Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 24


trước sau

Ta tức giận gào lên: "Ngươi ngốc chết đi được, không khiến ngươi nữa."

Nhìn tiểu hồ ly đơ ra không phản ứng lại, ta đành phải nói: "Nói một câu 'Ta thích ngươi' khó vậy sao?"

Ngực tiểu hồ ly phập phồng cực liệt, ngạc nhiên cực độ, cả nửa ngày mới lắp bắp nói được một câu: "Ngươi, ngươi nói, nói gì cơ?"

Ta quay mặt đi hướng khác, thở phì phò nói: "Lời hay không nói hai lần."

Tiểu hồ ly ôm mặt ta xoay lại, cực kì nghiêm túc nói: "Ta thích ngươi. Không, ta yêu ngươi."

Ta đắc ý: "Hứ!"

Tiểu hồ ly nói tiếp: "Ta yêu ngươi, không cần biết ngươi có cảm giác gì với ta, dù là lên trời xanh hay xuống hoàng tuyền ta cũng không bao giờ bỏ rơi ngươi."

"Cảm giác của ta với ngươi.." ngồi ngay ngắn lại nghiêm túc lắng nghe, ta cố tình dừng lại đúng chỗ quan trọng, "Tình cảm của ta đối với ngươi rất phức tạp, ta thấy rất an toàn, rất hạnh phúc, có lẽ là thích ấy, nhưng những chuyện trước kia đã quên đi làm ta phải suy nghĩ.

Mặc dù ta chưa nói với tiểu hồ ly rằng ta thích hắn, nhưng tiểu hồ ly vẫn rất vui vẻ, còn bày ra vẻ nịnh nọt ta:" Mệt lắm phải không? Ta giúp ngươi đến suối nước nòng tắm nhé. "

Ta nói Hồ ca đã chính thức rơi vào kiếp thê nô rồi nha

Ta oán hận trừng mắt nhìn tiểu hồ ly, đều do ngươi mượn cớ làm càn, đến nỗi ta toàn thân đau nhức, nhất là cái chỗ đó đó lại càng đau, còn bị lật tới lật lui cả đêm, toàn thân như bị rút hết sức lực rồi.

Tiểu hồ ly nhìn ta cười hối lỗi, bế ta đến suối nước nóng, vẻ mặt hạnh phúc giúp ta xoa bóp. Bàn tay của tiểu hồ ly không mạnh cũng không nhẹ, hơi nước nóng bốc lên mơ hồ cộng thêm cả đêm không được ngủ thế là ta rất nhanh không màng thế sự chìm vào mộng đẹp.

Mà dù ta có mệt thật, buồn ngủ thật, nhưng ta lại không thể không tỉnh lại, bởi vì bụng ta đang phản kháng dữ dội, mà hương thơm của đồ ăn thì cứ không ngừng quấn lấy ta.

" Mau đi rửa mặt đi, cơm sắp xong rồi. "Tiểu hồ ly đặt cái đĩa trên tay lên bàn, giục ta một câu rồi lại xoay người đi mất.

Vì mỹ thực ta không ngại toàn thân đau nhức, chạy ào đi rửa mặt súc miệng, rồi đến trước gương chải lại tóc tai.

Nhìn kĩ hình ảnh phản chiếu trong gương, ta ngẩn ra, dụi dụi mắt, nhìn lại, rồi đột nhiên gào lên:" Không ổn rồi. "

Tiểu hồ ly phi ngay đến, trên tay lăm lăm thanh kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi:" Chuyện gì vậy? "

" Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh, nhìn đi. "Ta chỉ vào cái gương nói không đầu không đuôi.

Tiểu hồ ly lại gần, nhìn rất lâu rồi mới khó hiểu hỏi:" Làm sao cơ? Ngươi vẫn rất đẹp mà. "

Ta sắp khóc đến nơi rồi, ta chỉ vào cái gương nói:" Đây là.. "

Tiểu hồ ly lúc đầu có hơi bất ngờ, sau đó như hiểu ra cái gì:" Đây không phải là người sao? "

" Đây rõ ràng là Tiểu Cửu. "Ta run run chỉ vào gương, khuôn mặt ở trong gương chắc chắn là khuôn mặt
của tiểu hồ ly hôm đó ta bắt gặp khi vào kinh thành.

" Tiểu Cửu ở đây? Vậy ta đi đâu rồi? "Ta đáng thương nhìn tiểu hồ ly.

" Ngươi đương nhiên là ở đây rồi. "Tiểu hồ ly ngồi xuống bên cạnh ta," Đừng hoảng, có gì nói ta nghe. "

Phải một hồi ta mới bình tĩnh lại, chậm chạp nói:" Ta là ta, ngươi là ngươi, chúng ta đều ở đây? "

" Đúng vậy. "

" Nhưng tại sao khuôn mặt trong gương lại là khuôn mặt của ngươi? "

" Ngươi nhìn ta này. "Tiểu hồ ly sáp lại trước mặt ta," Khuôn mặt này có quen không? "

" Quen. "

" Ngươi nghĩ kĩ lại xem, ta bây giờ so với trước đây có gì không giống nhau? "

Ta nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của tiểu hồ ly, lại nhìn khuôn mặt đang ở trước mặt mình," Hoàn toàn không giống nhau tí nào. "

Không biết từ lúc nào, khuôn mặt thanh tú, diễm lệthoát tục dần dần biến thành anh tuấn, chững chạc, cương nghị.

" Ngươi có nhớ ta đã từng nói với ngươi, vì mong trong biển người có thể tìm thấy ngươi, ta mới biến thành bộ dạng của ngươi. Biến thành bộ dạng của ngươi là vì muốn khi ngươi nhìn thấy khuôn mặt này sẽ nhớ ra ta, sẽ chủ động tìm ta, hoặc là có người phát hiện ra ta với ngươi giống nhau, sẽ báo cho ta, như vậy ta có thể tìm thấy ngươi? "

" Nhớ rồi. "Ta gật đầu.

" Sau đó ta lại nói với ngươi, ta tìm được ngươi rồi nên sẽ trở về với bộ dạng thật của mình. "

Ta lại gật đầu.

" Vì không muốn người khác sinh nghi, ta từ từ từng chút biến trở lại, ngươi ngày ngày nhìn thấy ta, cho nên mới không nhận ra thay đổi. "

" Ừm. "Ta cơ bản hiểu ra một chút, nhưng có điều ta vẫn không rõ," Phong ấn của ta vẫn chưa được hóa giải, vậy tại sao ta có thể thể biến trở về bộ dạng ban đầu. "

" Cái này à.. "Tiểu hồ ly trầm ngâm một lát:" Thực ra phong ấn của ngươi chỉ bắt ngươi trải qua chín kiếp luân hồi, không bắt ngươi phải thay đổi hình dáng. Vì sao bộ dạng của ngươi thay đổi ta cũng không biết. Thế nên lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, tuy rằng ngửi thấy mùi hương của ngươi nhưng bộ dạng không giống nhau nên không dám nhận. Nhưng tiếp xúc với ta lâu ngày, khuôn mặt của ngươi cũng dần dần thay đổi, chỉ là ngươi không nhận ra mà thôi. "

Nhìn thấy là vì không thích ứng được với khuôn mặt này, tiểu hồ ly trấn an ta:" Trước đây biến đổi từ từ, bây giờ đột nhiên biến đổi nhanh như vậy sẽ không quen, nhưng dù sao cũng phải biến trở về, sớm hay muộn không quan trọng, vài ngày nữa sẽ quen thôi. "

Ta xoay người nhìn lại gương, thì ra ta cũng rất đẹp đấy, rất mê hoặc, nhưng đột nhiên khuôn mặt biến đổi, lại chỉ vào gương lắp bắp:" Nhưng mà, nhưng mà, đây rõ ràng, rõ ràng là gương chiếu yêu mà. Làm sao lại xuất hiện hình người?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện