“Như thế sao?”
Phương Trí Thành nghĩ nghĩ: “Vậy được, đây là lần cuối cùng đó.”
Thật ra, ý của Phương Trí Thành là, Nếu hôm nay Lê Duyệt Tư không tìm được cảm giác, thì hôm nay không quay nữa Nhưng lời này vào tai Lê Duyệt Tư, lại có cảm giác như là đang uy hiếp cô ấy.
Mặt cô ấy biến sắc vài lần, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Dù sao bộ phim này cũng là Lục Mặc Thâm đầu tư cho cô ấy diễn, Cô ấy không muốn làm ầm lên thêm, Như thế sẽ chỉ làm cho quan hệ giữa cô ấy và Lục Mặc Thâm càng căng hơn mà thôi “Được rồi, được rồi! Các nhân viên về vị trí cương vị của mình, chúng ta quay thêm lần nữa nào!”
Phương Trí Thành kêu mọi người chuẩn bị khởi động máy.
Lê Duyệt Tư sắm vai Thượng quan Thượng Quan Uyển gặp Vì ngoài điện.
Hai người cãi nhau dăm ba câu, bắt đầu kích động lên.
“BốpI”
Thượng Quan Uyển tát một cái, trên mặt đầy là hận thù “Võ Mị Nương, một cái tát này là tôi thay Tiểu Tứ bị cô hại chết trả cho cô!”
Lần này tát, ánh sáng với góc độ không tệ, Camera cũng đúng chỗ luôn.
Phương Trí Thành thờ phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc mọi người cảm thấy đã bắt được cảnh quay hoàn mỹ, thì bỗng nhiên lại có chuyện xảy ra.
Cảnh diễn lần này, hai người gặp nhau ở bên chân cầu hình vòm.
Bị Thượng Quan Uyển tát một cái, Võ Mị Nương nghiêng ngả lui về sau vài bước chân.
Bỗng nhiên bị trượt chân, cả người té xuống nước.
Mọi người bị tình huống bất ngờ dọa cho giật mình, tay chân luống cuống.
Mộ Mãn Loan trong nước bỗng nhiên hét lên.
TẢ Thân thể Mộ Mẫn Loan mềm nhũn, chìm trong nước.
Xung quanh người cô ta có màu đo đỏ loang ra “Mẫn Loan!”
Bấy giờ, có thân ảnh nhảy ngay vào trong nước.
Một tay ôm Mộ Mẫn Loan ôm lên bờ.
Mộ Mãn Loan, má bên phải ửng đỏ, màu môi trắng bệch.
Cô ta ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Tư Vũ Chiến: ” Hình như bị thương ở chân rồi.”
Tư Vũ Chiến cúi đầu liền thấy Đùi phải Mộ Mẫn Loan xuất hiện miệng vết thương tầm ba bốn cm.
Đang chảy máu không ngừng Chắc là lúc ngã, cọ vào đá.
“Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Tư Vũ Chiến đứng lên, cả người ướt át, nước nhỏ tong tong.
Bao trùm cả người anh ta là lệ khí.
Anh ta ôm Mộ Mẫn Loan đi thoáng qua Lê Duyệt Tư, bước chân bỗng dừng lại.
Anh ta quay đầu liếc nhìn cô ấy một lúc.
Sắc bén mười phần, tràn ngập lửa giận: “Cô Lê, chuyện này tôi sẽ thảo luận lại với cậu Lục.”
Nói xong, anh ta ôm Mộ Mẫn Loan bước đi thật nhanh.
Thân thể Lê Duyệt Tư run lên, cắn chặt môi dưới: Chết tiệt!
Xa xa, có người ngồi ngoài sáng xem diễn chậm rãi đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua cô ta còn chưa kịp đi, chợt nghe thấy giọng Tô Kim Thư từ phía sau: “Sao nào? Gây chuyện xong rồi, thì trốn đi à?”
Lê Ngọc Hi dừng chân, lười biếng quay đầu nhìn Tô Kim Thư: “Kim Thư, ý chị là sao thế? Sao tôi nghe không hiểu gì thế ạ?”
Tô Kim Thư nhìn cô ta: “Chị tận mắt nhìn thấy em đổ nước khoáng xuống bên chân cầu hình vòm kia.
Mục đích của em không phải là khiến cho Mộ Mãn Loan ngã xuống nước thì là gì?
Với cả sao tự dưng Tư Vũ Chiến lại xuất hiện ở đây?
Chắc cũng là do em thông báo cho anh ta từ trước phải không?”
Ánh mắt Lê Ngọc Hi nhìn Tô Kim Thư, vừa có kinh ngạc lại có khinh thường: “Không ngờ chị còn trẻ thế mà cũng thông minh ra phết”
Nấy giờ Lê Duyệt Tư lấy cớ diễn xuất đánh Mộ Mẫn Loan, Lê Ngọc Hi đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.
Lê Duyệt Tư ngu ngốc kia cho cô ta cơ hội, sao cô ta lại lãng phí cơ chứ?
Tô Kim Thư nhíu mày “Em với