“Em đã đụng phải người nào à?”
Tô Kim Thư cũng lười không muốn giải thích: “Đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, em không có đụng phải bất cứ ai hết”
Lệ Hữu Tuấn gật nhẹ đầu: “Thế ba lô của em đâu rồi?”
Tô Kim Thư ngay lập tức liền cầm chiếc túi bên cạnh lên nói: “Nó ở đây này”
“Chúng ta nhanh đi thôi.”
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt buông ra những lời này xong, liền lập tức xoay người rời đi.
“Nhưng mà..” Nét mặt của Tô Kim Thư vẫn còn mang theo vẻ do dự.
Bước chân của Lệ Hữu Tuấn liền lập tức dừng lại một chút, anh khẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Cô định đưa Kim Thư trở về à?”
Lâm Thúy Vân, cô thật đúng là một cô gái rất thông minh đó nhỉ?
Nghe Lệ Hữu Tuấn nói những lời này, cô ấy lắc đầu dứt khoát: “Anh đang đùa gì vậy chứ, có nam thần đưa cô ấy về nhà rồi, tôi đây cũng không có đất dụng võ nữa rồi, thôi anh nhanh mang cậu ấy đi đi thôi”
Tô Kim Thư im lặng trừng mắt liếc nhìn sang cô bạn, cái kẻ này vừa gặp sắc là liền quên mất bạn Lệ Hữu Tuấn khẽ nhướng mày nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Không có gì ạ”
“Vậy còn không đi mau?”
“Dạ”
Tô Kim Thư hướng về phía Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng phất phất tay.
Sau đó xoay người rời đi, chỉ vừa nghiêng đầu, cô liền bắt gặp cặp mắt vô cùng bi thương của Nhan Thế Khải đang nhìn mình từ đầu đến giờ.
Tô Kim Thư không tránh khỏi có chút khó chịu trong lòng.
Dù sao thì từ trước đến nay Nhan Thế Khải vẫn luôn một mực chăm sóc cho cô, hơn nữa đối với cô vô cùng tốt.
Thế nhưng mà…
Cô không thể nào bắt ép bản thân miễn cưỡng thích anh ấy được.
Cô càng không muốn phải ép buộc chính mình tiếp nhận tình cảm của anh ấy.
Điều này thật không công bằng với anh ấy, anh ấy xứng đáng có được hạnh phúc, có được người con gái toàn tâm toàn ý đối tốt với anh ấy hơn mình.
Tô Kim Thư đành bước vài bước tới trước mặt Nhan Thế Khải nói: “Đàn anh, em thật lòng hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình”
Lâm Thúy Vân nhìn vào trong xe anh ta cười như không cười, sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa khiến cho Liễu Minh Hoa giật mình, thâm ý sâu xa nói: “Chúc mừng cô nha… khi tìm được cho.
mình một chiếc đèn đã cạn kiệt nhiên liệu.”
Nói xong những lời này, cô ấy liền kéo cửa sổ xe lên, quay đầu nói với chú Hứa: “Chú cho xe chạy thôi.”
Nhìn chiếc xe Bentley màu đen nhanh chóng dời đi cuốn theo cả lớp bụi dày phía sau, vẻ mặt của Nhan Thế Khải hết sức phức tạp.
Anh ấy có chút thất thần bước lên xe, nhưng vẫn ngồi im trên vô lăng không hề nhúc nhích.
Nhìn anh ấy như kẻ mất hết hồn vía thất hồn lạc phách, trông không còn một chút sức sống nào.
Liễu Minh Hoa nhìn cái bộ dạng người không ra người này của anh ấy, nhớ tới thời điểm mới vừa rồi lúc Tô Kim Thư rời đi, đã nói với anh ấy chuyện gì đó.
Cô đã nói chuyện gì?
Nhất định là cô ta đang nói xấu về mình!
Chẳng lẽ lại đem chuyện mình nghe trộm điện thoại, và ăn trộm danh sách nói cho anh ấy biết rồi sao?
Liều Minh Hoa càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi Cô ta cần cắn môi tràn đầy lo lắng bất an hỏi: “Anh Nhan, có phải anh cũng đang giận em cũng oán trách em không?”
Nhan Thế Khải cuối cùng cũng đã bình tâm trở lại.
Anh ấy quay đầu, nhìn thoáng qua Liễu Minh Hoa bên cạnh.
Chỉ thấy cô ta sảc mặt tái nhợt, trông vô cùng xanh xao thiếu sức sống một bộ dáng như vừa trải qua kinh sợ quá mức.
Đột nhiên, anh ấy thấy mình thật có lỗi, trong lòng liền dâng lên thật nhiều áy này và tự trách.
Liễu Minh Hoa vốn dĩ chính là một người vô tội.
“Không phải như vậy đâu đừng suy nghĩ nhiều, nếu em thấy không khỏe tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé, em chỉ vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể hẵn còn rất yếu”
“Em không muốn về đó.” Liễu Minh Hoa giận dữ hét lên.
Cô ta chưa bao giờ cùng Nhan Thế Khải phát sinh quan hệ, làm sao lại có thể có đứa bé được?
Thì làm sao có thể đi làm phẫu thuật nạo phá thai chứ?
Tất cả những chuyện này đều là do cô ta tự mình bịa đặt ra mà thôi.
Thậm chị ngay cả sự xuất hiện đột ngột của Nhan Thế Khải cũng là do một tay cô ta lên kế hoạch xếp đặt tỉ mỉ trước đó.
Cô ta làm bạn bên cạnh hai người bọn họ.
Cho nên thật dễ dàng kiểm tra lịch học để biết được lớp học hôm nay cả Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân đều sẽ tham gia.
Vì vậy mọi chuyện diễn ra tiếp sau