Nếu hôn lễ giữa cô ấy và Lục Mặc Thâm bị hủy bỏ, vậy qua không bao lâu, cô ấy sẽ trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô mất.
Địa vị của cô ấy trong nhà họ Lê là thứ cô ấy biết rõ nhất, cho nên cô ấy tuyệt đối không để cho chuyện ngoài ý muốn như vậy xảy ra.
Hai mắt Lệ Duyệt Tư ánh lên tia sáng, cô ấy vươn tay vuốt ve mu bàn tay của Lục Mặc.
Thâm: “Mặc Thâm, hai ta làm hòa nha, không cần chiến tranh lạnh nữa có được không?”
Lục Mặc Thâm không hất tay cô ấy ra, nhưng trong mắt lại càng thêm tối tăm Mà lúc này, xe đã chạy tới trước cửa biệt thự nhà Lệ Hữu Tuấn.
Anh ta đánh tay lái, vô cùng tự nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Lệ Duyệt Tư.
“Trước nhìn thử tình huống bên này ra sao đã”
Dứt lời, xe cũng dừng lại Lục Mặc Thâm dẫn đầu đẩy cửa ra, bước xuống xe.
Bàn tay trắng nõn thanh tú của Lệ Duyệt Tư còn đang đặt trên bánh lái, sau đó tay cô ấy đột nhiên siết chặt.
Cô ấy đã ăn nói khép nép như vậy rồi, thế mà Lục Mặc Thâm còn không thèm nhìn cô ấy Xấu hổ, giận dữ, nhục nhã, khổ sở…
Tất cả cảm xúc tụ lại một chỗ, khiến cô ấy tức đến độ mặt mũi trắng bệch.
Ngay lúc này, cửa xe bên cạnh bị mở ra, Lục Mặc Thâm ung dung nhìn cô ấy: “Xuống xe, vào trong với anh.”
Bọn họ đi vào phòng khách, chỉ nhìn thấy một mình Lâm Mộc đang bận rộn.
Lâm Mộc nói cho họ biết, từ khi Lệ Hữu Tuấn trở về vẫn ngồi mãi trong ga ra, đến bây giờ còn chưa đi ra.
Hai mắt Lục Mặc Thâm giật giật, trong lòng dâng lên dự cảm không tối Anh ta xoay người, sải bước về phía ga ra.
Chỉ chốc lát sau, cửa ga ra đã bị mở ra, tít trong góc, chỗ căn phòng chuyên để mấy thứ đồ linh tinh còn hắt ra tia sáng mỏng manh.
Thời điểm Lục Mặc Thâm và Lệ Duyệt Tư đi tới, hai người họ mới thấy Lệ Hữu Tuấn đang đứng giữa căn phòng kia.
Anh chỉ cần đứng nơi đó, không cần làm gì cũng đã khiến cả căn phòng như tràn ngập mùi máu tươi, bầu không khí vô cùng u ám đáng sợ.
Đó là một loại cảm giác còn khủng bố hơn so với việc nhìn thấy xác chết bị nổ nát bét, khiến con người ta không nhịn được mà run rẩy.
“Người đang ở đâu?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn lúc này, âm trầm lại lãnh đạm, không hề có chút cảm xúc dư thừa nào.
Dưới chân anh là một gã đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi đang nằm sống soài trên đất.
Thoạt trông trên người gã không có vết thương nào, nhưng cả người lại tê liệt ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi. Khắp.
người dính đầy tro bụi, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, gần như che phủ toàn bộ khuôn mặt của gã.
Thân thể gã bởi vì đau đớn mà run rẩy: “Người nào? Tôi không biết người mà anh nói đến là ai”
“Tao chưa nói cho mày sao, con người tao không có nhiều kiên nhãn lắm đâu.”
Lệ Hữu Tuấn vừa mới nhét cho gã đàn ông này một loại thuốc đặc hiệu do Tân Tấn Tài chuẩn bị.
Một khi ăn phải loại thuốc này, thần kinh cảm giác trong cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn vô số lần.
Đương nhiên sự sợ hãi cùng với nỗi thống khổ trong lòng gã sẽ bị phóng đại lên vô hạn “Đại ca, cầu xin ngài, cầu xin ngài nói cho tôi biết, rốt cuộc ngài muốn gì?”
“Đúng thế, sau khi tôi được thả ra, quả thật đã ngủ với không ít đàn bà, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chiếm chút lợi ích thôi… trước giờ tôi chưa từng ra tay với ai hết!”
“Chỉ… chỉ riêng đêm qua, tôi đã làm với năm sáu ả rồi, tôi thật sự không biết người ngài nói là ai hết, van cầu ngài tha cho tôi đi!”
Gã đàn ông hoảng sợ ôm đầu, thống khổ kêu rên.
“Xem ra, lời tao vừa nói mày đã quên hết rồi?”
Ánh mắt lạnh như băng của Lệ Hữu Tuấn đảo qua tay gã đàn ông, sau đó anh đạp thắng một cước vào tay gã.
Tiếng “Răng rắc” giòn tan vang lên, tay đút ruột xót.
Vốn đã là cơn đau thấu tâm can, sau khi bị đánh thuốc phóng đại, gã đàn ông gần như hóa điên, không ngừng gào thét tru tréo.
“Hiện tại nhớ ra chưa?”