Lệ Hữu Tuấn muốn năm chặt năm đất cảm giác đau đớn trên cánh tay càng khiến anh cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
“XU Anh yếu ớt xì một tiếng khinh bỉ.
Xem ra, cái tên Tân Tấn Tài kia không lừa anh.
Tác dụng phụ của thuốc tê xác thực là rất lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư đỏ lên, cô đi tới phòng khách.
Tân Tấn Tài vừa nhìn thấy cô, lập tức lớn giọng nói “Chị dâu nhỏ, sao chị lại ra đây rồi?
Không sao đâu, em có thể chờ, hai người cứ tiếp tục”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Kim Thư càng đỏ hơn.
Cô đen mặt nhìn Tân Tấn Tài: Đã như vậy rồi, sao còn có thể tiếp tục được nữa, thật là.
“Cái đó, Lệ Hữu Tuấn bảo cậu qua đó tìm anh ấy”
Âm thanh của Tô Kim Thư rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tân Tấn Tài nghi hoặc nhìn cô: “Chị dâu nhỏ, thật sự không cần tiếp tục sao? Nhưng vừa nấy em thấy dáng vẻ anh trai dường như còn chưa được thoả mãn. Chị biết không, nếu như anh ấy chưa được thoả mãn, anh ấy sẽ nổi nóng…”
“Bác sĩ Tân, Lệ Hữu Tuấn gọi cậu lập tức tới đó.”
Tô Kim Thư đúng lúc cắt ngang anh ta.
Cô sợ nếu như mình không cắt ngang, Tân Tấn Tài lại nói ra cái gì không thể miêu tả nữa.
Thấy Tô Kim Thư đổi sắc mặt, Tân Tấn Tài rốt cuộc cũng từ bỏ việc khuyên nhủ.
Anh ta gãi gãi sau gáy: “Được, vậy em qua đó ngay”
Đi được mấy bước, anh ta dừng lại.
Quay đầu nhìn Tô Kim Thư vẫn còn đứng tại chỗ, còn có chút luống cuống tay chân: “Chị dâu nhỏ, chị không đi cùng em sao?”
Tô Kim Thư cúi đầu vội vã đi mất: “Tôi hơi khát nước, đi uống ngụm nước trước đã, lát nữa rồi qua”
“Vậy cũng được.”
Lúc Tần Tấn Tài đi tới bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, anh ta phát hiện sắc mặt trắng xám của anh có chút khác thường.
Ngay cả trên trán cũng hiện lên mồ hôi hột li ti dày đặc.
“Anh trai, anh làm sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
Anh ta vội vã nửa quỳ xuống, mở hộp thuốc ra.
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn vẫn ác liệt.
Nhưng lúc mở miệng, âm thanh của anh lại có hơi suy yếu: “Em cứ thử ăn một phát súng, sau đó lại bị xe đụng thử xem”
Tân Tấn Tài rụt cổ lại: “Hay là thôi đi, em cũng không có mạng lớn như anh…”
Lúc này Lệ Hữu Tuấn còn đang sốt, tay anh cũng đau dữ dội, vốn dĩ không có chút sức lực nào đấu võ mồm với anh ta.
Tân Tấn Tài nhìn thấy bộ dạng này của anh, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Anh trai, khó trách anh bảo chị dâu nhỏ đến gọi em, hoá ra là đau không chịu nổi, sợ chị ấy phát hiện sao?”
Lệ Hữu Tuấn lườm anh ta một cái Cho dù anh không mở miệng, Tân Tấn Tài cũng nhanh chóng hiểu được lời anh muốn nói: em lại nói nhiều rồi đấy.
“Tốn cả buổi, hoá ra là vừa nấy anh đã cố nén đau để hôn chị dâu nhỏ à?”
Tân Tấn Tài lắc đầu, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần: “Trước đây sao em không phải hiện anh lại là người thâm tình như vậy? Trong quân đội từ trên xuống dưới, tất cả đều cho rằng anh là động vật máu lạnh nữa cơ!”
“Câm miệng, có tin anh trực tiếp ném em tới đội cứu viện ở châu Phi không?”
Tần Tấn Tài le lưỡi một cái: “Chị dâu nhỏ bên kia là não bị chấn động nhẹ, chân bị kính đâm bị thương, vấn đề cũng không lớn. Có điều anh bên này thì có chút phiền phức, qua hai tháng nữa là sinh nhật ông cụ, thật khó nếu anh trở về với bộ dạng này”
“Ông tổ chức sinh nhật thì anh cần phải Về sao?”
“Sinh nhật bình thường thì thôi, nhưng lần này không giống, là mừng thọ 70 tuổi.
Nếu như anh không về thăm ông, anh đoán xem, ông ấy có thể đánh gãy chân anh hay không? Chuyện này thì cũng thôi, vì trước giờ ông cụ luôn thương anh, nhưng những