Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 7


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu hồ ly nắm lấy tay ta: "Tiểu Bạch hắn nói rồi, tiền thế nguyên, kim thế quả, bất luận sau này thế nào thì đó cũng là lựa chọn của hắn."

"Ngươi biết hắn đi làm gì không?" Tiểu Bạch lúc nào cũng thần thần bí bí, hắn thường mượn bảo bối của ta, nhưng không bao giờ cho ta biết mình làm gì, hắn luôn nói chỉ cần ta ăn no ngủ kĩ là được, những cái khác không cần quan tâm. Tiểu Bạch cho rằng ta ngốc nên không nói cho ta biết, nhưng tiểu hồ ly thông minh như vậy, hắn nhất định sẽ nói với tiểu hồ ly. Nhìn bộ dạng khó xử của tiểu hồ ly, ta mở to mắt dùng ánh mắt cực kì chờ mong muốn biết nhìn hắn.

Tiểu hồ ly nhìn bộ dạng của ta, đột nhiên có chút khinh ngạc, rồi từ từ tiến sát lại nhìn ta, ta lại tiếp tục mở to mắt, tiếp tục dùng ánh mắt cực kì mong chờ nhìn hắn. Cho đến khi mặt tiểu hồ ly chỉ còn cách chỉ còn cách mặt ta nửa tấc đột nhiên hắn ôm chầm lấy ta, hung tợn nói: "Ngươi vẫn thường dùng ánh mắt vô tội này dụ dỗ ta."

"Đây không phải dụ dỗ, đây là thể hiện ta rất ham học hỏi." Thở dài một hơi, vốn cho là tiểu hồ ly thông minh thì ra năng lực lĩnh hội của hắn lại kém như vậy.

"Ngươi thở dài cái gì?" Tiểu hồ ly vừa ôm lấy ta vừa ghé bên tai ta nói.

Tiểu hồ ly nói hơi thở phả vào cổ làm ta ngứa ngáy lại có chút mát mát: "Ấn Đường của Tiểu Bạch phát đen rồi (1), ta lo cho hắn." Tuy ta không thật thông minh nhưng cũng không thể nói năng lực lĩnh hội của tiểu hồ ly kém, tốt xấu gì thì bây giờ hắn cũng là cọng rơm cứu mạng của ta, hơn nữa ta sợ một khi chuốc oán với hắn, đầu ta với cổ ta phải chia xa, ta còn chưa muốn về sau cổ ta mãi mãi lạnh lẽo mà.

"Hắn đi đòi mạng kẻ khác, bản thân sẽ không có chuyện gì đâu."

"Tiểu Bạch ấm áp lương thiện như vậy sao lại đi giết người?" Ta ngọ nguậy ngẩng đầu lên khỏi ngực của tiểu hồ ly hỏi.

"Càng ấm áp lương thiện, càng không thể động tới giới hạn cuối cùng, tục ngữ có câu.."

"À, ta hiểu rồi." Ta ngắt lời tiểu hồ ly.

"Hiểu cái gì rồi?"

"Thí dụ là ta đi, nếu có người không cho ta ngủ, ta sẽ biến hắn thành bẹp dí so với đầu heo còn bẹp hơn."

Tiểu hồ ly méo miệng, kí đầu ta một cái: "Ngoài ngủ ra thì ngươi còn nghĩ được cái gì hả?"

"Ăn." Ta trả lời một cách dứt khoát.

"Ta hiểu vì sao ngươi luôn nói mình là lợn tinh rồi." Tiểu hồ ly thở ra một hơi, bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngươi ngoài ăn với ngủ thì không muốn làm cái gì khác à?"

"Về cơ bản.. đại khái thì.. chắc là.." Ta xoa xoa trán, cẩn thận nhớ lại thời gian lúc trước của ta bất chợt ánh sáng lóe lên trong đầu: "Ta còn biết trồng nhân sâm."

Tiểu hồ ly nghe xong không hề có một chút vui mừng ngược lại còn nói: "May mà chút kĩ năng này ngươi còn giữ lại được, nếu không mười mấy năm nay chắc ngươi chết đói rồi."

"Mười mấy năm?" Ta đột nhiên đột nhiên nhớ ra vấn đề ta đã suy nghĩ từ rất lâu: "Ngươi nói ta mới có mười mấy tuổi?"

"Ngươi ít nhất cũng ba nghìn tuổi."

"Ngươi chắc không?" Ta nghiêng đầu nhìn tiểu hồ ly, "Ngươi từng gặp yêu tinh ba nghìn tuổi gì mà đến một thuật yêu cũng không biết chưa?"

"Một vạn năm trước khi ta gặp ngươi, ngươi đã hai nghìn tuổi rồi, ngươi tự tính xem."

Một thêm hai là ba, cái phép tính đơn giản thế này đương nhiên ta có thể, "Nhưng mà ngươi cảm thấy một yêu tinh ba nghìn năm có thể giống ta như này sao?"

"Yêu tinh?" Tiểu hồ ly tự lẩm bẩm: "Thực ra xét đến cùng, ngươi cũng là yêu tinh." Rồi quay lại nói với ta: "Thần tiên số lượng dị biệt rất nhiều, ngươi cũng không phải hiếm lạ."

Ta chợt có hứng thú với những chuyện xảy ra trước kia liền hỏi: "Vậy một năm trước ngươi gặp ta, ta như thế nào?"

"Ngươi á.." Tiểu hồ ly rơi vào đăm chiêu, biểu cảm vô cùng say mê.

"Ọc ọc ọc" bụng ta réo lên mấy tiếng nhỏ nhẹ, mới sáng sớm.. ừm.. mới giữa trưa tỉnh dậy ta vẫn chưa ăn gì.

Bụng réo cắt đứt mạch đăm chiêu của tiểu hồ ly, hắn lắc đầu nói với ta: "Đi ăn trước đã, chuyện trước kia ngươi từ từ tự nhớ sẽ tốt hơn.'

" Ừm. "Ta gật gật đầu, chợt nhận ra trong đáy mắt của tiểu hồ ly phảng phất đau thương.

Tiểu Bạch đi rồi, tiểu hồ ly lại càng bận hơn, mỗi ngày ta mở mắt tỉnh dậy hắn đã đi rồi, buổi tối ta nhắm mắt đi ngủ hắn còn chưa trở về.

Ta thừa nhận nửa tháng rồi không gặp, ta có nhớ hắn một chút, nhất là lúc ăn cơm không có ai nhặt xương cá cho ta, cũng chẳng có ai bóc vỏ tôm cho ta.

Một ngày ta vừa tỉnh dậy, đang tính xem trưa nay ăn gì Yên Thúy hộc tốc chạy vào, bắt lấy tay ta lôi đi.

Yên Thúy là nha hoàn tiểu hồ ly sai tới, nàng ta là một bông mẫu đơn thành tinh, có thể nở ra hai loại màu hoa, nàng ta cũng là người bạn đầu tiên của ta ở Vương phủ.

Ta để chân trần, loạng choạng chạy hùng hục theo nàng ta, rồi chạy đến cổng sau Vương phủ, ta thực sự chạy không nổi nữa, dừng lại, dựa vào tường vừa thở vừa hỏi:" Chạy làm gì vậy? "

Yên Thúy mặt mũi trắng bệch, gập lưng lại mà thở, thở như cái quạt lò (2) đợi nhịp thở bình ổn trở lại mới nói:" Bảo Vương gia đến rồi. "

" Báo với hắn ta tiểu hồ ly không có nhà. "Chuyện Vương gia đến đối nhân vật nhỏ bé như chúng ta thì có liên quan gì?

" Còn đến cùng một hòa thượng và một đạo sĩ!"

Chú thích bởi Socolachammam:

(1) Ấn đường phát đen: Ấn đường là phần ở giữa hai chân mày, ấn đường phát đen là chỉ ấn đường khi quan sát kĩ sẽ thấy khí sắc xám đen, theo y học Trung Quốc người có ấn đường phát đen là do có tâm bệnh; thông thường khi ta nhìn thấy người có ấn đường phát đen đều đoán rằng có chuyện không hay sắp xảy ra.

Ở đây lợn nhỏ nhìn thấy ấn đường của Tiểu Bạch-kun phát đen mới có cảm giác sắp có chuyện xấu ra nên lo cho bạn.

(2) Quạt lò: Một loại bếp củi của Trung Quốc, có tay kéo để đưa khí vào.

[​IMG]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện