“Đinh!”
Cánh cửa thang máy đang chuẩn bị đóng thì dừng lại, rồi từ từ mở ra.
Tô Kim Thư vừa bước vào thang máy liền nhìn thấy một cô gái vô cùng thuần khiết xinh đẹp đang bấm nút mở cửa thang máy.
Cô mỉm cười gật đầu tỏ ý: “Cảm ơn”
Khuôn mặt xinh xắn của cô gái hơi đỏ.
lên, vội lắc đầu: “Không có gì”
Cho đến lúc này, Tô Kim Thư mới phát hiện: Mặc dù cô ta không cao lắm, nhưng ngực cô ta rất nhấp nhô, có một giọng nói rất giống búp bê.
Một cô gái như vậy mức độ nhận biết sẽ rất cao.
Nguyễn Bảo Lan hơi lo lắng.
Cô ta thấy Tô Kim Thư không có ấn tầng nào, chắc là cùng mình lên lầu mười tám rồi.
Cô ta nhìn cô thêm hai lần nữa: Cô gái này trông cũng rất trẻ, rất xinh đẹp và thanh tú €ó lẽ nào cô ta cũng đến để thử vai sao!
Khi chuẩn bị đóng cửa thang máy, bên ngoài lại có tiếng bước chân gấp gáp: “Chờ một chút, thang máy chờ một chút.”
Nguyễn Bảo Lan lại lần nữa bấm mở thang máy.
*“A, được.”
Nguyễn Bảo Lan nhanh chóng nhấn nút đóng.
Người phụ nữ đảo mắt xem thường.
Khi chuẩn bị đưa tay để bấm tầng mười tám, đã thấy số ở tầng đó đã sáng rồi.
Cô ta liếc nhìn lại hai người sau lưng.
Một trong hai người rất ưa nhìn, nhưng ăn mặc rất giản dị, không trang điểm, thoạt nhìn nghèo kiết xác.
Người còn lại rất thấp, nhút nha nhút nhát, nhìn không vừa mắt.
Khẽ giật giật khóe miệng, cô ta kiêu ngạo nói “Hai người cũng tới thử vai à?”
Hai người!
Tô Kim Thư nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong thang máy chỉ có ba người các cô.
Cô chưa kịp nói thì Nguyễn Bảo Lan đã cười ngại ngùng: “Đúng vậy, tôi cũng tới thử vai, cô cũng vậy à?”
Người phụ nữ quét mắt kia liếc nhìn cô ta: “Cô biết không? Trở thành diễn viên phụ thuộc vào thực lực, đừng tưởng rằng có bộ ngực khủng và giọng nói giống búp bê thì sẽ có thể giành được vai, thật là ngây thơ”
Nguyễn Bảo Lan sắc mặt xanh mét một hồi lại trắng bệch một hồi, không biết nên nói cái gì Sau khi nhận xét về Nguyễn Bảo Lan, ánh mắt cô ta rơi vào Tô Kim Thư.
Cái liếc mắt lần này khiến cô ta không khỏi sửng sốt.
Lúc nãy khi vừa mới bước vào, thấy cô gái này ăn mặc tương đối đơn giản và kém sang.
Thật không nghĩ tới, khi nhìn kỹ hơn, khuôn mặt này khá thanh tú.
Hơn nữa…
Người phụ nữ cau mày và nhìn cô chằm chăm một lúc: Làm sao mà người phụ nữ này có chút giống Lê Duyệt Tư!
Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Tô Kim Thư, người phụ nữ kia nhớ tới phong thái cao ngạo của Lê Duyệt Tư, không khỏi nhếch môi: “Có ai nói cô giống Lê Duyệt Tư chưa?”
Tô Kim Thư nhíu mày.
Lê Duyệt Tư hiện đã có một địa vị nhất định trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Hơn nữa, Lục Mặc Thâm làm chỗ dựa phía sau, ít ai dám nói về cô ấy với giọng điệu khinh thường như vậy ở nơi công cộng.
Lần này Tô Kim Thư rất thẳng thắn: “Cô là người thứ tư đó.”
Thẩm Tư Huy là người đầu tiên.
Tần Tấn Tài là người thứ hai Lục Mặc Thâm là người thứ ba.
Cô ta đúng là người thứ tư.
“Giống cô ấy thì cũng không có lợi ích gì đâu”
Người phụ nữ kiêu ngạo nói: “Cô ấy là nữ chính của bộ này. Liệu cô ấy