i “Cũng đúng. Tuổi hai người bây giờ còn trẻ so với đời trước của tôi không giống.
nhau, yêu đương thắm thiết mấy năm cũng tốt, hơn nữa, bây giờ mợ chủ còn trẻ như vậy cũng không cần gấp gáp.”
Tô Kim Thư đột nhiên mở miệng cắt đứt câu chuyện của bà vú: “Thuốc sắp tràn ra rồi bà vú”
“Ôi trời, xem trí nhớ của tôi này”
Bà vú vội vàng xoay người đi xem thuốc của mình.
Tô Kim Thư bưng một ít trái cây từ phòng bếp đi ra ngoài, ánh mắt cô mơ hồ có chút thẫn thờ.
©ô nhìn qua bụng phẳng lì của mình, đưa tay sờ vào nó.
Lúc cô và Lệ Hữu Tuấn làm chuyện ấy cho đến bây giờ cũng không dùng bao cao su.
Có một lần, vì để dùng cho những trường hợp khẩn cấp, cô mặt dày mua một ít thứ đó.
Sau đó cô làm bộ đáng thương xin anh mang vào, nhưng anh trực tiếp ném một hộp ấy vào thùng rác.
Hơn nữa buổi tối hôm đó, cả người anh giống như bị kích thích, mãnh liệt muốn cô.
Cho nên từ đó về sau, Tô Kim Thư cũng không dám nhắc lại chuyện mang bao cao su với anh nữa.
Mà thay vào đó sẽ dùng biện pháp tránh thai, sử dụng thuốc tránh thai không gây hại quá nhiều.
Đứa bé của bọn họ.
Khi kéo cửa ra, bà thấy một cô gái dáng vẻ xinh xắn, cẩn thận đứng ở trước cửa Trên tay cô ta còn cầm theo một cái túi.
Bà vú đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: “Cô là ai?”
Người phụ nữ hồi hộp mở miệng: “Xin hỏi đây là nhà anh Lệ sao?”
Bà vú lại nhìn cô ta: “Đúng, cô có chuyện gì không?”
Cô ta đưa túi trong tay đến trước mặt bà vú: “Trong này là áo khoác của anh Lệ, chuyện lần trước rất cảm ơn anh ấy. Áo khoác tôi đã giặt sạch, tôi muốn trả lại cho anh ấy”
Bà vú cực kỳ thấu hiểu.
Vừa nhìn biểu cảm trên gương mặt của người phụ nữ này khi nhắc đến Lệ Hữu Tuấn, bà vú đã đoán được phần nào.
Trong nháy mắt bà trở nên nghiêm túc: “Thân thể cậu chủ không thoải mái, sẽ không xuống đây được. Chỉ là mợ chủ có nhà, tôi có thể thay cô đi hỏi một chút, cô không ngại ở đây chờ một lát chứ?”
Sau khi Nguyễn Bảo Lan nghe lời này lập tức ngẩn người.
Mợ chủ?
Lệ Hữu Tuấn có vợ rồi sao?
Bà vú cũng không quan tâm cô ta có trả lời không, trực tiếp xoay người lên tầng.
Sau một hồi do dự, bà vú vẫn gõ cửa phòng.
Lúc này Tô Kim Thư đang đút trái cây cho Lệ Hữu Tuấn.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, cô chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa thì bỗng nhiên bị Lệ Hữu Tuấn kéo tay lại, không cho cô rời đi: “Đút cho anh.”
Tô Kim Thư bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa: “Bà vú, có chuyện gì không?”
Bà vú vốn định nói riêng với Tô Kim Thư.
Chỉ là lúc này thấy cô không có ý mở cửa thì lớn tiếng nói: “Mợ chủ, bên ngoài có một cô gái trẻ tuổi mang trả âu phục lại cho cậu chủ. Nói chuyện lần trước cảm ơn cậu chủ, vậy