Bởi vì Đại Đường Vô Song giai đoạn trước phát triển và phổ biến rất rộng rãi.
Hơn nữa còn có sự tham gia của các đạo diễn sản xuất rất có thực lực.
Cho nên bộ phim đã thu hút rất nhiều ngôi sao nổi tiếng ném cành ô liu cho nó.
Trong toàn bộ quá trình khảo hạch, mỗi người chỉ có một phút đồng hồ, mỗi người sẽ chọn một phân đoạn ngẫu nhiên để bắt đầu biểu diễn.
Chờ gần một tiếng rưỡi, Tô Kim Thư ngồi chờ lâu đến mức tê người, không khéo tẹo.
nữa không đứng thẳng lưng được mất.
Người ngồi bên cạnh cũng ngáp ngắn ngáp dài mấy cái liền Bởi vì những diễn viên này phải diễn xuất thực sự tốt mới được chọn, Nói chung là gần như có thể được nhận hoặc cũng có thể không được nhận, chẳng có tí hi vọng le lói nào.
“Người tiếp theo.”
Khi nhân viên bắt đầu sắp xếp nhân sự, Phương Trí Thành ngay lập tức ngồi cạnh Tô Kim Thư, thấp giọng nói: “Nhân tiện, có một chuyện tôi quên nói cho cô biết.”
Tô Kim Thư hơi mệt mỏi, cô xoa xoa huyệt thái dương: “Có chuyện gì vậy?”
… Đó là một trong số nữ phụ đã bị nội bộ ngầm điều đi r “Nội bộ điều đi sao?”
Tô Kim Thư trừng mắt nhìn anh ấy, rất nhanh bèn nghĩ ngay đến người mình vừa gặp trong thang máy.
Phương Trí Thành thở dài một hơi: “Nói thế nào nhỉ, người ta có ô dù hẳn hoi, hơn nữa tôi thấy kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng được lắm”
Trước khi tôi nói xong, tôi nghe thấy nhân viên hét lên: “Người tiếp theo, số 117, Lê Ngọc Hi.”
Lỗ tai của Phương Trí Thành rất thính, anh ấy nhanh nhảu nói: “Đúng rồi đúng rồ, chính là cái cô Lê Ngọc Hi đó, cô nhìn kìa.”
Tô Kim Thư nhìn về phía cửa, hóa ra là người phụ nữ mà mình đã tình cờ gặp trong thang máy lúc nấy.
©ó điều bây giờ cô ta đã thay xong trang phục biểu diễn.
Sự kiêu ngạo vừa nấy dường như đã bớt bớt lại chút, nhưng trông người phụ nữ này vẫn mang theo vẻ dương dương tự đắc ra vẻ ta đây.
Lê Ngọc Hi bước vào, chào đạo diễn, vừa mới ngẩng đầu lên thì cô ta đã nhìn thấy ngay Tô Kim Thư ngồi ở đó.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Kim Thư, trông có vẻ rất ngạc nhiên: “Cô là đạo diễn sao?”
Phương Trí Thành bán tính bán nghỉ liếc.
sang Tô Kim Thư: “Hai người quen nhau à?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Không quen, vừa nấy trong thang máy tôi tình cờ gặp thôi”
Sau đó, cô ngẩng lên nhìn Lê Ngọc Hi không phải đạo diễn, người bên cạnh tôi mới là đạo diễn, nhưng tôi phụ trách việc chọn vai phụ.”
Phương Trí Thành ngửi mùi khói thuốc.
súng nồng nặc đang tỏa ra giữa hai người Phương Trí Thành ho khan hai tiếng, bắt đầu hòa giải: “Sau đó thì sao, Ngọc Hi à? Cô bắt đầu được rồi đấy”
Lê Ngọc Hi liếc Tô Kim Thư một cái, sau đó rút bừa một kịch bản nhỏ.
Cô ta rút trúng phải cảnh nữ phụ đanh đá đang đánh nha hoàn của mình Ở đây không ai diễn cùng với cô ta Cho nên cô ta chỉ có thể diễn một mình, còn phải diễn toát ra được khí chất của nhân vật nữ phụ.
Lê Ngọc Hi ổn định cảm xúc của mình và bắt đầu.
Tô Kim Thư cũng quan sát rất nghiêm túc.
Phương Trí Thành huých cánh tay cô: “Kim Thư, ông chủ đã nhắc khéo rồi, anh ấy bảo nhân vật này là dành riêng cho cô ta đấy, cô xem xem…
Tô Kim Thư hơi mất kiên nhãn, cô quay.
sang lườm Phương Trí Thành: “Nếu mọi chuyện đã quyết định cả rồi thì hôm nay anh còn gọi tôi đến đây làm gì?”
Phương Trí Thành bị cô chặn họng thì á khẩu không nói được gì:..”
Nói rất hay, rất có lý, nhưng anh ấy lại không có cách nào bật lại được cô.
Anh ấy hơi lúng túng sờ sờ mũi: “Nhưng mà… cô có biết là ai đã đến bắt chuyện với tôi không?”
Tô Kim Thư cau mày, vẻ mặt vô