“Cốc cốc Ngay sau đó, cửa phòng ngủ đã bị người †a gõ vang.
Giong nói của bảo mẫu từ ngoài cửa vọng vào: “Cậu chủ, bác sĩ Tân và ba người bạn khác của cậu tới đây thăm cậu đây ạ”
Tần Tấn Tài đang định đẩy cửa đi vào, thì nghe bên trong truyền tới giọng điệu lạnh như băng: “Kêu họ biến đi!”
Động tác trên tay Tân Tấn Tài dừng lại, trong nháy mắt khuôn mặt đen lại.
Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy Tân Tấn Tài, một tay khác thì đẩy cửa phòng ra Tân Tấn Tài có thể sợ anh nhưng Lục.
Mặc Thâm anh ta thì không hề sợ nha.
Lúc bốn người đi tới, thì nhạy cảm phát giác không khí trong phòng hình như không đúng lảm.
Bởi vì lúc này, cậu chủ Lệ đang ngồi ở trên giường.
Vô cùng lạnh lùng liếc vào tờ báo kinh tế và tài chính trong tay mình.
Mỗi một cái lật chuyển trang đều vô cùng nặng nề, dáng vẻ khó chịu mười phần rõ ràng.
Mà trên khuôn mặt đẹp trai kia là nặng nề khó tả, lông mày cũng cau chặt lại Trên dưới cả người đều lộ: đừng làm phiền tới tôi, tránh tôi xa ra một chút! . Ủng hộ chính chủ vào ngay [ T R U M T R U Y E N . N ET ]
Mấy người Thẩm Tư Huy đều hai mắt liếc nhìn nhau một cái.
Ngược lại vẫn là Lục Mặc Thâm mở miệng trước: “Đây là… cãi nhau sao?”
Lệ Hữu Tuấn vẫn giữ dáng vẻ âm trầm như cũ, không thèm nói chuyện tới. Chỉ là động tác lật sách trên tay càng lúc càng nặng hơn.
Kiểu này giống như ước gì có thể xé nát cuốn tạp chí trong tay cho xong.
Tần Tấn Tài vội vàng cười tủm tỉm đưa bó hoa tươi trong tay đặt lên đầu giường: “Ai nha, anh trai, chị dâu nhỏ chỉ ra ngoài khoảng hai giờ thôi, rất nhanh đã trở về, anh đừng dỗi mà”
‘Säc mặt Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng đen.
Anh trực tiếp vung quyển tạp chí lên: “Ai nói tôi tức giận hả?”
Đầu Tân Tấn Tài tràn đầy vạch đen.
Mặt mũi như này sắp thành bánh bao hấp luôn rồi mà còn nói không tức giận hả!
Tân Tấn Tài lắc đầu, biểu thị mình không có lời nào để nói.
Sau đó tìm cái ghế sô pha ngồi xuống.
Thẩm Tư Huy cũng tùy tiện nhón một quả nho trong giỏ nhét vào miệng.
Anh ta uể oải tựa đầu trước cửa sổ nói: “Sao rồi? Vợ yêu bỏ rơi anh à?”
“Không đến mức đó chứ?” Tân Tấn Tài ở bên cạnh cau mày, gãi gãi ót.
“Các người cũng không phải không biết tính cách của chị dâu nhỏ, tuyệt đối chị ấy sẽ không dám vứt bỏ anh trai, huống chỉ anh ấy còn đang là bệnh nhân.”
Lục Mặc Thâm ở bên cạnh gật đầu nói theo.
“Theo tôi thấy, anh ấy mới là người cố tình cau có với người ta hơn đấy”
Lệ Hữu Tuấn quét ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lục Mặc Thâm.
“Anh thì cho rằng mình tốt hơn tôi ở đâu hả? Nghe nói hai ngày trước có người đưa phụ nữ cho anh, trực tiếp bị Lê Duyệt Tư chặn ở văn phòng, bị bắt tại trận sao?”
Hoa Đông là một người mê nhiều chuyện, vừa nghe tới loại tin tức có tính bạo phát như này thì con mất lập tức sáng lên.
“Bỏ mẹ thật, thật không nghĩ tới vậy mà cậu Lục cũng chơi lớn như vậy nha? Anh nói thử nghe xem chút coi, anh muốn trộm hương cũng nên tìm chỗ bí ẩn chút chứ! Cứ quang minh chính đại dẫn đến văn phòng như vậy, cái này không phải là đánh “bốp bốp” lên mặt Lệ Duyệt Tư hay sao? Mau nói thử xem nào? Là cô gái nào có thể khiến anh kìm lòng không được tới vậy hả?”
Sắc mặt Lục Mặc Thâm thay đổi mấy lần.
Nghĩ tới dáng vẻ cuồng loạn hai ngày trước của Lệ Duyệt Tư, anh ta không nhịn được mà thấy hơi đau đầu.
Chỉ là chuyện này bọn người Lệ Hữu Tuấn đã biết, anh ta cũng không có cách nào giấu diễm: “Không thể để tôi yên tĩnh một chút hay sao, cứ phải đề cập tới chuyện này à?”
Hai người Lục Mặc Thâm và Lệ Hữ Tuấn vừa là bạn cũng vừa là kẻ thù của nhau.
Trên phương diện làm ăn thì hai người họ là bạn bè hợp tác với nhau, nhưng cũng là đối thủ của nhau.
Trên cuộc sống bình thường, trước kia có tin đồn hai người còn là tình địch của nhau nữa chứ.
Bây giờ miễn cưỡng coi như là nửa bạn bè đi.
Lệ Hữu Tuấn biết rõ tính cách Lục Mặc: Thâm sẽ không làm ra loại chuyện như này.
Hơn nữa, nghe nói tổng giám đốc Vương kia đã dẫn theo vũ nữ ở quán bar cho nên việc này là càng không thể nào được.
Dù sao khẩu vị Lục Mặc Thâm cũng không thể nát tới trình độ đó được.
Ở bên cạnh đó, Hoa Đông lại mang dáng vẻ cười trên nỗi đau của