp khóc.

Cô không kiềm được mà nghĩ đôi bích nhân thật xứng đôi. Nghĩ xong cô lại thấy ngực đầy hoảng hốt nên đứng dậy bỏ chạy.

Vinh Cẩm vẫn đi theo sau Tiêu Trình Dục, khoảnh khắc trông thấy Tự Âm thì cô ta ngạc nhiên. Vương gia đánh giặc trở về lại mang theo một cô bé. Cô ta biết chuyện này nhưng...Xinh đẹp như thế.

"Vương gia..." Cô ta không kiềm được mà nói.

Anh như thể biết cô ta định nói gì, mở miệng cắt ngang lời cô ta: "Khách trong phủ. Cô đừng trêu chọc cô ấy.

Vinh Cẩm chỉ cảm thấy bối rối, đau buồn mà nhắm chặt mắt, cực kỳ khó chịu.

Bên kia Tự Âm đã chạy xa, ngồi xổm xuống, nước mắt rơi lộp độp. Cô không biết sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy rất khó chịu như thể ngực bị ai đâm một dao đau đớn.

Con mèo được cô ôm bị cô bóp đau nên kêu lên, giãy khỏi lòng cô.

Đạo diễn nhìn qua camera, nói một câu: "Tuyệt vời! Cắt! Mọi người nghỉ ngơi một chút."

"Mọi người vất vả rồi, vất vả rồi!" Ôn Viện Viện cười nói với nhân viên làm việc, sau đó quay lại.

Vừa quay lại, Khương Hàn còn đứng đó, mắt nhìn về phía Cảnh Huyên. Con nhóc kia còn chưa tỉnh lại từ trong cảnh diễn, ấm ấm ức ức ngồi xổm trên đất.

Sau đó Ôn Viện Viện thấy anh hơi cau mày, nhấc chân đi về phía cô.

Trong chỗ quay phim, tất cả mọi người đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Khương Hàn đi qua đám người tới trước mặt Cảnh Huyên, cũng ngồi xổm xuống, một chân nửa quỳ, giơ tay lên lau nước mắt cho cô: "Khóc cái gì?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện