Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 8


trước sau

"Còn đến cùng một hòa thượng và một đạo sĩ!"

Không đợi Yên Thúy nói tiếp, ta túm Yên Thúy chạy ra ngoài. Tuy nghĩ rằng hòa thượng và đạo sĩ kia phần nhiều ra giả, nhưng cũng không dám đảm bảo sẽ không gặp những chuyện như thế này, vì thế cứ chạy đã.

Vọt qua cổng trong nháy mắt, dường như có gì đó chặn ngay trước mặt, bước chân dừng lại chưa kịp hạ xuống đất, trên người bỗng thấy đau đau, nhói như kim châm vậy. Bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng, ta ra sức đặt chân xuống đất, tiếp túc hướng phía trước mà chạy, nhưng mà kéo tay của Yên Thúy lại thấy nặng.

Ta quay đầu nhìn, Yên Thúy kẹt lại trên bậc cửa, biểu cảm đau đớn, ta lờ mờ nhìn thấy xung quanh nàng là một chùm đốm lửa.

"Ầm" một tiếng, Yên Thúy bị bắn ngược trở lại.

"Kết giới?" Ta kinh ngạc, vọt vào bên trong trong nháy mắt, toàn thân lại nhói lên, còn đau khủng khiếp hơn lúc nãy, đỡ Yên Thúy đang ngã trên nền đất dậy, "Ngươi sao rồi?"

"Không sao." Yên Thúy lắc lắc đầu.

"Kết giới càng ngày càng mạnh, mau chạy thôi." Ta kéo Yên Thúy dậy tiếp tục chạy ra ngoài.

Tác dụng của kết giới trên người giống như đau như dao cắt. Nghĩ đến cái túi ngủ mềm mại, nghĩ tới còn rất nhiều món ngon trên đời chưa được nếm thử, nghĩ tới đáy mắt của tiểu hồ ly thoáng qua một ánh nhìn đau thương, ta không thể chết. Ta cắn chặt răng, liều mạng xông ra ngoài.

Chân cuối cùng cũng chạm được đất, ta xoay người, hai tay kéo tay Yên Thúy, dùng hết sức lôi nàng ra ngoài. Nhìn nét mặt đau đớn của Yên Thúy, ta cổ vũ nàng: "Cố chịu một chút, ra ngoài là xong rồi."

Tay Yên Thúy ra được ngoài kết giới rồi, ta dùng sức hơn mà kéo. Mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau rơi xuống, ta dồn hết sức mà vẫn chỉ kéo được cánh tay của nàng ra khỏi kết giới, nhìn thấy tay ta với tay Yên Thúy dần dần tuột ra, ta hét lớn: "Đừng buông tay!"

Lợn nhỏ ơi lợn nhỏ, nhất định phải gắng lên. Ta cắn chặt răng, nhắm mắt thầm cầu nguyện, mang hết năng lượng từ thức ăn ra mà sử dụng.

"Cảm ơn ngươi, mau chạy đi."

Buông tay một cái, ta lùi lại vài bước, ngồi bệt xuống đất. Ở bên kia kết giới nhìn Yên Thúy cũng bị hất đi, ngã nhào ra đất.

Ta mím môi, nhắm chặt mắt xông lại vào trong, nhưng kì lạ ở chỗ cơ thể không hề thấy đau.

Yên Thúy nhìn ta xông vào, ho ra một ngụm máu tươi, tức giận hỏi: "Ngươi sao lại quay lại?"

"Ngươi thật quá vô tình, uổng công ta bình thường đối xử với ngươi không tệ, có đồ ngon trước giờ không quên ngươi." Ta hừ lạnh nghiêm khắc nói: "Ngươi làm sao lại bảo ta làm cái việc tiểu nhân bỏ bạn, vong ân phụ nghĩa như vậy được."

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Yên Thúy, ta ngại ngùng cười lẩm nhẩm nói: "Ta đi rồi làm sao uống được trà lạnh ngươi pha nữa.."

Yên Thúy rơm rớm nước mắt, nhỏ giọng: "Ngươi.. Ta.."

"Đừng khóc mà!" Nhìn Yên Thúy sắp khóc, ta vội vàng nói: "Ta còn chưa nói trà lạnh ngươi pha ngọt thêm chút xíu nữa là ngon, ngươi khóc cái gì?"

Yên Thúy quệt nước mắt, méo miệng nhéo ta một cái: "Chỉ biết ăn, ngươi có biết chạy vào đây là hiến mạng đi không!"

"Hả?" Ta bây giờ mới nghĩ ra, một hòa thượng, một đạo sĩ vừa đến Vương phủ.

"Ngươi chạy vào phòng trốn kĩ đi." Yên Thúy đẩy ta vào trong, bàn tay nàng lóe lên, từ không trung xuất hiện một thanh bảo kiếm.

Ta kéo tay áo Yên Thúy lại hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Ta đi tìm hòa thượng đầu trọc với đạo sĩ mũi bò." Yên Thúy tuốt vỏ kiếm một cách khí thế.

"Ngươi đánh lại không?"

"Đánh không lại cũng phải đánh, không lẽ ngồi chờ chết."

"Không đánh thì thôi đã đánh thì phải thắng."

"Làm thế nào?" Yên Thúy hỏi lại.

"Ngồi xuống đã." Cơm ăn vào vì chuyện vừa nãy mà tiêu hết rồi, ta bây giờ chân tay bải hoải ngồi bệt xuống đất hỏi: "Sao Bảo Vương gia lại tới?"

Yên Thúy đã quá quen với với sự ngu ngơ của ta, vì vậy chỉ liếc ta một cái khinh bỉ "Vương gia là hoàng bát hoàng tử, nhận được hoàng thượng vô cùng sủng ái. Bảo Vương gia là lục hoàng tử, vô cùng ghen ghét đố kị với Vương gia, rất nhiều lần đặt bẫy hại Vương gia, nhưng Vương gia nhà chúng ta đều từ chỗ chết trở ra. Không biết hắn ta nghe ai nói Vương gia là yêu, tìm người đến hàng yêu, tên hòa thượng, đạo sĩ kia không biết là hàng thật hay dởm mà đều bó tay, Bảo Vương gia cũng vì chuyện này mà bị hoàng thượng bắt ở phủ đóng cử sám hối nửa năm. Không ngờ qua lâu như vậy, hắn ta vẫn chứng nào tật ấy.

" Nói như vậy tiểu hồ ly quá lợi hại rồi. "

" Đó là đương nhiên. "Yên Thúy gật đầu đồng tình," Vương gia tuy là mượn thân thể người khác nhưng ngài có đến mấy nghìn năm tu luyện. "

" Mượn xác đổi hồn? "Chẳng trách ta cứ cảm thấy tiểu hồ ly rất kì lạ, thân thể hắn ngoài yêu khí ra còn có nhân khí, lại còn có một loại khí chất thuần chủng kì quái.

" Cái này ta cũng không rõ, ngươi tự hỏi Vương gia đi. "

" Ò. "Ta gật gật đầu," Tiểu hồ ly khi nào trở về? "

Yên Thúy lạnh mặt nhìn ta," Ngươi rốt cuộc là có quan tâm Vương gia không vậy? Vương gia ra ngoài công chuyện đã hai ngày rồi, ba ngày nữa mới trở về. "

" À à. "Ta cười trừ rồi lại thở dài," Ba ngày, vậy không chờ được hắn rồi. "

" Nếu Vương gia ở đây, chúng ta đã không phải chạy rồi. "Nhắc đến tiểu hồ ly Yên Thúy lộ ra biểu cảm vô cùng sùng bái.

" Bảo Vương gia bắt chúng ta là vì muốn uy hiếp Vương gia sao? "

" Đúng vậy."Yên Thúy hài lòng gật đầu, giống như lần đầu nhìn thấy ta thông minh như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện