Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 46


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Mấy ngày thi cuối kỳ, trường học khiến tôi có cảm giác sắp đến tận thế, ánh mặt trời chói chang bên ngoài cũng không thể chiếu rọi cái bầu không khí âm u này, bước đi của mỗi người đều vội vội vàng vàng giống như cái xác không hồn.
Mà người thi xong là đại gia, trước hết mặc kệ chuyện rớt môn, hai tháng hè cũng đủ để cho thể xác và tinh thần của người ta vui vẻ.
Tôi cũng chính là 'đại gia' thi xong kia, lúc này đang gác chân tê liệt ở phòng.
Lần này tôi không chút do dự cùng Hà Trừng mua vé cùng chuyến xe trở về nhà, khoa của em ấy chậm hơn khoa của tôi một chút, thực ra tôi rất muốn ở bên ngoài trường thi chờ em ấy, nhưng như vậy có vẻ khoa trương, hơn nữa ngộ nhỡ bị Triệu Giai nhìn thấy em ấy nhất định sẽ chê cười tôi.
Gần đây Ngư Ngư và Triệu Giai thực sự khi có cơ hội liền hợp lại chê cười tôi, tôi nên tỉnh táo lại, lòng ái mộ Hà Trừng có cần thể hiện rõ như vậy không?!
Ngư Ngư và học muội đều đã về, đã lâu không cảm nhận cảm giác trong phòng chỉ còn lại mình tôi, có chút hoài niệm, cảm giác hoài niệm này giằng co một phút đồng hồ, còn lại chỉ có nhàm chán.
Lấy điện thoại lướt Weibo, xem thời gian trên điện thoại, nghĩ 10 giờ 40 phút sẽ đi thay quần áo, nhưng khi xem lại lần nữa đã 42 phút rồi, do dự một giây quyết định 45 sẽ đi thay đồ.
Vì vậy buổi sáng này, 11 giờ rưỡi tôi vẫn như cũ ngồi lướt weibo.
Làm cho tôi từ trên ghế đứng dậy là bởi vì tiếng đập cửa, cuối cùng tôi cũng buông điện thoại chạy tới, mở cửa ra là Hà Trừng, cả người toàn màu trắng, quần dài đeo đai, tóc buộc đuôi ngựa.
Tôi lùi ra sau một bước nhìn em ấy, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu qua, che khuất những góc cạnh trên người em ấy, rõ ràng là đứng yên, nhưng góc quần theo làn gió nhẹ khẽ động, nửa thật nửa ảo.
Tôi nói:
"Em mặc thế này đi thi?"
Em ấy nghe xong cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi:
"Sao vậy?"
Là quá đẹp, để bạn gái mình thả ra bên ngoài thế này tôi thực sự lo lắng, em ấy cái gì cũng không cần làm thì vẫn chọc người rồi, giờ còn phải vác thêm phần mạo hiểm người khác sẽ trêu chọc em ấy.
Thật đáng sợ thật đáng sợ, tôi cảm thấy tôi cần phải tự tay lột cái bộ đồ này xuống, như thế mới có thể trị được sự lo lắng của tôi.
Đồng thời không muốn bộ dạng này của Hà Trừng phơi bày trước mặt mọi người, nhưng đồng thời lại muốn cho toàn thế giới đều biết tôi có một người bạn gái xinh đẹp như vậy, tôi thực sự xoắn xuýt.
Tôi đem em ấy từ bên ngoài kéo vào trong, đóng cửa thật kỹ.
Vé xe chúng tôi mua là gần giờ cơm chiều, còn rất nhiều thời gian. Từ trước khi thi xong, vừa được nghỉ hận không thể ngay lập tức trở về nhà, nhưng bây giờ dường như có chút không giống nữa, lúc Hà Trừng gởi thời gian chuyến xe cho tôi, tôi không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, nếu lúc trước tôi nhất định sẽ chọn chuyến sớm nhất.
So với gia đình tôi càng nhớ em ấy hơn, thầm nghĩ muốn cùng em ấy lâu hơn một chút.
Ý nghĩ này nếu để cho mẹ tôi biết, bà nhất định sẽ lột da tôi.
Trước khi lên đại học, tôi và mẹ đối với tình yêu trong tương lai có một cuộc bàn luận sâu sắc, lúc đó tôi như một chú chó cô độc, hoàn toàn không tiếp thu được về vấn đề mẹ nói về tương lai sau này có người thích, sẽ đem đối phương đặt ở vị trí số 1, tuy vẫn ở nhà nhưng tình thân và tình yêu đã không còn vị trí ngang bằng.
Tôi vô cùng kiên định phủ nhận lời của mẹ, nói con gái mẹ không phải người như thế, tình yêu gì đó, không bằng đồ vứt đi.
Chu Tiểu Dĩ cái loại người này a, mỗi ngày đều tự làm mất mặt mình, cứ đi 1 bước ăn 1 đạp, tiến một tấc lãnh một 1 bạt tai.
Chỉ mới quen biết Hà Trừng chưa tới một năm, địa vị vẫn bình đẳng với ba mẹ, nhưng bây giờ thầm nghĩ muốn bên em ấy không muốn về nhà, cảm thấy vô cùng có lỗi, sau lỗi lầm lại không biết tỉnh ngộ mà vẫn muốn tiếp tục phạm lỗi.
Tôi thu dọn đồ đạc trên giường, em ấy ngồi trên ghế đem đống quần áo của tôi từng cái từng cái xếp bỏ vào trong rương, hình ảnh này vô cùng hài hoà, cảm giác giống như sinh hoạt thường ngày.
Sau khi tôi sắp xếp lại gối ôm xong, dời cái ghế đến ngồi đối diện em ấy, em ấy liền đem đồ của tôi phân loại xong, áo ra áo, quần ra quần, tôi ném túi đồ dùng rửa mặt đã xếp gọn trong túi cho em ấy, nhìn cực kỳ hiền lương.
Tôi nhìn tay em ấy vui vẻ lướt trên quần áo của tôi, đem những nếp nhăn vuốt phẳng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn.
Tôi hỏi:
"Đồ của em xếp xong chưa?"
Bởi vì đang cúi đầu, tóc ở phía sau xõa trên vai, theo động tác của em ấy qua quét qua, phủ lên xương quai xanh, lại đung đưa qua lại.
Tôi nghe em ấy cúi đầu Ừm một tiếng.
Cái này chơi không vui, chúng tôi bây giờ là người yêu quan tâm lẫn nhau, lúc này em ấy đang xếp quần áo cho tôi, tôi cũng phải sắp xếp quần áo cho em ấy mới đúng.
Tôi sẽ không nói, chỉ là muốn biết size của em ấy.
Nhìn thấy em ấy rút một váy ngắn liền áo từ trong đống quần áo, vẫy vẫy trong không trung.
Em ấy hỏi:
"Của chị?"
Tôi gật đầu, cười ha ha:
"Năm nhất, xúc động nhất thời nên mua, chưa mặc."
Em ấy cầm cổ áo nhìn trước nhìn sau mấy lần, sau đó đưa cho tôi:
"Mặc cho em xem."
Có lẽ biết tôi sẽ cự tuyệt, em ấy ngay lập tức đem nó cuộn lại ném vào lòng tôi, sau đó đứng lên mạnh mẽ đẩy tôi tới cửa phòng tắm, trong lúc tôi vẫn cũ trưng vẻ mặt cự tuyệt em ấy đã thì thầm bên tai tôi một câu:
"Không nghe lời em sẽ giúp chị mặc."
Những lời này thành công đẩy tôi vào trong phòng, mấy phút sau, tôi không được tự nhiên mặc cái váy kia đi ra, bởi vì váy không có cảm giác an toàn, cảm thấy phía dưới cực kỳ mát mẻ.
Tôi nói là đùi, đừng nên hiểu lầm.
Cái váy này khóa kéo ở phía sau lưng, vừa rồi lúc thay đồ, tôi nghĩ có nên ra ngoài để em ấy giúp tôi kéo khóa lên hay không, nhưng cái chi tiết này nhất định rất trêu người, tuy không nhìn thấy nhưng nếu em ấy đưa tay đặt phía sau tôi kéo khóa lên, từng chút từng chút kéo lên che khuất da thịt của tôi, che khuất nội y, cái loại cảm giác nhìn thấu những động tác đó, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cảm xúc trong lòng dâng trào.
Thế nhưng tôi đưa tay tùy tiện thử đã phát hiện cái khóa này dĩ nhiên tự mình dùng lực có thể kéo lên được.
Thiết kế này thật đáng phê bình, sao có thể cướp đoạt tình thú của người ta chứ.
Em ấy nhìn tôi bước ra, ánh mắt từ trong rương giương lên, thực ra tôi thật hi vọng trên mặt em ấy xuất hiện ví dụ như sự kinh ngạc, nó sẽ chứng minh tôi mặc chiếc váy này rất đẹp, cũng có thể biến tướng một chút rằng Chu Tiểu Dĩ người này thật ra rất đẹp, nếu như khen tôi hai câu nữa, tôi sẽ khiêm tốn đáp lại hai câu, em ấy mà khen tôi bốn câu, khen qua đáp lại, thực sự rất vi diệu.
Nhưng em ấy không có.
Tuy ánh mắt mang theo vẻ dò xét nhưng trong mắt tôi, ánh mắt này cực kỳ giống ánh mắt của mẹ tôi ở chợ chọn thịt heo.
Ánh mắt này làm tôi sợ đến nổi hít một hơi, xoa xoa eo.
Mấy giây sau, em ấy từ trên ghế đứng dậy, kéo tay tôi đến trước gương, tôi nhìn chúng tôi trong gương, nhìn em ấy cười với tôi, sau đó dùng tay thu hết tóc tôi lại, mở tay ra, tóc tùy ý phủ sau lưng.
Em ấy ôm eo tôi, nhìn tôi trong gương, thì thầm bên tai tôi:
"Cười cái nào."
Tôi cười với chính mình, nhìn Chu Tiểu Dĩ trong gương lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu bên má, còn bên cạnh Hà Trừng cùng với nụ cười thỏa mãn.
Em ấy nghiêng đầu nhìn tôi, đưa tay chỉnh lại tóc mái cho tôi, thuận tay tháo dây buộc tóc trên cổ tay tôi xuống, vô cùng tỉ mỉ buộc tóc tôi cao lên, quấn thành một cục trên đầu.
Sau khi buộc xong, tôi lắc đầu, rất chắc, cái kỹ thuật buộc này khiến tôi thập phần kính nể.
Trong gương em ấy mi mắt cong cong, cúi đầu hôn bên đầu vai trần của tôi, bởi vì động tác này đuôi ngựa của em ấy phủ xuống lướt qua cánh tay tôi.
Điều này làm cho tôi nghĩ tới cảm giác vừa rồi đuôi ngựa của em ấy lướt qua xương quai xanh, không biết em ấy có giống như tôi đã trải qua, tê dại.
Mị lực của Hà Trừng chính là ở chỗ em ấy không cần lên tiếng cũng chọc tôi không cần gì nữa.
Tôi bây giờ, trầm mê không chỉ là sắc đẹp của em ấy.
Tôi quay đầu nhìn em ấy, trong lòng đang khen em ấy khéo tay, nhưng lời chưa đến khóe miệng, em ấy lại mượn cơ hội này cúi đầu hôn tôi.
Chuẩn bị mở miệng nói chuyện nên khóe miệng khẽ mở, em ấy nhân cơ hội này không chút do dự tiến công môi lưỡi của tôi, liếm láp, gặm cắn.
Ưu thế thân cao, cộng thêm mang giày cao, mà tôi mang dép, ngửa đầu vô cùng khó khăn, sau mấy giây, có vẻ em ấy hiểu được nỗi khổ của tôi, em ấy ôm eo tôi dẫn tôi đi vài bước tới bên cạnh bàn, vừa nhả chiếc cằm vừa gặm nhắm ra, vừa dùng lực nhấc tôi lên, tôi phối hợp với động tác của em ấy, ngồi lên bàn, cứ như vậy tôi cao hơn em ấy.
Đại khái nghĩ sẽ không bao giờ có người quấy rối, nụ hôn này vừa sâu vừa lâu, hôn đến khi mặt tôi bắt đầu nóng lên đỏ lên, trong mũi tràn đầy mùi hương tỏa ra từ trên người em ấy, không đến mức để lại dấu hôn, dấu cắn, theo thời gian lửa nhen nhóm chung quanh, rõ ràng động tác rất thong thả nhưng trong khe hở thoát ra tiếng thở dốc êm ái, có của em ấy, cũng có của tôi, em ấy vừa hôn tôi vừa đem tay tôi khóa ra sau đặt trên đầu, không biết có phải cầm khóa hay không, giống như em ấy muốn kéo xuống, nhưng lại không có, loại cảm giác này muốn xảy ra, mong chờ xảy ra, nhưng thủy chung trì trệ không muốn tiến, thực sự khiêu khích khiến người ta thần hồn điên đảo.
Không biết vô tình hay cố ý, tôi cảm nhận được đầu ngón tay em ấy theo khóa kéo của tôi đi xuống, cuối cùng lại theo đường cũ quay lại.
Xúc cảm lòng bàn tay giống như là của tôi, em ấy từng chút từng khiến tôi cảm giác kéo khóa ô vuông, từng chút từng chút theo tay trượt xuống.
Trêu người.
Lúc kết thúc hai tay em ấy nắm lấy tay tôi, đặt ở phía sau lưng tôi, tôi hoàn toàn ở trong trạng thái bị trói, em ấy tựa đầu lên vai tôi, tôi còn cảm nhận được môi em ấy dán lên cổ tôi, xúc cảm mềm mại.
Điều này làm cho tôi chợt nhớ tới nụ hôn sâu ngày nào đó, chúng tôi nghiên cứu sâu sắc về tài hôn của chính mình, em ấy nói cho tôi biết, tôi là người đầu tiên em ấy hôn, tôi rất nghi ngờ điều này, cũng không phải bởi vì không tin mà bởi vì cô gái này kỹ thuật hôn quá tốt, suýt chút nữa làm cho tôi nổi lên xung động, muốn cho em ấy một quả đào, xem em ấy có thể dùng đầu lưỡi đánh một vòng không.
Thực ra thảo luận chủ yếu là tôi, tôi đối với mọi thứ thuộc về em ấy đều biểu thị sự hiếu kỳ sâu sắc.
Mấy phút sau, Hà Trừng buông tôi ra, tôi ôm cổ em ấy, cứ ngồi trên bàn như vậy ôm em ấy, giống như thiên trường địa cữu, sông cạn đá mòn, mãi cho đến khi tôi Ọt một tiếng.
Tôi đói rồi.
Em ấy xì bật cười, ngẩng đầu mang theo ý cười nhìn tôi, vỗ vỗ đầu tôi, nói:
"Đi ăn cơm?"
Khó được dịp có lợi thế cao hơn để cho tôi nhìn thấy đỉnh đầu em ấy, cho nên tôi cũng vỗ vỗ đầu em ấy:
"Được."
----------------------------
Ps. Thật tiếc Ngư tỷ đã về nhà không thì sẽ có manga 18+ của Chu tỷ và học muội xem rồi :v
Cuối tuần vui vẻ!^^
Hình chỉ mang tính chất khoe hàng thôi :v


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện