Cuộc Sống Hoàn Toàn Mới

Giải Quyết Nguy Cơ Của Gia Đình [1]


trước sau

Advertisement

Tác giả : Đông Cực Tây NạiEdit: Phong VũBeta : IrisTuy đêm qua thức khuya, nhưng ngày hôm sau Ngọc An vẫn dậy thật sớm. Cô quyết định chuẩn bị mở một quán lẩu cho nhà mình. Một tháng trọng sinh trở lại đây, cô vẫn chưa thấy trong thị trấn có ai mở quán lẩu, cũng không nghe người ta nhắc tới lẩu, cho nên mở quán lẩu chắc chắn là sẽ kiếm được tiền. Mấy quán lẩu trong kiếp trước cũng làm ăn rất được, trong tiệm lúc nào cũng có cả đám người chen chúc, đôi khi vì ăn một quán lẩu ngon mà người ta có thể xếp hàng cả hàng tiếng đồng hồ!Kiếp trước Ngọc An rất mê lẩu nên thường xuyên tự nấu ăn ở nhà, nhưng người ăn lẩu lúc nào cũng chỉ có cô và em trai, sau này em trai đi học đại học chỉ còn cô ăn một mình. Để có thể làm ra lẩu ngon, Ngọc An đã phải dốc sức thử nghiệm rất nhiều lần cho nên có thể nói Ngọc An hiện tại chính là một bậc thầy về lẩu!Quyết định phải làm lẩu, nhưng phải làm loại lẩu nào nhỉ? Nói chung, lẩu trên cơ bản chỉ có ba loại chính, thứ nhất là loại nước dùng có vị nhạt, lấy các loại nguyên liệu tươi đem nhúng là chính, nước chấm đóng vai trò quan trọng, lẩu thịt dê nhúng cùng với tạp pín lù kiểu Quảng Đông là đại diện tiêu biểu nhất, loại thứ hai là các nguyên liệu đã chín sẵn ở trong nồi, như đầu cá om nồi đất, thịt dê hầm, bếp lửa chỉ có tác dụng giữ nóng, đồng thời để trụng rau. Loại thứ ba là tất cả các nguyên liệu trong nồi đều chín, ngay cả rau xanh cũng không cần trụng, bếp lửa hoàn toàn chỉ dùng để giữ nóng, về cơ bản thì không khác loại thứ 2 là mấy, điển hình của loại này là các món: món phật trèo tường, món nồi lớn như nồi kiểu Phúc Kiến.Suy nghĩ nửa ngày, Ngọc An vẫn quyết định làm loại phổ biến nhất, cũng chính là loại thường thấy ở các quán nhỏ ven đường trước kia! Lẩu là quan trọng nhất chính là gia vị đặc chế gia truyền, Ngọc An quyết định trước tiên là phải làm gia vị, sau đó ở nhà làm một ít lẩu cho ba mẹ nếm thử, để có thể thuyết phục ba mẹ.Chuẩn bị một tuần, Ngọc An rốt cuộc cũng làm xong món lẩu gia quyền của nhà họ Doãn. Sắp xếp đâu vào đấy, Ngọc An liền chuẩn bị trổ tài. Hôm nay, cũng chỉ có Ngọc An và em trai ở nhà, ba mẹ đều đã đi ra ngoài, thời gian làm lẩu đã đến. Bận rộn đến chiều, rửa rồi thái nguyên liệu, Ngọc An mặc dù rất mệt nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn!Mẹ Ngọc An kéo cơ thể nặng nề chậm rãi bước vào hành làng. Tuy ba Ngọc An không cho mẹ đến quán ăn làm, nhưng mẹ Ngọc An vì không muốn chồng phải gánh quá nặng nên vẫn lén đến quán ăn làm thuê. Quán này là một tiệm cơm Tàu vừa mới khai trương, ngày nào cũng đắt hàng, mẹ Ngọc An cả ngày chẳng khác nào con quay không ngừng lui tới dọn đồ ăn.Đứng ở cửa nhà, mẹ Ngọc An điều chỉnh lại tâm trạng, làm bộ như không hề thấy mệt trong khi thật ra thắt lưng bà đau như muốn gãy cả ra. Vừa mở cửa, đã nghe thấy mùi thơm, trong lòng bà không hiểu sao lại vô cùng ấm áp. Con bé Ngọc An lại nấu ăn rồi, từ sau lần Ngọc Thụ nằm viện, Ngọc An trở nên vô cùng ngoan ngoãn, ngày nào cũng chăm chỉ học tập, còn dạy em trai biết vâng lời, học xong còn nấu cơm, phụ giúp việc nhà, bớt cho mình không ít gánh nặng. Ngọc Thụ gần đây cũng hiểu chuyện hẳn ra, ngày nào về nhà cũng làm việc nhà trước rồi mới xem TV. Vì hai đứa con ngoan như vậy, mình với chồng có vất vả mấy cũng đáng.“A, mẹ về rồi, hôm nay chị nấu món ngon lắm á mẹ, con còn giúp chị rửa rau nữa, mẹ thấy con có ngoan không?” Vừa thấy mẹ về, Ngọc Thụ liền xông lên khoe.“Ngoan, rất ngoan, lại đây mẹ thơm cái nào.” Mẹ dịu dàng ôm Ngọc Thụ, cái lưng đau mà mẹ cũng không biết.“Mẹ không công bằng, chỉ thơm em mà không thơm con.” Ngọc An kéo tay mẹ làm nũng!Thấy Ngọc An bất mãn, mẹ lại vội vàng thơm lên mặt Ngọc An. Ngọc An lúc này mới vừa lòng kéo mẹ ra ghế sô pha nghỉ ngơi. Nghe mùi thơm lan ra từ nhà bếp, bụng mẹ bỗng kêu òng ọc, bận rộn cả ngày đúng là có hơi đói. Ngửi tiếp nhưng thật sự là không biết Ngọc An làm món gì nên bà nhịn không được mà hỏi: “Ngọc An, con làm món gì vậy, thơm quá.”“Con biết, con biết, chị nấu lẩu đó mẹ.” Ngọc An còn chưa trả lời, Ngọc Thụ đã giành trả lời trước.“Lẩu là món gì, sao mẹ không biết nhỉ?” Mẹ nghi hoặc hỏi.“Loại lẩu này mấy hôm trước con thấy trong sách lịch sử, có một câu chuyện về loại lẩu này nữa đấy ạ!”“Chuyện gì vậy em muốn nghe.” Ngọc Thụ giục Ngọc An kể mau mau, mẹ cũng nhìn cô đầy mong chờ, thấy mọi người đều muốn nghe, Ngọc An mới húng hắng cổ họng bắt đầu kể.“Chuyện kể rằng, vào thời Nam Tống, có một người tên là Lâm Hồng đi đến núi Vũ Di bái phỏng ẩn sĩ Chỉ Chỉ Sư, vị Chỉ Chỉ Sư này sống trên ngọn Tiên Chưởng – ngọn núi thứ sáu trong chín ngọn núi của núi Vũ Di Sơn, lúc Lâm Hồng sắp đến thì trời bỗng đổ tuyết, một con thỏ hoang không biết từ đâu hoảng hốt chạy như bay trên mỏm đá, nhưng vì tuyết rơi làm đá trơn trượt mà trượt chân lăn khỏi mỏm đá, bị Lâm Hồng bắt được. Lâm Hồng lúc đó muốn nướng con thỏ lên để ăn bèn hỏi Chỉ Chỉ Sư thịt thỏ có nướng được không, Chỉ Chỉ Sư mới trả lời rằng, ta ở trong núi ăn con thỏ như thế này, ở trên bàn đặt một cái lò than nhỏ, trên lò đặt một cái nồi nước, thịt thỏ đem cắt thành lát, dùng rượu, tương, tiêu, quế làm nước chấm, chờ nước sôi thì gắp thịt cho vào trụng chín, rồi chấm nước chấm mà ăn. Ăn kiểu nhúng thịt như vậy, Lâm Hồng cảm thấy rất ngon, hơn nữa giữa trời đông giá rét tuyết rơi lất phất mà có thể cùng năm ba người bạn tụ tập với nhau chuyện trò vui vẻ. Nhân vì cách ăn này rất vui vẻ, cho nên mới có cái tên rất kêu là “Bát hà cung”, lấy theo câu miêu tả cảnh đẹp lúc ấy:“Lãng dũng tình giang tuyếtPhong phiên vãn chiếu hà”(Sóng dâng tuyết trên sông tạnhGió thổi ráng trời chiếu rọi lúc chiều tà)Sau đó mọi người lại đặt tên cho nó là “lẩu”, vể sau người ta hễ có gì cũng cho vào trong nồi nhúng, cái gì cũng có thể nhúng như vậy mà ăn.Từ khi biết câu chuyện này, con cứ muốn thử ăn một lần, mà phải nghiên cứu thật lâu mới thành công.”“Tốt tốt, chờ ba con về chúng ta sẽ ăn nhé, mẹ cũng đói meo rồi.” Mẹ Ngọc An mỉm cười nói.Đang lúc mẹ Ngọc An đi ngó qua cái lẩu của Ngọc An thì ba Ngọc An cũng đã về. Thấy ba về, Ngọc An liền xách bếp ga dùng để sưởi ấm ra, nhóm lửa, sau đó đặt cái nồi nhôm lên trên, cho vào đó các gia vị đặc chế, thêm nước dùng vào pha loãng, sau đó cùng Ngọc Thụ mang hết đồ ăn ra.Ba Ngọc An ngạc nhiên nhìn hai chị em cô, hỏi: “Ngọc An, hôm nay con làm món gì vậy, nhìn lạ quá?”Ngọc An thần bí cười, nói: “Ba, ba cứ yên tâm ăn đi, lát nữa ba đừng ăn luôn lưỡi mình là được ạ!”Ngọc An trước tiên là cắt thịt bò và thịt ba chỉ thành ra rồi cho vào nồi, tiếp đó thả vài cục xương to vào. Sau đó lại chuẩn bị đĩa dầu chấm cho mọi người. Thịt còn chưa chín, Ngọc Thụ đã nôn nóng hỏi, được chưa ạ, được chưa ạ. Đúng là con mèo tham ăn.Nhìn nồi lẩu sôi ùng ục, Ngọc An bắt đầu múc ra, rồi đưa cho cho ba mẹ và em trai, mọi người bắt đầu bữa ăn. Ba mẹ cũng nếm thử một miếng, thức ăn vào miệng vừa nóng vừa cay, nhưng lại rất thơm, thế là lại vội vàng gắp thêm mấy miếng thịt cho vào miệng. Ăn xong, mặt mũi ai nấy cũng đỏ bừng, mồ hôi chảy đầm đìa.Ngọc An đem nước trà đã chuẩn bị sẵn lên, ba người liền vội vàng nốc một mồm to, uống cho nhẵn ly, phải uống liên tục hai ly đầu lưỡi mới dịu đi, nhưng vẫn rất nóng.“Thế nào, ăn ngon chứ ạ?” Ngọc An vẻ mặt đắc ý.“Ăn ngon thật đó, chị, em ăn đến đầu lưỡi cũng sắp rớt ra luôn này. Chị, chị thật lợi hại!” Ngọc Thụ vừa nói vừa đưa tay quạt đầu lưỡi, xem ra là rất cay.“Thật sự rất ngon, Ngọc An, con học món này ở đâu vậy?” Ba cầm ly trà vừa uống nước vừa nói!“Thật nhìn không ra, Ngọc An nhà mình lại lợi hại như vậy đấy, nấu ăn giỏi vậy cơ mà, chỉ là hơi cay.” Mẹ vừa thở vừa nói.“Con đương nhiên là lợi hại rồi, con là con gái ai cơ chứ.” Ngọc An kiêu ngạo!Một lát sau, tất cả nguyên liệu nấu ăn Ngọc An chuẩn bị đều sạch trơn, nhìn một đống bát chén trống không, trong lòng Ngọc An vô cùng đắc ý ~~~~ đúng là nói không nên lời. Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi trên sô pha nghỉ ngơi. Ngọc An cảm thấy thời cơ đã đến, cũng nên nói với ba mẹ rồi.“Mẹ, mẹ thấy lẩu hôm nay con nấu thế nào?”“Cái đó mà còn phải hỏi, nếu không ăn được thì cả nhà cũng sẽ không ăn đến đi cũng không nổi thế này rồi.”“Ba, ba thấy thế nào?”“Ba đồng ý với nhận xét của mẹ con.”“Vậy ba thấy, chúng ta có mở một tiệm chuyên bán lẩu được không?”Vừa nghe nghe con gái đề nghị, ba Doãn đã thấy rất khả thi rồi. Trong thị trấn hiện vẫn chưa có quán nào như vậy, hơn nữa hương vị của món lẩu quả thật không tệ. Nhìn cách thực hiện đơn giản vậy mà ăn rất đã. Con người bản tính vốn hiếu kỳ, nhìn thấy món như vậy nhất định sẽ đến nếm thử… Ba Doãn càng nghĩ càng thấy khả thi, liền tỏ ý muốn mở quá!Mẹ Doãn cũng rất tán thành ý tưởng của con gái, hai ngày làm việc trong quán ăn, bà phát hiện tiệm bán món Tàu quả thực rất hút khách. Mẹ Doãn cũng từng nếm thử đồ ăn ở đó, mùi vị cũng bình thường, không thể nào kích thích, sảng khoái như món lẩu vừa rồi. Nếu giờ mà mở một quán lẩu thế nào cũng kiếm được bộn tiền. Trời ơi! Mẹ Doãn dường như có thể nhìn thấy được một đống nhân dân tệ đang vẫy gọi bà!Sau khi cả nhà đã thống nhất ý kiến liền bắt đầu bàn các công việc liên quan đến việc mở quán. Mẹ trước tiên là đi kiểm kê sổ tiết kiệm thấy có hai vạn ba ngàn đồng. Vuốt ve cuốn sổ tiết kiệm trong tay, mẹ Doãn sầu não nói: “Số tiền này vốn là mẹ và ba tụi con tính để dành làm học phí khi đi học hay của hồi môn khi kết hôn cho hai đứa.”Trong lòng Ngọc An bỗng lướt qua một cơn cảm động: “Mẹ, kết hôn gì chứ, còn sớm mà!”“Ngọc An, có phải con biết ba mẹ bị mất việc rồi không?”“Dạ, có một tối con nghe thấy mẹ nói chuyện với ba.” Ngọc An gật đầu nói.“Con gái ngoan, ba biết con từ bé đã hơi nhạy cảm, em trai con lại còn nhỏ, cho nên mới không nói cho hai đứa biết. Không ngờ con không chỉ biết mà lại còn nghĩ ra cách giải quyết. Đúng là trưởng thành và hiểu chuyện mà.” Ba xoa đầu Ngọc An nói.“Con cũng mười hai tuổi rồi mà, là học sinh trung học thì đương nhiên là đã trưởng thành. Con không muốn ba mẹ vất vả như vậy, ba mẹ đừng tưởng con không biết ba đến công trường làm thợ, còn mẹ thì đến quán ăn dọn bàn cho người ta.” Ngọc An nghẹn ngào nói!Ba mẹ nhìn nhau, trong lòng đong đầy cảm xúc!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện