Buổi tối, khi Lệ Hữu Tuấn trở lại, đã gần một giờ sáng.
Bình thường cho dù anh có uống rượu nhiều hơn nữa, cũng sẽ không say một chút nào.
Nhưng hôm nay không uống bao nhiêu, thì đã cảm thấy hơi say rồi.
“Cạch!”
Cửa phòng ngủ chính mở ra, đèn trên đầu giường vẫn sáng yếu ớt như cũ.
Nhưng trên giường lại trống rỗng không có một người.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn sâu thẳm, ở trong phòng nhìn quanh một vòng Nhìn thấy bóng dáng Tô Kim Thư cuộn tròn lại thành một cục trên ghế sô pha.
Thân thể cô được quấn trong tấm thảm lông, đầu nghiêng qua một bên, dường như đã ngủ mất rồi.
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống bên ghế sô pha, đem cô ôm lên, để cô năm vào lòng mình.
“Ưm..”
Tô Kim Thư mơ hồ kêu lên một tiếng, trong ngực anh nhẹ nhàng ma sát, ngủ vô cùng yên tĩnh.
Lệ Hữu Tuấn cứ vậy mà giữ lấy cằm của cô, hôn xuống Tô Kim Thư là bị hôn tỉnh.
Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cảm thấy trong hơi thở có mùi rượu, khiến cho cô muốn say.
Lệ Hữu Tuấn trở lại rồi, hơn nữa còn uống rượu?
“Ưm… Hữu Tuấn?”
Tô Kim Thư đang chuẩn bị mở miệng nói, thì bị anh xoay mình đè xuống.
Anh vô cùng vội vã mà nhiệt liệt.
Tô Kim Thư không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh hai ngày trước ngay cả nói cũng không muốn nói với mình, đột nhiên thay đổi vội vã như vậy.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cô muốn kháng cự lại: “Hữu Tuấn…
“Không được nói chuyện.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Người này biết rõ tất cả về cơ thể của cô, rất nhanh liền có thể tìm thấy điểm yếu của cô.
Cô giống như một con cá bị mọi người ném lên trên thớt, mặc người ức hiếp.
Cô bám vào vai anh nức nở, bên trong đôi mắt long lanh đột nhiên đầy nước mắt: “Hữu Tuấn, đừng…”
Nghe thấy bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở của cô gái nhỏ, động tác trên tay của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên dừng lại.
Anh chống hai tay, từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô đang khóc?
Cô kháng cự lại mình?
Cô hiện tại ngay cả chạm vào cũng không muốn mình chạm vào?
Nhìn thấy con ngươi của người đàn ông dần dần tối lại, Tô Kim Thư có chút bất an co rụt lại về phía sau: “Hữu Tuấn…”
Nhưng cô không biết răng, hành động này của cô, trong mắt người đàn ông chính là kháng cự lại anh.
“Không thích anh chạm vào em sao?”
Giọng của Lệ Hữu Tuấn khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi dày đặc.
Tô Kim Thư trong chốc lát ngẩn ra, nước mắt lưng tròng: Bản thân cô phải trả lời như nào?
Chẳng lẽ muốn cô nói rằng, thích anh chạm vào mình sao?
Không nói ra được mà.
Sự im lặng của Tô Kim Thư khiến lông mày của anh nhíu chặt lại, anh nắm lấy cằm của cô: “Thật sự không thích anh chạm vào em?”
Không phải.
Cô chỉ là không chịu được sự nhiệt tình của anh khi nấy, chứ không phải ghét anh.
“Em chỉ là…”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, Lệ Hữu Tuấn đã chống người ngồi dậy.
“Xin lỗi, anh uống hơi nhỉ: Anh đưa tay lên xoa huyệt thái dương, sắc mặt ngày càng xấu Tô Kim Thư nhanh chóng kéo thân thể mềm mại của cô đứng lên: “Em đi pha trà giải rượu cho anh.”
Nói xong, cô xỏ dép liền vội vàng chạy ra.
Nhìn bóng lưng gần như là bỏ chạy của cô, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.
Chạy một hơi đến phòng khách, Tô Kim Thư lúng ta lúng túng bắt đầu chuẩn bị Nhìn thấy nước đang dần dần nóng lên, trong lòng cô buồn bực không chịu được.
“Tô Kim Thư cái đồ ngốc này.”
Hai tay cô chống tay dựa vào gốc tường, thân thể khẽ run lên.
Cô từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận như công chúa nhỏ, làn da tinh tế tỉ mỉ mà mẫn cảm.
Cho nên mỗi lần chỉ cần Lệ Hữu Tuấn chạm vào cô, cô liền nhịn không được mà rùng mình.
Vừa nấy nguyên nhân cô rơi nước mắt, thật sự không phải là vì cô ghét sự đụng chạm của Hữu Tuấn.
Chỉ là vì cô không thể chịu được mà