Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 19


trước sau

"Cơ thể không còn đau nữa, khỏe hơn nhiều rồi." Ta cười nói.

Tiểu hồ ly ôm chầm lấy ta nói: "Xin lỗi ngươi, đều tại ta kém cỏi, để ngươi phải chịu khổ rồi.

" Ngươi tốt với ta như vậy, đây là việc ta nên làm mà. "

Tiểu hồ ly vẫn ôm chặt ta không buông, trong lòng ta bỗng nhiên trào dâng cảm giác hạnh phúc.

" Không sao rồi, đi tắm thôi. Tiểu hồ ly, đây là phương thuốc bí truyền – nhân sâm hầm, có thể xóa tan mệt mỏi, giúp máu lưu thông, tăng cường sinh lực. "

Tiểu hồ ly buông ta ra hỏi:" Nấu nước cho ta sao? "

" Tất nhiên rồi. "

Tiểu hồ ly chậm chầm hé ra nụ cười, nụ cười tràn ngập hạnh phúc, hạnh phúc lan ra toàn thân, hạnh phúc tỏa ra khắp căn phòng, làm cho niềm hạnh phúc của ta cũng nhiều thêm một chút.

" Ừmm.. "thấy tiểu hồ ly cứ nhìn ta chằm chằm, mặt bắt đầu nóng lên, ta đột nhiên bừng tỉnh:" Ngươi ngại sao, ta đi ra liền đây, ngươi cứ từ từ tắm. "Nói rồi ta vùng ra khỏi vòng tay của tiểu hồ ly, nhanh như làn khói chạy ra bên ngoài.

Lúc ngoảng đầu lại, ta trộm nhìn tiểu hồ ly, hắn đang bắt đầu cởi y phục rồi, ngực trần lộ ra, hình như cơ bắp hơn một chút rồi. Tắm táp cẩn thận, không được phụ lòng tốt của ta, hi vọng tắm xong, có thể nhìn thấy một tiểu hồ ly tràn đầy sinh lực.

Ra khỏi phòng ngủ, ta buồn chán ra ngoài đi dạo, lúc đi nhanh đến cửa động, ta nhìn thấy không xa thứ gì đang nhấp nhô, ta cười hung hiểm quát to:" Đứng lại cho ta! "

Thứ nhấp nhô trong không trung ấy không gì khác chính là bức họa thiên hạ vô địch đưa chuyện, nó run lên cầm cập, càng cố sức bay về phía trước, cuối cùng hãm phanh dừng lại, nhưng phải nửa ngày hậm hực quay người trở lại.

Ta bước tới hỏi:" Sao ngươi lại từ trên tường nhảy xuống rồi? "

" Cô đơn, ra ngoài giải khuây. "Thiên hạ vô địch đưa chuyện có vẻ cực kì sầu muộn.

Ta gật gù, lần nay ta rời Động Bàn Tơ đi lâu như vậy, lúc ta không ở đây, Động Bàn Tơ chắc là rất vắng lặng, nó cảm thấy cô đơn cũng phải thôi.

Ta đột nhiên nhớ tới vấn đề hôm đó đang suy nghĩ, ta liền hỏi:" Hôm đó ngươi viết 'đáng thương vì không có người thương, có người thương lại càng đáng thương' là có ý gì? "

" Ta đang suy nghĩ, có người thương đáng thương hay không có người thương mới đáng thương đây. "Thiên hạ vô địch đưa chuyện cuộn đầu lại hướng lên trời, ra vẻ dáng đang suy tư lắm.

Nó nói như vậy ta cũng không có cách nào phản bác, nghĩ nghĩ một chút rồi lại hỏi:" Lúc ta không ở đây, ngươi viết cái gì vậy? "

Thiên hạ vô địch đưa chuyện để lại một màn trắng trơn, rất lâu sau mới viết:" Ngươi thật sự muốn biết không? "

" Đương nhiên rồi. "Ta ngồi xuống cái bàn bên cạnh, rót chén trà uống một hớp, mùi vị không tệ, nhưng vẫn không ngon bằng trà Yên Thúy pha.

" Ngươi chắc chắn muốn biết chứ? "

" Chắc chắn rồi. "

" Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự muốn biết sao? Sẽ không hối hận chứ? "

Ta nghiêng đầu nhìn nó:" Ngươi tự mình lật lại, hay là để ta lật? "

" Sao ngươi lại muốn biết? "Thiên hạ vô địch đưa chuyện lại hỏi.

" Ta muốn biết lúc ta không ở đây, ngươi bệnh có nặng không? "Thấy không, ta thật là một chủ nhân có tâm mà, hết mực quan tâm bảo bối.

Thiên hạ vô địch đưa chuyện lắc lắc mình:" Thực ra, ta, không có bệnh. "

" Người có bệnh thường nói bản thân không có bệnh. "

" Ta không phải người, ta chỉ là một đồ vật, không đúng, ta không phải đồ vật, ta biết suy nghĩ, nhưng ta không phải người, ta là một món đồ, cũng vẫn không đúng, ta là đồ vật, ta không phải đồ vật, ta là đồ vật, ta không phải đồ vật.. "Thiên hạ vô địch đưa chuyện cứ không ngừng viết hai câu" Ta là đồ vật, ta không phải đồ vật "bằng các thể loại chữ, các loại màu, các kiểu xuất hiện với biến mất.

Hai hàng chữ này cứ như múa trước mắt ta, nhảy nhót đến đến mức ta hoa cả mắt, lúc ta bị thôi miên chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, khóe mắt còn nhìn thấy thiên hạ vô địch địch đưa chuyện viết:" Nói, hay là không nói, đây là vấn đề cực kì, cực kì, cực kì (mời lặp lại 100 lần) lớn. "

Hai hàng chữ không những làm ta choáng váng ngất đi, mà trong mơ vẫn cứ quấn lấy ta, thậm chí lúc ta tỉnh lại, phải nửa ngày mới nhận ra mình tỉnh lại rồi. Lại giống như lúc trước, lúc ta tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái, đắp cái chăn lông cáo mềm mịn như nhung.

Tiểu hồ ly tựa bên giường, chân mày nhíu lại, ngủ cũng không an giấc. Cẩn thận nghĩ lại thì, từ lúc đến Động Bàn Tơ đến giờ, tiểu hồ ly chưa hề ngủ cùng với ta. Ta là chủ nhà mà làm như vậy thật không phải, thế là ta vỗ nhẹ tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly rất thính ngủ, ta chỉ vỗ nhẹ hắn đã tỉnh rồi, hỏi dồn dập:" Ngươi sao rồi? Đau chỗ nào? "

" Không có, ta chẳng đau chỗ nào hết. "Ta cười cười, có người quan tâm mình thật tốt biết bao, ta nói:" Tiểu Cửu, lên giường ngủ đi. "

Tiểu Cửu ngồi lên giường, mắt không nhìn ta, chỉ nhìn xuống dưới không biết đang đang nhìn cái gì.

Ta lật chăn ra, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh:" Giường còn rộng mà, đủ chỗ cho hai chúng ta, lên đây đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện