Tần Tấn Tài nói: “Huống chỉ ở lại trong nhà không phải rất tốt sao? Có chị dâu nhỏ chăm sóc anh thì em lại càng yên tâm”
Mặt Lệ Hữu Tuấn đầy hờn giận ngẩng đầu: “Không thấy công việc của người ta bận rộn sao, lại còn gọi cô ấy làm gì”
Tân Tấn Tài nhíu mày, nghiêm túc quan sát Tô Kim Thư, lắc đầu nói: “Đâu có thấy chị dâu nhỏ bận rộn tới mức đó đâu ta”
“Bảo em đi thì đi, còn nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì?”
“Nhưng mà Tân Tấn Tài còn muốn nói thêm nhưng bỗng dưng bị Tô Kim Thư cản lại Cô đưa hai người bọn họ ra ngoài, lúc đi đến cửa còn cười dặn dò: “Bác sĩ Tân, không cần chuẩn bị hộ lý đâu, các cậu có chuyện gì thì về trước đi”
“Thì ra là như vậy” Tân Tấn Tài vỗ mạnh vào đùi Hai người Hoa Đông và Thẩm Tư Huy nhìn nhau, đều hết sức im lặng läc đầu.
Quả nhiên chỉ số thông minh cao không có nghĩa là chỉ số tình cảm nhất định phải cao mà.
Bên phía biệt thự.
Sau khi Tô Kim Thư đóng cửa lại thì ngồi lên đầu giường.
Cô cầm một quả táo lên yên lặng gọt vỏ.
Lệ Hữu Tuấn tức giận liếc nhìn rồi tiếp tục xem tạp chí.
Lật báo nửa ngày cũng không thấy Tô Kim Thư mở miệng nói chuyện.
Trong lúc này anh chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lồng ngực.
Anh trừng mắt nhìn Tô Kim Thư: “Anh không ăn táo.”
Động tác trên tay Tô Kim Thư vẫn không dừng, chỉ không mặn không nhạt nói: “À, em gọt cho mình ăn.
Bị đối xử như thế, gương mặt Lệ Hữu Tuấn trong nháy mắt biến đen.
Sau đó tiếp tục nổi giận giày xéo quyển tạp chí.
Chờ sau khi gọt xong quả táo, Tô Kim Thư lặng lẽ ngẩng đầu liếc trộm anh.
Nhìn ông chủ lớn Lệ của chúng ta toàn thân ngập lửa giận nha!
Trông cứ tưởng ai quyt nợ anh mấy trăm triệu vậy.
Cô mạnh mẽ đoạt lại quyển tạp chí trong tay anh, sau đó đẩy quả táo vào tay anh: “Ăn chút trái cây đi?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt ngẩng đầu.
Bỗng nhiên lại thấy vẻ mặt giả vờ đáng thương của Tô Kim Thư, cô đang mở đôi mắt †o vô tội nhìn anh Không biết tại sao vừa thấy cô như vậy, trong nháy mắt dập tắt một nửa lửa giận của anh rồi.
Chỉ là gương mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói cũng lạnh như băng: “Anh đang bị thương.”
Ý nghĩa của câu này chính là em phải đút cho anh ăn.
Tô Kim Thư biết tâm trạng anh bây giờ không tốt nên cũng không muốn mặc kệ anh.
Cô cầm quả táo lại cắt thành miếng nhỏ rồi cẩn thận đút cho anh ăn.
Lệ Hữu Tuấn vô cùng không vui há miệng, trông cực kỳ miễn cưỡng ăn mấy miếng táo.
Tô Kim Thư mím môi nhịn cười, đột nhiên muốn trêu chọc anh một chút: “Cậu chủ Lệ, anh muốn đi bệnh viện sao?”
Bầu không khí mới vừa hoà hoãn lại một chút thì trong nháy mắt lạnh như hầm băng âm độ.
Gương mặt đẹp trai của Lệ Hữu Tuấn trầm xuống, sau đó anh chế nhạo mở miệng: “Đây không phải là rất hợp ý em sao?”
Tô Kim Thư dứt khoát nửa nằm nửa quỳ.
ở đầu giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Ai nói vậy”
Lệ Hữu Tuấn lại lên tiếng, chỉ là giọng nói lần này giống như ngậm chanh vậy, chua đến đòi mạng: “Em bận rộn như vậy, làm sao có thời gian chăm sóc cho người tàn tật như tôi được? Đúng lúc để tôi ở bệnh viện sẽ không làm trễ công việc của em, cũng không ảnh hưởng đến việc học tập của em. Dù sao em cũng không có lương tâm, coi như tôi bị thương vì em, em cũng có thể thoải mái yên