Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Bà Lệ ghen rồi


trước sau

Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn không để ý đến Tô Kim Thự, trực tiếp bế cô lên xe.

Trong bãi đậu xe tối tăm, Tô Kim Thư bị ném thẳng vào ghế sau của chiếc Bentley.

Ngay sau đó, Lệ Hữu Tuấn áp sát cô.

Không khí trong khoang xe trở nên hết sức áp lực vì khí lạnh trên người anh.

Tô Kim Thư vô cùng sợ hãi.

Lệ Hữu Tuấn giống như Diêm Vương lạnh lùng, anh kéo cà vạt của mình xuống, trói hai tay cô lại với nhau.

Sau đó, mạnh mẽ trực tiếp xé toạc quần áo trên người cô.

Tô Kim Thư sợ hãi đến tái mặt, cô sợ một Lệ Hữu Tuấn như vậy.

Ngay khi Lệ Hữu Tuấn ấn cô xuống và định kéo váy của cô thì điện thoại di động của Tô Kim Thư đột nhiên vang lên.

*Ting tỉng ting, tỉng ting ting.”

Tiếng chuông lanh lảnh phá tan sự im lặng trong khoang xe, nó cũng khiến Lệ Hữu Tuấn lấy lại một chút tỉnh táo.

Anh đưa tay ra lấy điện thoại trong túi của Tô Kim Thư.

Tên hiển thị trên màn hình là Khúc.

Thương Ly.

Vừa nấy khi Khúc Thương Ly đề nghị Tô Kim Thư xem xét lại việc trở thành bác sĩ tâm lý của Tiểu Khúc, hai người đã lưu lại số điện thoại riêng của nhau.

Trong lòng Tô Kim Thư kêu lên một tiếng: Xong rồi!

Sao Khúc Thương Ly lại gọi cho mình vào lúc này?

Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy vẻ mặt cô thì lập tức nhận ra người này có vấn đề.

Vì vậy, anh lạnh lùng nhấn nút trả lời, thậm chí trực tiếp bật chế độ rảnh tay.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, bên kia đã truyền tới giọng nói có chút lo lắng của Khúc Thương Ly: “Cô Tô, cô có sao.

không? Tôi vừa nhìn thấy ai đó đang muốn tấn công cô?”

Lúc này Tô Kim Thư khẩn trương đến mức gần như không nói được gì.

Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt nhìn cô rồi đưa điện thoại lên môi cô, thì thâm bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Nếu em không nhấc máy thì để anh đi.”

Tô Kim Thư thở dài một hơi, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của bản thân: “Anh Khúc, tôi không sao, vừa rồi chỉ là một người bạn đùa giỡn thôi.”

“Cô Tô, cô thật sự không sao chứ? Không cần tôi báo cảnh sát sao?”

“Không, tôi thực sự không sao”

“Được, vậy cô chú ý an toàn.”

Nói xong, Khúc Thương Ly cúp điện thoại.

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô từ trên cao: “Mới không gặp nhau một lúc mà đã có thể kêu tới cho anh một đàn ong bướm rồi. Hả? Bà Lệt”

Tô Kim Thư có chút sợ anh như thế này, hoảng hốt lắc đầu: “Không phải như vậy, anh hiểu lầm em rồi!

“Anh hiểu lầm sao? Nhưng mà vừa nãy khi em chạy vào nhà vệ sinh, tên đó đã nói em là vợ của anh tai”

Khi Lệ Hữu Tuấn nói điều này, mặt anh đã xám xịt lại.

Tô Kim Thư giật mình, dường như có chút không thể tin được.

Nhưng cô nhớ tới khi mới vào cửa, người phục vụ cũng hiểu lâm mà Khúc Thương Ly cũng không giải thích.

Anh ấy hẳn là đang lo lắng cho Tiểu Khúc, anh ấy không muốn Tiểu Khúc buồn vì không có mẹ. Nhất định là như vậy!

Tô Kim Thư đang chuẩn bị giải thích, thì Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lùi lại rồi xuống xe.

Sầm một tiếng, cửa xe bị đóng chặt lại.

Ngay khi Tô Kim Thư nghĩ rằng mình sẽ bị anh ném lại ở đây, thì Lệ Hữu Tuấn lại lên xe.

Anh quay người ngồi vào ghế lái xe, trực tiếp lái xe ra khỏi bãi đậu xe, xe chạy rất nhanh, gần như là điên cuồng phí trên đường.

Hai tay Tô Kim Thư bị trói, cả người hỗn độn, sợ hãi dựa vào ghế sau, tái mặt đi vì tốc độ của xe, Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân: Rõ ràng là tên Lệ Hữu Tuấn này đã ra ngoài đi gặp những người phụ nữ khác sau lưng cô, nhưng tại sao bây giờ cô lại là người bị bắt nạt?

Tô Kim Thư tủi thân muốn khóc.

Nước mắt trong hốc mắt muốn trào ra, nhưng cô cố gắng cản chặt môi để nước mắt không rơi.

Lúc này, Lệ Hữu Tuấn đang lái xe qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt tủi thân đáng thương của Tô Kim Thư, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, lại đạp chân ga mạnh hơn.

Xe nhanh chóng trở về biệt thự núi Ngự Cảnh.

Tô Kim Thư được Lệ Hữu Tuấn bế vào phòng ngủ chính, rồi bị ném lên chiếc giường lớn mềm mại.

Mặc dù trên giường rất mềm mại, Tô Kim Thư vẫn bị choáng váng bởi động tác thô bạo của anh.

Khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thân, cô liền nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang lao về phía mình.

“Lệ Hữu Tuấn!”

Tô Kim Thư bị dọa tới giật mình.

Ngay khi cô ấy nghĩ răng Lệ Hữu Tuấn sẽ làm gì đó với cô ấy, thì anh lại rất bình tĩnh tháo cà vạt khỏi cổ tay cô, sau đó đứng dậy.

Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn anh: “Cậu Lệ…”

“Tại sao lại nói dối anh?”

Lệ Hữu Tuấn từ trên cao nhìn xuống cô như vậy, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ: “Em… Em không biết anh đang ở đâu’ Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn Một nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Có nghĩa là, nếu em biết anh ở đó, hai người sẽ đổi chỗ khác?”

“Em không có ý đó, em sợ anh hiểu lầm, cho nên…”

“Nhưng em có nghĩ rằng em càng muốn giấu thì anh sẽ càng hiểu lâm không?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, và đột nhiên có loại cảm giác vô lực.

Tại sao đến lúc này, anh vẫn không hiểu lòng mình?

Tô Kim Thư căn môi cố đè nén lại cảm giác cay cay nơi sống mũi: Nhưng Lệ Hữu Tuấn, còn anh thì sao? Anh nói sự thật với em sao?

“Lệ Hữu Tuấn, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Tô Kim Thư cảm thấy nếu hôm nay cô không hỏi rõ ràng về người phụ nữ trong phòng ăn, thì cô nhất định không được vượt qua được cái hố này.

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Là chuyện trên điện thoại em muốn hỏi mà không nói ra được sao?”

Hai tay Tô Kim Thư xoắn xuýt trước.

ngực, cô đột nhiên nhớ lại những gì Lê Ngọc Hi đã nói với chính mình – Lệ Hữu Tuấn tới thủ đô là để xem mắt, hơn nữa đối tượng xem mắt của anh là cháu gái của Tổng tư lệnh.

Người phụ nữ đó, anh hoàn toàn không thể từ chối, bởi vì anh thiếu nhà họ Lệ một mạng.

“Nói đi?” Lệ Hữu Tuấn nhìn cô chằm chăm Tô Kim Thư lấy hết can đảm: “Lúc nãy khi ăn cơm, em tới phòng vệ sinh có đi qua phòng VIP”“

“Sau đó thì sao?” Lệ Hữu Tuấn hờ hững đáp lại, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, càng không chút chột dạ.

Tô Kim Thư không hiểu, cô đã đã nghe.

thấy giọng nói của người phụ nữ trong phòng ăn rồi, lẽ nào Lệ Hữu Tuấn không nên cho mình một lời giải thích sao?

“Em có thể hỏi, anh ăn với ai không?”

Nói tới cuối cùng thì giọng Tô Kim Thư gần như đã không nghe thấy được.

Cô thực sự hơi lo lắng, bởi vì ngay từ đầu hai người họ đã không được xây dựng trên cơ sở bình đẳng.

Vì vậy, ngay cả khi cả hai đã đi lấy giấy chứng nhận, Tô Kim Thư tạm thời vẫn không thể dùng tư cách bà Lệ để hỏi anh.

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên.

Tô Kim Thư đang cụp mắt xuống chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng bên người lại lún xuống, Lệ Hữu Tuấn lại ngồi xuống bên cạnh mình.

Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối diện với anh: “Ghen rồi sao?”

Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt của Tô Kim Thư vô thức né tránh.

Cô không thích cảm giác bị nhìn thấu như vậy.

“Em chỉ tò mò, anh Lệ tặng hoa với nước hoa loại mới nhất của Chanel cho ai?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện