Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 26


trước sau

Ta đứng một bên nhìn hai người bọn họ giương cung bạt kiếm, đột nhiên nhớ ra một việc: "Tiểu Bạch rốt cuộc là làm sao."

Tiểu đạo sĩ thanh tú hạ tay xuống, nộ khí chốc lát đã biến mất, hắn chán nản ngồi xuống, bầu không khí dần dần bao phủ một màu đau thương, rất lâu sau tiểu đạo sĩ mới nói: "Hắn chết rồi."

"Chết.. rồi?" Mắt bắt đầu thấy cay cay, toàn thân lạnh đi, Tiểu Bạch là người bạn thân nhất của ta, nhưng hắn bây giờ không còn nữa. Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, tiểu hồ ly đang nắm tay ta.

"Hắn chết như thế nào?" Tiểu hồ ly nắm chặt tay ta, được truyền hơi ấm, ta mới bình tĩnh hỏi tiếp.

Tiểu đạo sĩ thanh tú gục đầu xuống, một lát sau lấy tay dụi dụi mắt: "Ta nào biết lúc đó hắn đột nhiên xông ra chắn cho ta, bọn ta rõ ràng vừa cãi nhau ầm ĩ." Tiểu đạo sĩ thanh tú lại dụi mắt, từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện.

Tiểu đạo sĩ thanh tú là thần tiên bị đày xuống hạ giới, được giữ lại pháp lực, đầu thai vào một đạo quán tu hành, bình thường lấy việc bắt ma hàng yêu làm kế sinh nhai, một lần tình cờ quen biết Tiểu Bạch, sau đó hai người gây lộn, tiểu đạo sĩ thanh tú đi thu phục một con yêu tinh rất ghê gớm và Tiểu Bạch đã đỡ cho hắn một đòn chí mạng.

Hắn nói rất ngắn gọn, nhưng ta cảm thấy chuyện này còn có nội tình, một tia sáng lóe lên trong đầu, ta trộm vẫy tay ra hiệu, một cây mây từ dưới mặt đất nhanh chóng mọc lên, trói chặt tay chân của tiểu đạo sĩ thanh tú, treo hắn lên cao.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Tiểu đạo sĩ kêu gào ầm ĩ, cật lực vặn vẹo cơ thể, nhưng sợi mây càng cử động lại càng quấn chặt.

"Tiểu Cửu, ngươi cởi quần áo của hắn ra." Tiểu đạo sĩ tuy là có pháp lực, nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt, làm sao có thể thoát khỏi cái dây mây này.

"Ngươi muốn làm gì?" Nhìn thấy tiểu hồ ly đi tới, tiểu đạo sĩ càng cuống lên, "Ngươi, ngươi đừng có lại đây."

Tiểu hồ ly đi tới, vỗ vỗ hắn mấy cái: "Muốn cứu Tiểu Bạch thì ngoan ngoãn đi." Tiểu hồ ly hắng giọng nói, rồi lôi tuột quần áo của tiểu đạo sĩ ra.

"Các người, các người định làm gì?" Tiểu đạo sĩ khuôn mặt đỏ như phát sốt, lắp bắp nói.

Tiểu hồ ly nhỏ giọng nói: "Bây giờ chỉ có hắn mới có thể cứu Tiểu Bạch, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi hắn trút giận xong nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu Tiểu Bạch thôi."

Vừa nghe tiểu hồ ly nói vậy, tiểu đạo sĩ cuối cùng cũng thôi làm loạn, nhưng vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn ta.

Ta đi tới, chỉ vào lưng của tiểu đạo sĩ, nói với tiểu hồ ly: "Hắn chính là người Tiểu Bạch muốn báo thù phải không?"

Tiểu hồ ly há hốc miệng nhìn vào vết bớt hình con rắn đang trườn trên lưng của tiểu đạo sĩ: "Có lẽ là vậy."

"Tiểu Bạch muốn báo thù, tức là muốn giết hắn, nhưng tại sao hắn thì sống, còn Tiểu Bạch lại chết?" Nội tình của chuyện này ta thật sự nghĩ không thông.

"Hừ, giữa ngươi và Tiểu Bạch rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngươi mà không nói cho rõ ràng ta treo ngươi lên cây, phơi ngươi nguyên đêm." Ta nhíu mày đe dọa.

"Ta mới không hiểu ra sao thì có." Tiểu đạo sĩ thẹn quá hóa giận hét lên: "Ta làm sao biết được yêu tinh các ngươi nghĩ nghĩ cái gì, ta bây giờ chỉ là người phàm, kí ức của thần tiên cũng chỉ còn chút ít, làm sao lại có vết bớt trên lưng lại càng không nhớ gì. Hắn lúc thì nói muốn báo ân, lúc lại nói muốn báo thù, lúc lại nói là chuyện vết bớt trên lưng, lúc lại nói là chuyện cái lưng, lúc nói thích ta, lúc lại nói hận ta, ta còn chưa hiểu ra chuyện gì, hắn đã đỡ cho ta một đao rồi chết. Mà hắn chết thì cũng đã chết rồi, chỉ còn một mình ta ở lại, vậy mà cứ mỗi lần nhắm mắt lại mơ thấy hắn. Nghĩ thế nào cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, ngoài việc đến tìm ngươi, thì ta còn có thể làm gì nữa?"

Nghe tiểu đạo sĩ nói mà ta bất ngờ đến nghệt mặt ra, quay qua nhìn tiểu hồ ly, hắn cũng ù ù cạc cạc nửa hiểu nửa không. Ta xua xua tay, thu lại mây dây mây đang trói tiểu đạo sĩ: "Thi thể của Tiểu Bạch đang ở đâu?" Ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Nãy ngươi vừa nhắc tới 1000 năm đạo hành của Tiểu Cửu là có ý gì?"

Tiểu đạo sĩ nhặt quần áo lên, từ trong đống quần áo rút áo một cái thẻ bài ném cho ta, "Đây là thẻ thông hành xuống âm ti, có nó thì con cáo kia khi xuống âm ti sẽ không bị tiêu hao 1000 năm đạo hành."

"Xuống âm ti?"

"Đài Chu Tiên nằm ở âm ti, ngươi cần lấy lại tiên cốt ngày đó đã bị tước đi, giải phong ấn buộc phải xuống âm ti, muốn mang hồn phách của Tiểu Bạch trở về cũng buộc phải xuống âm ti." Tiểu đạo sĩ nói.

"Xuống âm ti một mình ta đi là được rồi, không cần Tiểu Cửu đi cùng." Xuống âm ti rất nguy hiểm, hồn phải tách khỏi xác, đối với yêu tinh còn cần 1000 năm đạo hành coi như vé vào cửa, hơn nữa nếu như không thể quay về đúng giờ quy định, cơ thể bị giữ lại âm ti sẽ mục nát, sau đó đương nhiên không thể sống. Tuy Tiểu Cửu là hồ ly chín đuôi, tuy đã có thẻ thông hành, nhưng đây vẫn là việc nguy hiểm, vậy nên ta đi một mình là được rồi.

"Một mình ngươi sao?" Tiểu đạo sĩ cười giễu cợt, "Ngươi đừng quên, ngươi hiện tại cũng có chút pháp lực, nhưng thân thể thì cũng là người phàm giống ta, xuống âm ti, ngay cả Đài Vọng Hương cũng không đến nổi đâu."

Tiểu hồ ly nãy giờ trầm mặc bây giờ mới mở miệng: "Ngươi làm gì với cơ thể thể của Tiểu Bạch rồi, có thể giữ lại một hồn một phách của hắn không?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện