Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Có thể hòa thuận như lúc đầu được không?


trước sau

Advertisement

Cô chỉ có một thân một mình, cũng không có đồ vật gì đáng giá.

Cho nên cô không có đồ vật gì đó để làm vật thế chấp cả.

Nhưng ở trên người cô, sự tự tôn và và nhân cách của cô là quý giá nhất.

Cho nên đó là lý do tại sao cô lại nói như vậy?

Thấy Lệ Hữu Tuấn không có phản ứng, lúc đó đột nhiên Tô Kim Thư cảm thấy có chút lúng túng.

©ô duỗi hai tay ra, chủ động ôm lấy thắt lưng của anh, vẻ mặt đáng thương, nhẹ nhàng mở miệng: “Có thể… có thể đừng tức giận nữa được không?”

Đôi mắt vốn đang nhằm chặt của Lệ Hữu Tuấn chậm rãi mở ra.

Anh đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô.

Tô Kim Thư cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chờ mong, giống như đang đợi đáp án từ anh.

“Về nhà trước đã”

Đợi cả nửa ngày, Lệ Hữu Tuấn lại bình tĩnh nói ra bốn chữ này, sau đó đi ra cửa.

Tô Kim Thư mân mê đôi môi nhỏ nhắn, có chút tủi thân lại có chút bất đắc dĩ, cúi đầu đi theo anh.

Cô cau mày, cảm thấy có chút buồn bực.

Như thế này có thể coi là không hòa thuận như lúc đầu đúng không?



Lâm Thúy Vân tức giận.

“Mình đây là đang tạo ra cơ hội cho cậu.

Nếu vừa rồi không phải Lệ Hữu Tuấn ra tay, Lâm Mặc Thâm thể nào cũng sẽ bị chỉnh đốn cho cực kỳ thảm hại. Giấm chua của nam thần nhà mình đã đổ đầy cổ họng rồi, làm sao cậu đến một chút cảm giác cũng không có là sao?”

“Cái gì?” Tô Kim Thư không hiểu chuyện gì.

Lâm Thúy Vân không biết nói gì, đưa tay đỡ trán: “Trời ạ, rốt cuộc mình đã làm cái gì mà lại quen một người ngu ngốc như cậu chứ?”

“Trời, cậu nói Lệ Hữu Tuấn anh ấy…”

Suýt chút nữa Tô Kim Thư không kiềm chế được mà phun ra.

Làm sao Lệ Hữu Tuấn có thể làm ra chuyện trẻ con như vậy chứ.

Thật sự không thể tin nổi.

Anh đang ghen sao?

Lâm Thúy Vân không nói gì mà lắc Tay cô ấy võ bả vai Tô Kim Thư, có ý tốt khuyên bảo: “Kim Thư, buổi tối sau khi trở về, ngoan ngoãn làm ấm giường cho nam thần. Cãi nhau thôi mà, vợ chồng nào chả có, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Cùng lắm thì cậu thưởng cho anh ấy một bữa là được rồi!”

*A, Lâm Thúy Vân, cậu là con gái mà sao có thể thô bỉ như vậy chứ, đồ lưu manh!”

Tô Kim Thư cười cười, trong chốc lát mặt đỏ bừng lên “Được rồi, được rồi, mình không nói nữa, da mặt mỏng thật”

Lâm Thúy Vân lè lưỡi, con ngươi đảo hai vòng: “Chỉ là khi trở về, quả thật cậu phải cảm ơn mình. Nếu không phải lúc trước mình mạnh mẽ lôi kéo cậu xem mấy bộ phim tình cảm đó, nói không chừng cậu còn không thể hầu hạ Lệ Hữu Tuấn tốt được”

“Lâm Thúy Vân”

“Rồi rồi rồi, lần này thật sự sẽ không nói nữa, không nói nữa.”

Thấy Tô Kim Thư đang giơ nanh múa vuốt đi đến, Lâm Thúy Vân chạy gần chết.

Hai người nhanh chóng đứng một chỗ đùa giỡn nhau.

*ỒI Kim Thư, cậu xem cái người đang chặn Lệ Hữu Tuấn ở cửa kia, có phải là Tả Xuân Như hay không?”

Lâm Thúy Vân đột nhiên dừng lại, nghỉ ngờ nhìn về phía cửa ở bên kia.

Tô Kim Thư cũng quay đầu nhìn lại Đúng vậy.

Lúc này Lệ Hữu Tuấn đang đứng ở trước cửa, xem ra là đang chuẩn bị đi lấy xe Mà đứng trước mặt anh, là một gương mặt đỏ bừng, biểu cảm cùng động tác của người phụ nữ đó thật sự rất cẩn thận, quả là Tả Xuân Như.

“AI Người phụ nữ đó có phải muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?”

Lâm Thúy Vân lập tức phát cáu.

Cô ấy kéo cánh tay Tô Kim Thư đi đến bên kia.



Trên mặt Tô Kim Thư hiện lên vẻ phức tạp: “Mình với anh ấy là tình huống đặc biệt, mình không thể làm nếu không được sự đồng ý của anh ấy, để cho mối quan hệ của bọn mình ra ánh sáng.”

Lâm Thúy Vân do dự một chút, bất lực thở dài một hơi: “Được rồi, được rồi, mình đây sẽ nghe theo cậu, trước tiên cứ xem tình hình thế nào đã rồi nói sau.”

Cửa nhà ăn, biểu cảm của Lệ Hữu Tuấn vẫn lạnh lùng như trước.

Từ trên người tỏa ra một loại hơi thở chớ lại gần.

Chỉ là khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh, Tả Xuân Như vẫn rất không biết điều như trước đ: cản anh đi xuống dưới “Lệ, Lệ Hữu Tuấn..”

Tả Xuân Như vô cùng hồi hộp nhìn anh.

Chỉ cảm thấy trái tìm đập bụp bụp một trận mãnh liệt.

Dường như nó có thể nhảy ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Hữu Tuấn lạnh nhạt nhìn cô ta, cũng không mở miệng nói chuyện.

Tả Xuân Như nhìn biểu cảm lạnh nhạt của anh, trong nháy mắt không biết phải làm Sao.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh vừa rồi mình đưa nước trái cây cho anh, anh nhận lấy.

Mình vén tóc dựa sát vào anh, anh cũng không có từ chối, trong chốc lát có một chút tự tin.

Cô ta hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.

Hai tay giơ lên, đưa đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Hữu Tuấn, em thích anh, anh có, vẫn đưa tay ngăn thể cho em số điện thoại được không?”

Những lời này vừa nói xong, mặt của cô †a trong nháy mắt đã đỏ lên.

Lệ Hữu Tuấn nhướng lông mày: “Số điện thoại?”

“Đúng vậy, có thể cho em số điện thoại được không?

Giọng nói của Tả Xuân Như có chút run run, có thể thấy bây giờ cô ta rất hồi hộp.

Lệ Hữu Tuấn im lặng vài giây, thế nhưng vẫn nhấc tay cầm lấy điện thoại trên tay cô ta lên.

Giờ phút này Tả Xuân Như cảm thấy phấn khởi như muốn bay lên đến nơi.

Thật tốt quá, vậy mà Lệ Hữu Tuấn lại cầm lấy điện thoại của mình.

Hơn nữa nhìn ngón tay anh di chuyển, hình như đang ấn một dãy số.

Thật tốt quá.

Giác quan thứ sáu của mình quả nhiên là chính xác, Lệ Hữu Tuấn thật sự có ý với mình.

Giờ phút này, trong lòng Tả Xuân Như tràn ngập vui sướng, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng.

Tưởng tượng ra mình khoác tay Lệ Hữu Tuấn bước vào lễ đường.

“Trời ơi! Có nhầm không chứ?”

Lâm Thúy Vân nhìn thấy cảnh này, xông lên định xé xác cô ta Chỉ là bị Tô Kim Thư đứng ở một bên kéo †ay ngăn cản: “Thúy Vân, cậu bình tĩnh một chút đi”

“Bình tĩnh cái con khỉ, nếu bình tĩnh nữa thì người đàn ông của cậu đã bị người ta cướp đi rồi”

Lâm Thúy Vân chặn ngang Tô Kim Thư, lập tức lao đến.

“Thúy Vân!”

Ở cửa lớn bên kia, Lệ Hữu Tuấn đã lưu xong số điện thoại.

Anh vừa mới đưa điện thoại di động cho Tả Xuân Như.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện